Đào Chi Yêu Yêu

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Chàng… không sao chứ…?” An Nhược Sơ sợ sệt hỏi.

Hoàng Dược Sư “hừ” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Còn chưa chết.”

An Nhược Sơ 囧 một chút, nàng lại làm mất lòng hắn? Nam nhân này sao lại khó hầu hạ như vậy a! Mắt thoáng thấy khóe miệng hắn còn vương một sợi tơ máu, tim liền mềm nhũn, nàng đến gần hắn, kiễng chân, chậm rãi dùng ống tay áo giúp hắn lau đi.

Hắn rất cao, An Nhược Sơ phải kiễng chân mãi mới với được. Khí trời rất lạnh, máu chảy ra liền đông lại ngay lập tức, lau lau cả buổi cũng không thể sạch. Tuy rằng không nhìn hắn, nhưng mà An Nhược Sơ cảm giác được ánh mắt hắn vẫn chăm chú nhìn lên mặt nàng, nàng không khỏi có phần căng thẳng, hơi quá tay, chân liền không đứng vững, ngã nhào về phía trước.

Tuy rằng thắt lưng được người nào đó đỡ lấy kịp thời, nhưng mũi vẫn không tránh khỏi đụng vào lồng ngực rắn chắc của hắn, cái mũi đang đông cứng đã yếu ớt lắm rồi lại còn liên tiếp gặp tai nạn như thế khiến cho nàng đau đến chảy cả nước mắt, vừa ôm mũi vừa la hét: “Rụng mũi mất rồi, rụng mũi mất rồi!”

Hoàng Dược Sư rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì bình tĩnh, cúi đầu đối diện nàng, dỗ dành nói: “Bỏ tay ra cho ta xem nào.”

Nàng vừa khóc vừa lắc đầu: “Không được không được, rơi mất mũi thì làm sao!”

Hoàng Dược Sư dở khóc dở cười, lại phải dỗ nàng hồi lâu mới dụ được nàng buông tay ra, quả nhiên cái mũi nhỏ đã đỏ hồng toàn bộ, lại còn đôi mắt to ngập nước, Hoàng Dược Sư chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, trong lòng vừa động liền cúi đầu hôn lên cái mũi lạnh băng của nàng.

An Nhược Sơ ngẩn ngơ trừng lớn mắt, nhất thời không kịp phản ứng.

Hoàng Dược Sư hẹ nhàng hôn cái mũi nhỏ lạnh băng của nàng, vừa hôn vừa nói giọng khàn khàn: “Như vậy đã ấm hơn chưa?”

Hơi thở ấm nóng phả ở trên mặt, An Nhược Sơ chỉ cảm thấy một trận choáng váng, mặt cũng không nhịn được đỏ lên. Cùng hắn mắt chạm mắt, mới phát hiện người này có một đôi mắt hoa đào cực kì mê người, giờ phút này ánh mắt kia đang nhìn bản thân nồng nhiệt vô cùng. An Nhược Sơ không khỏi nghĩ, nữ tử trên đời có mấy người có thể thoát được ánh nhìn chăm chú thâm tình của người này? Nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường ngưỡng mộ cái đẹp, cho nên trầm luân cũng là chuyện vốn dĩ nhỉ? Nhìn đôi môi mỏng khiêu gợi của hắn, nàng nghe thấy giọng nói của chính mình phát ra: “Môi cũng rất lạnh…” Ô, nàng bị sắc đẹp mê hoặc, tạm thời đừng tới cứu nàng.

Chỉ nghe thấy một tiếng cười bật ra từ trong ngực hắn, sau đó hắn – như nàng mong muốn – hôn lên môi nàng.

Đây là một cái hôn lâu dài tinh tế, Hoàng Dược Sư cũng không quá nhanh chóng mà chậm rãi dẫn dắt nàng, dụ hoặc nàng, đợi nàng buông lỏng cảnh giác, bắt đầu chủ động đáp lại hắn, mới chậm rãi hôn sâu. Hôn đến lúc An Nhược Sơ bắt đầu cảm thấy bản thân có phần khó thở, nhưng mà Hoàng Dược Sư cũng không buông tha nàng, còn có xu thế càng hôn càng kịch liệt. Thấy nàng sắp thở không nổi nữa hắn mới thoáng thối lui, đợi nàng thở đủ, lại lập tức phủ lên, lặp lại như thế vài lần. An Nhược Sơ bị hắn hôn đến mức người nhẹ chân mềm, nếu hắn không nâng thắt lưng của nàng, nàng đã sớm ngã xuống đất .

Đến lúc hắn cuối cùng cũng buông tha nàng, hô hấp hai người đều có điểm hỗn loạn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, Hoàng Dược Sư cảm thấy vô cùng thoải mái, để bình ổn tình triều lục đục trong lồng ngực, hắn vùi đầu vào cổ nàng, nhắm mắt, đợi cho hơi thở ổn định trở lại mới chậm rãi lùi ra.

“Còn đau hay không?” Sờ sờ cái mũi của nàng, hắn hỏi.

An Nhược Sơ ngượng ngùng cúi xuống, lắc lắc đầu.

“Về sau không được làm những chuyện nguy hiểm như vậy.” Hắn nói.

An Nhược Sơ thoáng sửng sốt, mới hiểu là hắn đang nói đến hành động vừa rồi của nàng khi u Dương Phong ở đây. “Là vì ta lo lắng cho chàng…”

Ánh mắt Hoàng Dược Sư sáng ngời nhìn nàng, sau một lúc lâu mới chần chờ hỏi: “Nàng nói nàng lo lắng cho ta?”

An Nhược Sơ gật gật đầu, thừa nhận: “Ừm, thực lo lắng.”

Hắn đột nhiên bóp lấy bả vai của nàng, khàn giọng hỏi: “Vậy…nàng tha thứ cho ta rồi?”

An Nhược Sơ thở dài, nói: “Ta nghĩ thông rồi, việc kia ta cũng có một phần lỗi, không nên đổ hết lên đầu chàng. Hơn nữa…” Nàng nâng mắt nhìn hắn, nói rõ ràng từng chữ một: “Ta nghĩ là ta yêu chàng rồi, Hoàng Dược Sư. Chàng còn cần ta chứ?”

Hoàng Dược Sư chỉ cảm thấy hôm nay thật nhiều vui vẻ, cơ hồ không thể thừa nhận. Hắn lấy một tay ôm nàng vào lòng, kích động nói: “Sơ nhi, Sơ nhi của ta, ta sao lại không cần nàng được chứ?”

“Vậy…chàng không thể lại trách ta nửa năm qua đã bặt vô âm tín.” An Nhược Sơ thừa dịp xảo trá.

Hoàng Dược Sư nhíu nhíu mày, có phải đề tài xoay chuyển quá nhanh hay không? Nhưng tâm tình vui sướng làm hắn không rảnh nghĩ nhiều, bây giờ hắn chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên một tiếng.

Sơ nhi của hắn đã tha thứ cho hắn, hắn không mất nàng!

“Bây giờ chúng ta trở về đảo Đào Hoa!” Hắn nói.

“Không được, ta còn chưa tạm biệt bằng hữu của ta mà.” Biết tính cách nói gió chính là mưa của hắn, An Nhược Sơ vội vàng nói.

“Bằng hữu?”

“Ừ! Nếu không có bọn họ, ta cũng không đi lên Hoa Sơn được. Bọn họ chăm sóc ta rất chu đáo, ta phải cảm tạ bọn họ thật tốt mới được.”

Hoàng Dược Sư trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: “Bọn họ mang nàng lên Hoa Sơn như thế nào?”

An Nhược Sơ không nghi ngờ hắn, trả lời: “Oh, ba người họ thay phiên cõng ta.”

“Như vậy sao…” Hoàng Dược Sư cười nói: “Vậy thì nhất định phải cảm tạ họ cho tốt mới được.”

Không hiểu sao, An Nhược Sơ đột nhiên cảm thấy hình như không khí trên núi lạnh thêm vài phần…

Hai người vào khách sạn, khách sạn vốn đang huyên náo lập tức im lặng lại. An Nhược Sơ cảm thấy kỳ quái, nhìn quanh bốn phía một chút mới phát hiện tầm mắt mọi người đều dừng lại trên một người, chính là Hoàng Dược Sư bên cạnh nàng.

Hoàng Dược Sư lạnh lùng nhìn quét qua mọi người, mọi người ở đây vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn đều bị dọa sợ, cúi đầu không dám nhìn tiếp, giống như nhìn nhiều thêm một giây thì sẽ đầu thân sai chỗ vậy.

“Muội tử, bên này!”

Đột nhiên, An Nhược Sơ nghe được giọng nói của Cát Đông, chỉ thấy hắn cùng Lê Thanh, Uông Tứ Hải ngồi ở một chỗ dựa bên cửa sổ. Nàng buông tay của Hoàng Dược Sư ra, vui vẻ đi qua chỗ bọn họ. “Cát huynh, mấy người nhanh như vậy đã xuống tới nơi rồi.”

Hoàng Dược Sư nhìn tay trái trống trơn của chính mình, sắc mặt có điểm khó coi. Hắn đi theo đằng sau An Nhược Sơ, đứng bình tĩnh trước mặt ba người kia. An Nhược Sơ giới thiệu với hắn: “Ba vị này chính là ân nhân mà ta đã kể với chàng đó, Cát Đông, Lê Thanh còn có Uông Tứ Hải.”

Hoàng Dược Sư ngạo mạn gật đầu với bọn họ, lời ít mà ý nhiều tự giới thiệu: “Hoàng Dược Sư, hạnh ngộ.”

Nghe thấy tên Hoàng Dược Sư, bốn phía tiếng hút khí liên tiếp, chỉ thấy ba người kia sắc mặt đại biến, vội vàng đứng lên, chắp tay nói: “Hóa ra là đảo chủ đảo Đào Hoa Hoàng Dược Sư, cửu ngưỡng đại danh!”

Thấy ba người họ một bộ dạng sợ hãi, An Nhược Sơ trừng mắt nhìn Hoàng Dược Sư, ý bảo hắn không cần bày ra cái bộ mặt giống như bị người ta khất mấy trăm vạn như vậy, nhưng hắn cứ như không thấy nàng tề mi lộng nhãn, vẫn bày ra bộ mặt khối băng vạn năm không đổi như cũ.

“Khụ, tiểu muội là tới nói với mọi người chuyện khác. Lần này đã rước thêm không ít phiền toái cho mọi người, đã lừa dối mà mọi người cũng không giận, tiện đây tiểu muội xin tạ ơn.” An Nhược Sơ hướng ba người chắp tay nói.

“Muội tử không cần đa lễ, mọi người quen biết coi như là duyên phận, còn nữa, nếu không có muội, chúng ta còn không có cơ hội chính mắt thấy phong thái của Hoàng đảo chủ đâu, cuối cùng là không uổng chuyến này.” Uông Tứ Hải đáp, trong lòng vô cùng tò mò quan hệ giữa hai người bọn họ, nhưng vì ngại Hoàng Dược Sư ở đây nên không hỏi ra miệng.

Nhưng mà nghi hoặc trong lòng hắn rất nhanh đã được người khác hỏi ra miệng hộ, chỉ thấy Cát Đông thẳng như ruột ngựa hỏi: “Muội tử, muội rất thần kì nha! Sao muội lại quen Hoàng đảo chủ vậy?”

Không chỉ ba người bọn họ, lúc này trong khách sạn người nào cũng vểnh tai nghe, toàn bộ khách sạn yên lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng nghe thấy.

Truyện kể Hoàng Dược Sư từ sau khi thê tử chết cũng không gần nữ sắc nữa, vừa rồi thấy hắn nắm tay một nữ tử không biết tên, bộ dạng có phần thân mật, hẳn là hai người quan hệ không phải vừa.

Đây chính là thiên đại bát quái a!

“Muội…” An Nhược liếc mắt nhìn Hoàng Dược Sư, không biết nên giải thích quan hệ giữa hai người như thế nào, Hoàng Dược Sư cũng không giúp nàng trả lời. Trên thực tế, Hoàng Dược Sư cũng muốn nghe xem nàng sẽ trả lời như thế nào.

An Nhược Sơ “muội” nửa ngày cũng nói không xong, đột nhiên Cát Đông lại đập tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Phải chăng muội chính là Hoàng Dung con gái của Hoàng đảo chủ?”

“Hả?” An Nhược liền giật mình, làm sao lại ra kết luận này chứ? “Ách, muội không phải…”

“Không phải? Thế thì muội quen Hoàng đảo chủ như thế nào vậy?”

“Thì…có một ngày tỉnh lại…liền gặp.”

Da mặt mọi người đồng thời run rẩy.

Hoàng Dược Sư khụ một tiếng, che dấu ý cười của chính mình. Thấy tay nhỏ bé của nàng kéo lấy góc áo bản thân để cầu cứu, hắn mới mở miệng nói: “Sơ nhi là vị hôn thê của ta, trong khoảng thời gian này đã được các vị chiếu cố, ngày khác nếu như có việc gì cần giúp đỡ, thỉnh cứ việc nói ra.”

V..v..vị hôn thê?

Mọi người, bao gồm An Nhược Sơ, đều một bộ mặt cằm sắp rơi xuống đất.

Cát Đông đột nhiên nhớ ra hắn đã từng đồng giường cộng chẩm cùng An Nhược Sơ, không khỏi nuốt nuốt nước bọt, chuyện này nếu như bị nam nhân trước mắt biết… Hắn không dám tưởng tượng hậu quả. Cho dù hắn thiếu tâm nhãn nữa thì cũng biết lúc này im lặng mới là vàng.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé xinh đẹp đã khôi phục nữ trang kia, Cát Đông trong lòng đau xót, vốn định Hoa Sơn luận kiếm xong sẽ thổ lộ với nàng, đây là nữ tử đầu tiên làm cho hắn động tâm, nhưng không thể ngờ được nàng đã sớm là hoa có chủ. Hơn nữa “chủ” này, còn không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu lần, xem ra một chút hy vọng hắn cũng không có…

Hoàng Dược Sư đem vẻ mặt của Cát Đông thu vào trong mắt, hắn khẽ hừ một tiếng, dắt tay An Nhược Sơ, hướng bọn họ gật đầu nói: “Nếu vậy thì chúng ta đi trước, cáo từ, sau này còn gặp lại.”

An Nhược Sơ sau khi phất tay chào bọn họ liền đi theo Hoàng Dược Sư ra khỏi khách sạn.

Thấy nàng nhìn khắp mọi nơi xung quanh, Hoàng Dược Sư quay đầu hỏi: “Đang tìm cái gì?”

“Sao không nhìn thấy Quán Anh nhỉ?”

“Ta dặn dò hắn đi lo liệu một việc, hắn đi trước rồi.”

“Oh.” An Nhược Sơ gật gật đầu.

Hoàng Dược Sư kéo nàng đến trước mặt, nâng tay vuốt ve mái tóc trắng bị gió thổi tung của nàng, ôn nhu nói: “Dài thêm thật nhiều, phải sửa lại một chút. Lúc này đây, ta thế mà nợ Nam Đế một món nợ ân tình thật lớn.”

Nàng nhíu nhíu mũi, nói: “Không chỉ một món đâu, ông ấy cũng từng cứu Dung nhi nữa. Cả đời này chàng cũng sẽ không trả hết được.”

Hoàng Dược Sư nhếch khóe miệng, “Nam Đế này thật sự là càng ngày càng nhân từ.”

“Đúng vậy, ông ấy lấy từ bi làm gốc, cũng giống như khi chàng gặp người khó chịu liền khai đao vậy.”

“Sơ nhi, xem ra nàng vẫn còn nhiều oán giận với ta nhỉ?”

An Nhược Sơ cúi đầu, cà lăm nói: “A…ai bảo vừa rồi chàng lại nói ta là vị hôn thê của chàng ở trước mặt nhiều người như vậy, ta còn chưa đồng ý gả cho chàng đâu…”

“Phải làm gì thì nàng mới bằng lòng gả cho ta?”

“Chàng phải cầu hôn đã.”

“Cầu hôn?”

“Đúng! Ở thời đại kia của ta, trước khi kết hôn, nam nhân phải cầu hôn nữ nhân đã.”

“Oh? Phải ‘cầu’ thế nào?”

“Nam tử phải quỳ xuống trước mặt nữ tử, sau đó lấy nhẫn ra, hỏi nàng có nguyện ý gả cho hắn hay không, nếu nữ hài tử nhận nhẫn thì chứng tỏ là nguyện ý.”

Hoàng Dược Sư nhíu mày, “Trên đời há lại có chuyện chồng quỳ xuống trước mặt vợ chứ!”

“Quỳ ở đây không cùng hàm ý với quỳ bình thường, quên đi, nói cho chàng thì chàng cũng không hiểu được, đồ chủ nghĩa đàn ông!” An Nhược Sơ liếc hắn một cách kiêu ngạo, không muốn để ý đến hắn nữa.

“Chỉ có cách này thôi sao?”

An Nhược Sơ trịnh trọng gật đầu, “Đúng vậy, quá trình này đối với nữ nhân chúng ta mà nói rất quan trọng. Nếu ở thời đại này mà không tìm thấy người nào nguyện ý quỳ gối trước mặt ta, ta cũng chỉ còn cách chạy về thời đại của ta mà lấy chồng thôi…”

“Nàng dám!” Hoàng Dược Sư trừng mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói.

Vừa nghe thấy An Nhược Sơ có thể trở về thời đại kia của nàng, trong lòng Hoàng Dược Sư liền hoảng loạn một mảnh, cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ tới khả năng này… Nếu nàng thật sự quay trở về, hắn phải đi đâu tìm nàng?

Nàng cũng chỉ đùa một chút, không thể ngờ được hắn phản ứng mạnh như vậy, An Nhược Sơ lại có chút chột dạ, vội vàng an ủi nói: “Ta nói đùa mà thôi, thực ra thì ta cũng không biết trở về như thế nào.”

Mặc dù An Nhược Sơ ngoài miệng cam đoan, nhưng mà chuyện này cũng đã bị Hoàng Dược Sư để ở trong lòng. Hắn vốn không tin mấy việc quái lực loạn thần, nhưng mà từ giờ trở đi, hắn cảm thấy hắn phải làm rõ đến cùng rốt cuộc gì đã xảy ra…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio