Đạo Chu

chương 544: bắt quả tang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trở lại ký túc xá của học viện, tất cả nhìn về phía Minh Châu. Cảm giác ánh mắt kỳ quái của mọi người nhìn về phía Minh Châu. Nàng theo đó nở nụ cười thần bí mà lại khiến người khác càng tò mò hơn. Đặc biệt khi Minh Châu nhắc tới Vũ Vô Cực khi mở miệng nói chuyện: “Đây là món quà mà chồng yêu muốn gửi tới Đại Sư. Các ngươi cũng biết sư phụ cũng gần tuổi năm mươi đi. Đã năm mươi mà không có vợ nên chàng ấy mới đưa một món quà như vậy cho sự phụ.”

“Chuyện này thật thú vị!” Diễm Linh Cơ ngồi trên giường, ngón tay chỏ nhẹ nhàng chạm vào má vài cái. Đôi mắt mang theo tò mò nhìn về phái Minh Châu hỏi: “chị Minh Châu, rốt cuộc chồng yêu tặng gì cho sư phụ. Ta rất tò mò thứ gì lớn như vậy được chữa trong một cái hộp to như vậy chứ?”

“Minh Châu...” Hồng Liên tò mò lên tiếng hỏi: “Cô có thể nói cho chúng ta biết đó là gì không?”

“Thế nào...” Minh Châu cười càng thêm thần bí: “Mọi người cũng biết muốn biết thứ mà chồng yêu tặng cho sư phụ là gì sao?” Mấy nữ không khỏi đều theo đó gật đầu. Ngón tay Minh Châu theo đó ngoắc ngoắc và nụ cười cười càng thêm bí hiểm. Nhất thời mấy nữ kề sát lại. Ngay cả Hiểu Mộng đang tu luyện cũng âm thầm dựng lỗ tai lên nghe. Bất quá Minh Châu lại nói: “Món đồ mà chống yêu muốn tặng cho đại sư là...” Nàng cố tình kéo dài: “bí mật!”

“Bí mật!” Mấy bé gái nghe thấy vậy biết được Minh Châu lừa mình. Tất cả đều nhìn về phía Minh Châu với ánh mắt kỳ quái.

Nụ cười nhẹ nhàng và thích thú xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu đó: “Xin lỗi các chị em, ta không thể nào nói cho mọi người biết được!?” Vừa nói nàng vừa nháy mắt một cái với mọi người.

“Đừng mà... Minh Châu!” Hồng Liên lập tức ra vẻ làm lũng: “Cô mau nói cho mọi người biết đi mà. Nếu không sau này nếu như cướp được chỗ ở bên cạnh chồng yêu trước, ta dành chỗ đó cho cô một lần thế nào?” Minh Châu chỉ lắc lắc đầu, Hồng Liên cảm giác được khó đối phó. Hai ngón tay Hồng Liên đưa lên: “Hai lần như thế nào? Sau này ta cướp được chỗ gần chồng yêu như vậy sẽ nhường cho cô hai lần?” Đáng tiếc Minh Châu vẫn làm lơ nàng: “Ba lần, đây là hạn cuối cùng của bản cô nương rồi!”

“Thiết!” Tiểu Vũ phiến phiến môi, vẻ mặt chán ghét nhìn về phía đám bé gái này: “Hắn có gì ghê gớm kia chứ? Chỉ được cái đẹp trai còn không là một tên háo sắc mà thôi. Hắn có chỗ nào tốt mà một đám con gái bu xung quanh hắn. Đâu có bằng được Tiểu Linh...” Vừa nói đôi mắt cô bé len lén nhìn sang thấy được Tiểu Linh đang ngồi ở bên cạnh em gái hắn Tiểu Y. Hai người chỉ có Tiểu Linh đang nói còn Tiểu Y thì thi thoảng gật đầu coi như đáp lại. Thấy cảnh này, Tiểu Vũ có chút chua chua, nàng bĩu môi khi thấy được Tiểu Linh nhìn sang phía nàng và cười.

“Sư đệ!” Tiểu Linh mở miệng nói. Đám bé gái nghe được tiếng này cũng toàn bộ quay đầu nhìn sang thấy được Đường Tam trở lại. Vài tháng không gặp, Đường Tam rõ ràng cao hơn một chút. Toàn bộ bé gái cũng theo đó lên tiếng chào hỏi.

“Sư huynh, các vị sư tỷ!” Đường Tam cười mở miệng chào hỏi một cách lễ phép.

Bất chợt một âm thanh vang lên: “Đường Tam, ngươi cũng trở lại học viện rồi à?”

“Anh Tam, anh Tam...” Một đám công độc sinh nhanh chóng đối với Đường Tam tiến hành chào hỏi.

“Tiểu Vũ, Vương Thánh còn có cả mọi người nữa!” Đường Tam nhìn về phía những đồng bạn của mình thì hắn cảm giác được trái tim ấm áp. Đồng thời bản thân cũng theo đó xuất hiện một nụ cười thân thiện: “Ta đã trở lại học viện rồi!”

Ở trong phòng, Đại Sư kinh ngạc nhìn về phía thân hình một người con gái nắm trong quan tài. Người nữ nhân này độ tuổi khoảng ba mươi. Thân hình có chút cao gầy nhưng khuôn mặt xinh đẹp và cao quý ấy lại không có cách nào biến mất trong tầm mắt Đại Sư đã nhiều năm như vậy. Làn da trắng nõn mềm mại như mơ đông. Hai vú cao ngất với hai điểm đỏ, eo thon thả, đôi chân thon dài. Mái tóc dài xinh đẹp và đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Một tờ giấy đặt trên bụng của người thiếu nữ ấy. Ở bên cạnh còn có rất nhiều trai lọ khác nhau. Bàn tay Đại Sư lập tức cầm lấy tờ giấy lên đọc. Ở trên đó còn ghi rõ những dòng chữ này. Đọc xong dòng chữ này thì mặt Đại Sư cũng biến tái và cũng biến xấu hổ lên.

“Đại Sư kính mến, cảm tạ Đại Sư đã đem toàn lực dạy dỗ và chăm sóc cho vợ yêu và anh vợ của ta. Quả thực ơn nghĩa của Đại Sư, ta không biết lấy gì để báo đáp. Ta đột nhiên nhớ tới Đại Sư còn chưa có vợ ở tuổi năm mươi. Từng lại nghe được Đại Sư có mối quan hệ đặc biệt với Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông ở Võ Hồn Điện. Có lẽ duyên trời không như ý khiến Đại Sư không cùng Giáo Hoàng đi được một chút. Thứ lỗi cho ta quá vô lễ khi mà tìm hiểu việc riêng tư của Đại Sư.”

“Con rối này là một kiện hồn đạo khí đặc biệt. Nó có hình dáng mô phỏng theo Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông. Hy vọng Đại Sư sẽ thích món quà này. Đại Sư, ngài đừng nhìn nó giống như người nhưng thực chất nó chỉ là một hồn đạo khí mô phỏng giống người mà thôi. Nó có một số chức năng giống người nhưng là một trí tuệ sơ cấp. Nói đơn giản, nó chỉ có thể đáp lại Đại Sư một số bằng lời và hành động dễ hiểu. Hy vọng nó có thể giảm bớt đi lỗ trống trong lòng Đại Sư.”

“Lời cuối cùng, thứ này thực sự để phục vụ cho những người cô đơn như Đại Sư. Ngài cũng yên tâm đây là bản duy nhất về Giáo Hoàng mà chỉ ngài có thể có. Đặc biệt, nó không những để nguôi ngoai lỗi nhớ mà còn có thể thoả mãn một số nhu cầu của ngài. Ngài có thể tận tình phóng thích trên hồn đạo khí hình người này. Nó có thể đảm bảo cảm giác so với chân thật còn chân thật hơn. Dưới đây là hướng dẫn sử dụng loại hồn đạo khí này...”

Đọc xong thì mặt Đại Sư đỏ bừng trở nên vô cùng xấu hổ. Bàn tay hắn run run khẽ chạm lên cơ thể nữ nhân này. Bất kể làn da trắng nõn hồng hào còn là tính đàn hồi cùng với độ ấm. Thật khó tin thứ này là hồn đạo khí. Giọng nói Đại Sư mang theo kinh ngạc: “Thứ này thực sự là hồn đạo khí sao?” Không biết thế nào, Đại Sư không nhịn được đưa tay lên nhẹ nhàng sờ vào bộ ngực của Bỉ Bỉ Đông một cái.

Tay Đại Sư run run rẩy khi bóp vũ Bỉ Bỉ Đông. Không phải nói Đại Sư bóp vú hồn đạo khí. Miệng Đại Sư theo đó mở lớn khi thấy được đôi mắt Bỉ Bỉ Đông mở lớn. Giọng nói giống như người thật: “Tiểu Cương, là anh sao?”

“Đúng...” Giọng Đại Sư theo đó run rẩy vài tiếng: “Là ta...”. Theo bản thuyết minh thì hồn đạo khí này sẽ lưu trữ âm thanh đầu tiên của người đánh thức nó làm chủ nhân. Đặc biệt hồn đạo khí bị kích hoạt khi có người sờ vào *m đạo hoặc hai vú hay hôn môi của hồn đạo khí này. Hồn đạo khí sẽ mở ra đôi mắt, trong vòng một phút không trả lời hoặc trả lời với âm thanh khác biệt, hồn đạo khí sẽ trực tiếp kích hoạt phòng vệ. Tức là nó sẽ nổ tung.

“Tiểu Cương, ta rất nhớ ngươi!” Hồn đạo khí Bỉ Bỉ Đông mở miệng nói chuyện: “Hôm nay ngươi ở đây cùng với ta được không?” Âm thanh giống hệt với Bỉ Bỉ Đông. Nếu không phải biết trước thứ này là hồn đạo khí, Đại Sư còn tin tưởng nó là người mình quen biết. Một con người thực sự nữa kia.

“Ngươi nói được không!?” Thân mình Đại Sư run lên và im lặng không trả lời, hồn đạo khí lập tức lại một lần nữa hỏi lại.

“Được!” Không biết thế nào, Ngọc Tiểu Cương cũng trực tiếp quỷ dị đáp lại.

“Yêu ta đi, Tiểu Cương!” Nằm ở trong chiếc hộp, hồn đạo khí phát ra ánh mắt mê người. Đôi mắt tràn đầy thâm tình nhìn về phía Đại Sư. Đôi môi mềm mại và ướt át khẽ mở, hai má của hồn đạo khí theo đó ửng đỏ như người thật.

Đường Tam nhìn về phía mấy cô bé cười nói: “Các vị sư tỷ, sư huynh, ta muốn đi bái phỏng sư phụ một chút!”

“Được rồi...” Hồng Liên đưa tay lên phẩy phẩy: “ngươi đi nhanh một chút đi. Sau đó trở lại, chúng ta cũng rất tò mò ngươi lần này trở về có mang quà cho chúng ta không đấy!”

Nghe đươc lời này, Đường Tam trực tiếp cười khổ một tiếng. Lại nghe được Tiểu Linh cười nói: “Sư đệ, đừng nghe mấy vị sư tỷ ngươi nói vậy? Họ chẳng qua trêu đùa người thôi. Đi thăm sư phụ đi, hẳn người cũng rất nhớ ngươi. Sau đó mời sư phụ cùng với chúng ta tụ lại với nhau ăn một bữa. Bữa này, sư huynh mời mọi người!”

“Sư huynh...” Đường Tam mỉm cười gật đầu đáp lại. Hắn hướng ra ngoài đi và trực tiếp bước về phía toà nhà nơi mà Đại Sư đang ở. Dọc theo con đường, Đường Tam hướng thẳng lên căn phòng cao nhất của toà nhà mà đi. Khi đến đó, Đường Tam theo phép thói quen muốn gõ cửa. Bất chợt một âm thanh kỳ quái từ trong đó truyền ra làm cho Đường Tam nhíu mày lại.

“hộc, hộc... Aaa...” Tiếng thở dốc gấp gáp từ miệng Đại Sư phát ra. Kèm theo đó là một tiếng gầm lên của Đại Sư. Trong tiếng gầm này mang theo thống khổ và giải thoát. Nó làm cho Đường Tam giật mình sợ hãi.

Phanh! Đường Tam trực tiếp toàn lực phá cửa vọt vào bên trong. Miệng hắn hô lớn: “Sư phụ, người không sao chứ?” Song cảnh tượng không như Đường Tam nghĩ. Con mắt hắn trợn to mắt nhìn về phía Đại Sư đang ở trên giường. Thân thể Đại Sư hoàn toàn loã thể. Một cô gái đang ôm chặt lấy Đại Sư còn Đại Sư đem thứ to tướng kia nhét ngập cán vào trong cơ thể nữ nhân. Hắn đang gục đầu trên cặp vũ cao ngất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio