Đạo Chu

chương 657: xin nghỉ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lão Nhạc, xem ra chúng ta bị người coi thường!” Một trong ba người lập tức mở miệng phun ra lời khinh bỉ: “Hắn bất quá chỉ là một hồn tôn nho nhỏ. Chúng ta đường đường là hồn tông. Giữa hồn tông và hồn tôn chênh lệch không phải hắn có thể hiểu được...”

“Ầm, ầm...” Lời người nam nhân có vài phần bỉ ổi còn chưa có nói hết thì trên trời bắt đầu phát ra sấm chớp lập loè. Hắn vừa ngẩng đầu lên một cái thì Vũ Vô Cực đã vọt thẳng về phía đám người ba người trực tiếp ra tay.

“Không biết sống chết!” Giọng nói đầy nam tính từ một trong ba người phát ra. Cả ba đều không hẹn mà cùng ra tay. Chỉ cần nhanh chóng hạ gục Vũ Vô Cực, hai cô gái xinh đẹp kia, bọn hắn tin tưởng có thể dễ dàng giải quyết được!

Oanh! Đột nhiên từ trên không trung một tia chớp từ thẳng bầu trời đánh xuống dưới. Lúc này, bầu trời đã đen kịt mây đen đã che khuất bầu trời. Từng tia lôi điện ở trên bầu trời điên cuồng loạn vũ. Chúng phát ra thiên uy khủng bố.

Sáng ngày hôm sau... tin tức nổi trội nhất trong thành Nặc Định, ba vị hồn sư không tên ra ngoài vào tối bị sét đánh chết. Toàn thân cháy đen cháy đỏ không phân biệt được thân phận. Dựa theo hồn sư mất tích có thể là ba vị hồn sư của thành Nặc Định, một người có thể xác định tính danh chính là hồn tông Bất Nhạc, hai người khác còn đang trong thời gian xác định tin tức. Phủ thành chủ sẽ cập nhất tin tức mới nhất ở trên lá sinh mệnh.

Thời điểm này, thời tiết thường bất ổn dễ gây ra sét đánh và bão tố. Những dân chúng cẩn thận quan sát thời tiết trước khi ra ngoài. Dù người thường hay hồn sư, bạn hay bất cứ ai cũng có thể bị sét đánh chết. Theo thông tin mới nhất của bão xã Nặc Định đưa tin.

Học viện Thiên Địa...

“Hừ...” Một tiếng hừ nhẹ phát ra từ miệng thiếu nữ. Âm thanh thiếu nữ vang lên làm cho mấy người ở nơi này đều nhăn mày lại. Họ quay ra thấy được nàng đang khó chịu cầm trong tay chiếc lá sinh mệnh. Ngón tay trên lá sinh mệnh liên tục đảo qua đảo lại nhập thông tin tìm kiếm.

“Hồng Liên...” Người thiếu nữ mái tóc đen dài xinh đẹp, nàng ăn mặc một thân quần áo bó sát người. Ngón tay chỏ đưa lên khẽ xoắn xoắn mái tóc của mình. Giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Sớm như vậy cô đã lên mạng rồi. Là có tin tức gì rất thú vị sao? Có thể hay không chia sẻ với mọi người...”

“...” Hồng Liên nhăn mày một cái nhìn về phía Đại Tư Mệnh. Nàng phát giác ra được không chỉ Đại Tư Mệnh mà những người ở nơi này đều nhìn về phía nàng.

Lộng Ngọc lúc này có vài phần lo lắng lên tiếng hỏi: “Chồng... Tiểu Y và chị Diễm, không biết lúc này mọi người như thế nào rồi? Em có vài phần lo lắng về anh ấy và mấy chị em. Không biết họ...”

“Lộng Ngọc, thế nào, cô đang lo lắng cho chồng sao?” Minh Châu nhoẻn miệng cười mang theo vài phần châm chọc: “Phải biết bây giờ họ nhưng đang ở bên nhau đâu. E rằng chồng của chúng ta đã sớm quên mất chúng ta rồi!”

“Chồng không phải là người như vậy!” Ngón tay khẽ đặt ở miệng, Hồ Mị Nhi uyển chuyển nhẹ nhàng, giọng nói tràn đầy ưu thương: “Hẳn là chàng còn có công việc gì không rảnh tay đi. Nếu không chàng nhất định sẽ liên lạc với chúng ta!”

“Mị Nhi em gái!” Minh Châu nhìn giễu cợt đối với Hồ Mị Nhi: “Em lại đang nói giúp cho chàng sao? Thật biết lo lắng cho chồng!”

“Đáng ghét!” Hồng Liên chống eo khó chịu gắt lên: “Hắn mà dám quên ta. Bản công chúa tuyệt đối sẽ không tha thứ cho hắn! Hừ, hừ.... đợi bản công chúa xác định con đường đến thành Nặc Định gì đó? Hắn cùng với hai hồ ly tinh đó đang trốn ở học viện Sử Lai Khắc gì đó sao?”

“Sử Lai Khắc!?” Mấy thiếu nữ nghe được lời này thì lập tức mở miệng nói chuyện.

Đặc biệt nãy giờ mọi người nghe được cái tin tức này thì càng thêm tò mò. Tuyết Nữ khẽ chớp đôi mắt của mình rồi mở miệng hỏi: “Hồng Liên, cô muốn nói chồng đang ở cùng với hai chị em tại học viện Sử Lai Khắc!”

“...” Hồng Liên biết mình lỡ lời. Thực ra mà nói nàng muốn trốn đi gặp một mình Vũ Vô Cực. Bất quá bây giờ mọi người cũng đã biết, nàng cũng không tiện dấu diếm lắm. Bất đắc dĩ, nàng phải lấy ra lá sinh mệnh của mình sau đó trực tiếp đưa tin cho đám người ở nơi này. Nàng mở miệng nói: “Thông tin lá sinh mệnh đưa... Hoả Mị Yêu Cơ và Thiếu Tư Mệnh đang ở trong học viện Sử Lai Khắc tại thành Nặc Định. Điều này còn giả được sao?”

“...” Nhất thời không khí thoáng chốc trầm lặng, Hồ Mị Nhi theo đó lên tiếng nói: “Vậy chúng ta có đến thăm chồng yêu hay không?”

“Hồ Mị Nhi...” Minh Châu lại tiếp tục châm chọc mở miệng nói: “Xem ra em rất muốn gặp được lại chồng của chúng ta nhỉ!?”

“Đương nhiên!” Hồ Mị Nhi thẳng thắn thừa nhận, nàng khẽ cười mở miệng nói: “Em rất muốn gặp mặt chồng rồi. Chẳng lẽ các chị em ở nơi này không muốn!”

“Hừ...” Hồng Liên ngạo nghễ ôm tay trước ngực phản đối nói: “Ai thèm đi gặp hắn chứ? Mặc kệ hắn đang vui vẻ bên hai con hồ ly tinh đó đi!”

“Làm sao ta cảm giác được...” Minh Châu châm chọc mở miệng nói: “Giống như là ai đó đang ghen!?”

“Ai...” Hồng Liên giận dữ phản bác: “Ai thèm ghen!”

Nãy giờ giữ im lặng, Đông Quân Diễm Phi lẳng lặng nói: “Ngày hôm nay công việc của mọi người không ít đâu. Chúng ta còn có vài việc tập trung với nhau để hoàn thành. Các học viên cùng với đệ tử Thiên Địa còn chưa có hoàn thành công khoá. Còn nữa, mấy đệ tử còn cần phải có bản mạng hồn đạo khí. Công việc ở học viện Thiên Địa rất nhiều.”

“Cái tên đáng ghét ấy!” Hồng Liên lại là người nhanh mồm nhanh miệng nói: “Công việc giao hết cho chúng ta. Hắn chạy mất người để lại một đám nữ nhân chúng ta trông coi học viện cho hắn. Hắn rốt cuộc có phải là nam nhân không vậy?” Trong giọng nói tràn ngập khó chịu và uất ức.

“Ta nghĩ...” Lộng Ngọc lại đỡ lời: “Hẳn chồng, anh ấy có lỗi khổ riêng!”

Nguyệt Thần ngồi ở trên bàn sau đó nói: “Công việc học viện không có cách nào bỏ dở. Bất quá, học viện cũng coi như đi vào quỹ đạo. Nơi này đã có sư phụ cùng tiền bối Độc Cô Bác cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì! Song chúng ta vẫn phải để vài người ở đây nhưng chúng ta cũng cần để người đến học viện Sử Lai Khắc gặp mặt anh ấy cùng với hai chị em...”

“Tử Nguyệt, em nói cũng đúng!” Đông Quân Diễm Phi gật đầu mở miệng nói: “Vậy ai trong chúng ta sẽ đi đến học viện Sử Lai Khắc một chuyến đây!” Nhất thời lời vừa mới nói ra, một đám nữ nhân đều nhìn về phía nhau.

“Công việc này...” Hồng Liên lập tức nhanh nhẹn mở miệng nói: “Đương nhiên là ta đi! Dù sao thì ta cũng đâu có giúp được gì ở học viện Thiên Địa đâu. Hơn nữa, ta cũng muốn hỏi rõ hắn tại sao đi lâu như vậy cũng không thèm nhắn một tin tức về cho chúng ta. Trong mắt hắn có còn chị em chúng ta không?”

Buổi chiều, Diễm Linh Cơ, Vũ Vô Cực và Tiểu y trở lại học viện Sử Lai Khắc. Tất cả kinh ngạc vì Vũ Vô Cực cũng tiến vào cảnh giới hồn tông. Nhưng tin tức đặc biệt nhất đối với bọn họ là Vũ Vô Cực đạt được hồn kỹ. Ngồi vào bàn ăn cùng với nhau, Vũ Vô Cực mở miệng cười nhạt nói: “Hồn kỹ sao? Bất diệt thể!”

“Bất diệt thể!” Mập mạp Mã Hồng Tuấn tò mò nhăn mày lại hỏi: “Vô Cực ca, loại hồn kỹ này chẳng lẽ là phụ trợ!”

“Ân!” Vũ Vô Cực cười gật đầu nói: “Hồn kỹ này sẽ khiến cho ta có khả năng tự chữa lành thương thế cho bản thân. Hơn nữa theo hồn lực càng cao thì chữa trị càng mạnh. Nếu như đạt đến cấp bậc phong hào đấu la thì chỉ còn một hơi sẽ nháy mắt cũng có thể chữa khỏi. Hơn nữa hồn kỹ chỉ tiêu hao hồn lực mà không có hạn chế gì cả.”

“Vô Cực ca...” Áo Tư Tạp kinh hái há hốc mồm: “Không phải kinh khủng như vậy chứ? Không có bất cứ hạn chế nào!”

“Hạn chế sao?” Vũ Vô Cực khẽ cười lắc lắc đầu nói: “Nó chỉ cho bản thân sử dụng mà không thể cho người khác sử dụng. Đó là hạn chế duy nhất đi!”

Thần thông thứ nhất Vũ Vô Cực là hồn độn ma hồn, thần thông thứ hai là mô phỏng võ hồn, thần thông thứ ba là hồn độn bất diệt thể. Sau khi đột phá võ tu cấp bậc ba thì xuất hiện thêm thần thông hỗn độn bất diệt thể đồng thời hai thần thông khác cũng tiến giai. Hồn độn ma hồn có thể thôn phệ một số năng lượng khác. Thần thông mô phỏng võ hồn có thể trực tiếp sử dụng hồn kỹ của hồn sư với cấp bậc thấp. Giống như hồn kỹ của Áo Tư Tạp, hắn hoàn toàn có thể mô phỏng nhưng hồn kỹ cấp cao của Phất Lan Đức hoặc Triệu Vô Cực dựa vào thần thông này là không được.

“...” Nghe thấy vậy, tất cả mọi người hít hà một hơi.

Nãy giờ Vũ Vô Cực hơi chần chờ một chút, hắn mới mở miệng nói: “Viện trưởng, lần này thực ra... ta muốn nói với viện trưởng là ta muốn xin nghỉ ra ngoài lịch lãm!”

“Cái gì!?” Phất Lan Đức cùng với tất cả mọi người giật mình khi nghe được lời này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio