Rớt từ trên trời xuống, trong đầu Trương Diệu còn đang tiếc nuối mình chết như thế này không đáng chút nào, ít ra anh nên kéo thêm mấy thú nhân làm đệm lưng chôn chung!
Trương Diệu trợn to mắt nhìn lên, ngạc nhiên thấy một bóng đen rớt nhanh xuống theo mình.
Bóng đen ở trên không trung ôm eo Trương Diệu, thân thể dán sát nhau cùng rớt xuống.
Trương Diệu giật mình trợn tròn mắt nhìn, đúng là như anh đã chửi, thật là tên ngu té xuống theo anh.
Trương Diệu tức giận mắng:
- Ông làm cái quái gì cũng nhảy xuống vậy?
Bùi Yến ôm chặt Trương Diệu, không trả lời.
Khóe mắt Bùi Yến liếc mặt đất, hắn ôm Trương Diệu xoay một vòng trên cao, sau đó hai người từ cái cây to cao rơi xuống đất, tình cờ té ngay vào cái xác toàn thú.
Vì xung lực lúc rơi nên xác toàn thú bị đè càng nát, hai người dính đầy máu và vụn thịt.
Vào giây cuối cùng, Bùi Yến xoay người làm cái đệm cho Trương Diệu, ôm chặt anh vào ngực, hắn thì nằm dưới.
Hai thân thể va chạm xác toàn thú lông dày giảm bớt xung lực nhưng vẫn chịu lực đập rất lớn.
Một chân Trương Diệu đập vào mặt đất làm gãy cổ chân, nhưng so với bên Bùi Yến thì không là gì.
Trương Diệu cắn răng bò dậy, vội nhìn Bùi Yến làm đệm lưng dưới thân mình.
Trương Diệu thấy Bùi Yến nhắm tịt mắt, khóe môi tràn máu.
Trương Diệu hoảng loạn, anh không biết lúc này nên làm gì đây.
Trương Diệu rụt rè vươn tay chạm nhẹ vào Bùi Yến.
Trương Diệu sốt ruột lo lắng hỏi:
- Bùi Yến! Bùi Yến! Ông có khỏe không vậy?
Bùi Yến ho hai ngụm máu, khó khăn mở mi mắt, con ngươi nâu nhạt nhìn Trương Diệu lo lắng xem mình.
Bùi Yến muốn nói cái gì nhưng lại ho ra một bãi máu.
Trương Diệu sốt ruột quỳ bên cạnh Bùi Yến, nóng nảy giật tóc mình.
Trương Diệu ngước nhìn bốn phía, thú nhân đang chạy tới bao vây hai người.
Không có thời gian nói gì nữa, Trương Diệu miễn cưỡng chống đất đứng dậy, chân bị thương chạm nhẹ mặt đất làm anh đau muốn khuỵu xuống.
Trương Diệu cảm giác toàn thân đau nhức, nhưng phải cắn răng chịu đựng., mồ hôi lạnh chảy xuống trán Trương Diệu, anh ôm Bùi Yến lên, kéo lê chân gãy.
Trương Diệu quyết định từng bước tiến tới trước, trốn khỏi nơi quỷ quái này.
Nhưng các thú nhân nghe tiếng chạy tới ngày càng nhiều bao vây anh.
Trương Diệu cầm đao dài khoáng thạch trong tay Bùi Yến, ánh mắt hiên ngang chỉ vào thú nhân chặn đường mình, tiếp tục chiến đấu.
Mới chém một thú nhân lao lên thì Trương Diệu đã choáng váng đầu, mất máu quá nhiều làm anh sắp mất ý thức.
Dù là siêu nhân cũng không chịu nổi lăn qua gập lại như vậy.
Trương Diệu có Bùi Yến dùng thân thể chặn lại xung lực lúc té xuống đất nhưng thân thể vẫn bị ảnh hưởng, cộng thêm bị mất máu nhiều, anh chưa đi được vài bước đã té mạnh xuống đất, bao gồm Bùi Yến nằm trên lưng anh.
Trương Diệu cắn chặt răng định bò dậy, anh chống đao dài gượng đứng lên, được một nửa thì kiệt sức lại té xuống.
Thú nhân thấy vậy chạy tới, lấy dây leo ra nhanh chóng trói hai người bị thương nặng lại.
Mắt mờ loáng thoáng thấy bóng dáng, Trương Diệu không thấy được cái gì, mảng lớn vầng sáng di chuyển tới lui trước mắt anh.
Trương Diệu cố gắng ngẩng đầu lên, anh muốn cầm tay Bùi Yến nhưng thân thể bị thú nhân trói gô, tách hai người ra.
Trương Diệu bị thú nhân nâng lên gập ghềnh chuyển đến chỗ thú nhân bắt nhốt con người.
Trên đường đi Trương Diệu mơ hồ lắc đầu, bước chân thú nhân lên xuống càng làm anh mơ màng.
Có cái hố đen không đáy kêu gọi Trương Diệu, kéo ý thức của anh vào đó.
Tí tách tí tách tí tách
Tiếng giọt nước trong trẻo vang lên, gọi tỉnh ý thức mơ hồ của Trương Diệu.
Anh mở mắt ra, thấy mình nằm trên mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt.
Mặt đất mọc một ít thực vật ẩm giống rêu, màu nâu lấm tấm.
Trương Diệu thử nhúc nhích, cảm giác đau đớn chạy khắp người, từ xương đến lớp da, không chỗ nào là không đau.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt kích thích Trương Diệu hoàn toàn tỉnh táo.
Trương Diệu chậm rãi bò dậy từ mặt đất lạnh lẽo, cổ bị thít chặt nghẹt thở.
Trương Diệu thử quay cổ, sau đó chửi thầm.
Cổ Trương Diệu không biết từ bao giờ bị cột dây, anh muốn giật vòng cổ xuống chợt thấy cánh tay và người mình dính đầy chất dịch lá cỏ màu kỳ lạ, một lớp cỏ nát nhừ thật dày bôi lên người anh.
Trương Diệu dùng ngón tay lấy một nhúm lá cỏ ra, xoa bóp.
Không cần đưa sát vào mũi cũng ngửi được mùi thuốc nồng nặc từ lá cỏ.
Trương Diệu cho rằng đám thú nhân sợ bọn họ chết, không sống nổi nên cố ý đắp lá cỏ cho anh.
Dao găm khoáng thạch sử dụng như vũ khí, đao dài Bùi Yến cầm có lẽ bị thú nhân nhặt đi.
Bây giờ trong tay Trương Diệu không có vũ khí gì để dùng.
Anh ngước lên quan sát xung quanh, thấy mình bị nhốt trong một cái hang đá âm u ẩm ướt.
Nóc hang ước chừng tám, chín mét vuông, tảng đá trên đầu có hình dạng như vảy cá chồng chất gắn vào nhau.
Góc nóc hang có một cái lỗ nhỏ cỡ nắm tay, hang tối đen chỉ có tia sáng duy nhất chiếu ra từ cái lỗ nhỏ này, miễn cưỡng chiếu sáng.
Trương Diệu không biết giờ là mấy giờ, anh đã hôn mê bao lâu.
Trương Diệu nhìn mép lỗ hổng trên đầu, giọt nước từ từ tụ lại, từng giọt từng giọt rơi vào hang.
Dưới đất bên cạnh Trương Diệu, giọt nước tụ lại hình thành dòng nước nhỏ uốn lượn.
Vừa rồi Trương Diệu hôn mê nghe tiếng nước chắc là từ cái lỗ nhỏ chảy ra.
Bề mặt vách đá gồ ghề vì ẩm ướt nên móc nheièu thực vật rêu phong mềm như nhung.
Mùi mốc meo ẩm ướt tràn ngập trong hang, cùng với luồng gió phất qua mang theo mùi máu rỉ sắt.
Trương Diệu cố gượng chống người dậy, nhìn Bùi Yến bị nhốt trong hang đá đối diện mình.
Trương Diệu định đi qua nhưng không được, khúc gỗ thô như chân voi che cửa hang trước mặt anh.
Giữa mấy khúc gỗ xếp hàng ngang lộ khe hở rất nhỏ hẹp, Trương Diệu muốn vươn tay ra ngoài cũng khó.
Dây leo cổ thụ chết tiệt cột trên cổ Trương Diệu một đầu cố định vách tường hành lang bên ngoài, bên này còn rất nhiều hang lớn nhỏ giống như vậy.
Trước cửa hang bị thú nhân dùng sức mạnh kinh người cắm gỗ cây không cho con mồi bị nhốt có cơ hội chạy trốn.
Hai tay Trương Diệu nắm khúc cổ gồng sức muốn đẩy ra, nhưng anh đẩy nửa ngày không thấy phản ứng gì.
Trương Diệu bị mất máu nhiều, mình đầy vết thương, không có sức, lại vừa tỉnh dậy, anh mệt mỏi rất muốn ngã ngồi xuống.
Trương Diệu thở hổn hển, đầu tựa vào khe hửo khúc gỗ.
Trương Diệu muốn kêu tỉnh Bùi Yến bị nhốt trong hang đối diện cũng có khúc gỗ chặn cửa, hắn nằm yên dưới đất.
Trương Diệu không biết tình huống Bùi Yến bây giờ ra sao, rớt từ chỗ cao như thế xuống lại làm đệm lưng cho anh.
Trông Bùi Yến như siêu nhân nhưng hắn chỉ là con người được thú hoang nuôi lớn, khỏi nghĩ cũng biết hắn bị thương rất nặng.
Mặt Trương Diệu xụ xuống.
Ngày thường Bùi Yến luôn nghiêm túc nói anh là bầu bạn của hắn, cho đến nay Trương Diệu luôn xem đó là câu nói đùa, không bao giờ suy xét nghiêm túc.
Nhưng giờ Bùi Yến vì anh, không chút do dự nhảy từ Nghịch Căn Ô Thụ xuống, phút cuối vì bảo vệ Trương Diệu, không để anh bị thương.
Trương Diệu cảm thấy con người Bùi Yến đúng là...!
Đồ ngu.
Nếu không ngu tại sao dùng cách ngốc vậy? Hắn nên nhanh chóng chạy khỏi đây, ngược lại tự tử theo anh.
Bằng vào năng lực của Bùi Yến và bản lĩnh sinh tồn dã ngoại, Trương Diệu tin chắc một mình hắn dư sức trốn khỏi bộ lạc thú nhân chứ không như bây giờ chật vật vì anh.
Chỉ vì anh, một người mới quen không lâu mà bỏ cả mạng sống, đây không phải ngu ngốc thì là gì? Thật ngu hết sức!.