Đảo Dị Chủng

chương 117: chương 117

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lưu Vinh bưng vỏ trái cây đựng đầy nước vào trong hốc cây, gã ngửi được mùi thơm làm người ta chảy nước miếng.

Lưu Vinh mở miệng hỏi:

- Oa, thơm quá, mùi gì vậy?

Triệu Tường Quốc ngồi bên đống lửa nhiệt tình mời Lưu Vinh:

- Là Lão Hồ tìm thịt nướng cho chúng ta.

Nào, chú Lưu, mau qua đây ăn chung đi, vừa làm nóng xong.

Lưu Vinh gật đầu lia, bưng nước chạy tới ngồi cạnh đống lửa.

Lưu Vinh nhận lấy vỏ sò người ta đưa, cắt miếng thịt nóng màu đã ngả sang sắc đen.

Thấy mọi người nhai thịt ngon lành, Lão Hồ vững tin hơn.

Lão Hồ kiên nhẫn chờ đợi.

Người đàn ông ngơ ngác không biết tự mình ăn cũng được cảnh sát cao to vạm vỡ nhét cho một ít thịt.

Lão Hồ thấy vậy càng yên bụng, ông nhấc cánh tay còn sót lại chưa bị chặt vuốt cái chân bị thương, kiên nhẫn đợi lá cây phát huy hiệu quả của nó.

Thấy Lão Hồ chỉ nhìn bọn họ ăn còn mình thì không nếm miếng nào, Lưu Vinh vừa ăn xong khối thịt trong tay, rảnh miệng hỏi:

- Ủa? sao Lão Hồ không ăn gì hết vậy?

Lão Hồ chỉ vào vết thương trên người, lắc đầu cười từ chối:

- Không được, các người cũng thấy là tôi đang bị thương nặng, thịt chất mặn mà không tốt cho vết thương khép lại, các người ăn đi.

Cục trưởng Triệu quen ăn bào ngư vi cá, tỏ vẻ tò mò miếng thịt mình nhai:

- Lão Hồ, thịt này làm bằng gì vậy? Mùi vị không tệ, chất thịt trơn mềm ăn rất ngon.

Vị thịt này khác hẳn với những thứ thịt Triệu Tường Quốc từng ăn, hôm nay gã được thể nghiệm vị giác kỳ diệu.

Lão Hồ qua loa nói:

- Ha ha ha, tôi cũng không biết là động vật gì, không tả được.

Các người cũng thấy đấy, sinh vật trên hòn đảo bộ dạng kỳ lạ, ai biết tên của chúng nó là gì?

Nếu Lão Hồ nói thật số thịt này là thịt người chắc đám người sẽ không nhai ngon lành như vậy.

Lão Hồ rất đồng ý câu đánh giá của Triệu Tường Quốc, vị thịt người ăn rất ngon, gã hình dung chính xác.

Triệu Tường Quốc nhớ đến các sinh vật quái dị trên hòn đảo, đồng ý là gã hỏi hơi bị dư thừa.

- Ông nói cũng đúng.

Triệu Tường Quốc không nhiều chuyện nữa, vùi đầu nhấm nháp miếng thịt trong tay mình.

Lão Hồ nhìn mấy miếng thịt to chui vào miệng đám người, khúc gỗ xiên miếng thịt dần lộ ra hình dáng.

Lão Hồ chờ mong xen lẫn hân hoan, biểu tình lộ hết ra ngoài.

Lão Hồ gục mặt xuống nhìn dưới đất, thầm tính thời gian mấy người sống sót ăn thịt rồi xỉu.

Khi Lục Bác Minh tỉnh dậy, gã giật mình thấy tay chân mình bị thứ trong suốt như tơ nhện quấn quanh, không thể trở mình.

Lục Bác Minh nằm dưới đất cố gắng chuyển người sang một bên, gã thấy Lão Hồ cầm thứ như cái hũ kỳ lạ màu xám, ông nặn cái hũ chĩa vào người Hoàng Bân nằm yên dưới đất.

Mũi nhọn dưới đít cái hũ phun ra nhiều tơ trong suốt giống với cái trói chân tay Lục Bác Minh.

Chốc lát sau Hoàng Bân nằm dưới đất tay chân dính đầy tơ trong suốt.

Lục Bác Minh cố gắng muốn gượng ngồi dậy nhưng không được, gã cố nhúc nhích đôi tay bị tơ trói sau lưng, cố gắng gồng tay lấy súng đạn không khí cất trong túi quần ra.

Lục Bác Minh lớn tiếng quát mắng Lão Hồ:

- Ông đang làm gì vậy hả?

Lão Hồ quay đầu thấy Lục Bác Minh đã tỉnh, gã nằm nghiêng dưới đất kêu gào.

Lão Hồ ung dung mỉm cười nói:

- A? Tỉnh rồi sao, xem ra lá cây để lâu quá nên tác dụng ngắn đi.

Lão Hồ tiếp tục ôm trứng ấu trùng bươm bướm màu xám chuyên môn dùng để trói người, khập khiễng đi hướng đám người chưa bị trói.

Lão Hồ chôn vỏ ấu trùng dưới nền đất hang động từ lâu, chuyên dùng để trói con mồi.

Trong cái kén tiết ra thứ như tơ chắc chắn còn hơn dây leo.

Cộng với bây giờ Lão Hồ chỉ có một cái này để dùng, trói người bằng tơ tiện cho ông hành sự hơn.

Con sâu trong kén phun ra những tơ dính này có hiệu quả cố định rất tụet.

Lão Hồ nhìn dưới đất còn một người hôn mê chưa bị trói, ông cảm thấy nên tăng nhanh tốc độ.

Đã có người tỉnh lại, dược hiệu lá cây khiến người hôn mê không dài như trước kia.

Nếu Lão Hồ không nhanh chóng trói đám đàn ông cao to này lại, chút nữa người xui xẻo sẽ là ông.

Lão Hồ không muốn giơ hòn đá tự đập trúng chân mình.

Lão Hồ mặc kệ Lục Bác Minh mấp máy vặn vẹo nhưng không vùng thoát khỏi tơ dính trói chặt, mặc cho gã gào la hao phí sức lực.

- Này này, ông nói đi chứ! Rốt cuộc ông muốn làm gì chúng tôi?

Lục Bác Minh thấy Lão Hồ phớt lờ mình, chỉ lo nặn thứ nửa trong suốt từ cái kén trói tay chân những người nằm dưới đất.

Lục Bác Minh luống cuống, lòng lạnh lẽo.

Lục Bác Minh không lường trước được ông già ban đầu giúp đỡ bọn họ lúc này đột nhiên trở mặt, chẳng biết ông dùng cách gì làm cả đám hôn mê.

Lục Bác Minh không biết ông già tên Lão Hồ muốn làm gì bọn họ, nỗi lòng sợ hãi khiến gã cựa quậy cánh tay sau lưng dữ dội hơn, dần dần di chuyển đến vị trí cái túi.

Lão Hồ nặn tơ phun ra từ cái kén dính chặt tay chân người cuối cùng xuống đất, những người khác lục tỉnh dậy.

Nhìn tình trạng trước mắt, mấy người ban đầu khó hiểu sau đó chửi ầm lên.

Lưu Vinh cựa quậy muốn đứng dậy nhưng hai tay bị trói sau lưng đóng đinh gã dưới đất không thể nhúc nhích.

Lưu Vinh khó hiểu, tức giận quát to với Lão Hồ:

- Ông đang làm gì? Tại sao làm như vậy với chúng tôi?

Lão Hồ nghe người bị trói tay chân dính chặt dưới đất không ngừng chửi rủa mình, vẻ mặt thản nhiên cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Tôi không rảnh nói nhảm nhiều với các người!

Lão Hồ ném cái kén sang một bên, xoay người sửa sang bàn gỗ chất đầy đồ đạc.

Sau khi những đồ vật bị lấy ra, Lão Hồ nâng một cái bồn xương hình tròn, bên trong lõm xuống, các loại đá dài sắc bén, một ít vỏ cứng hình dạng phỏng theo dao cột vào thanh gỗ.

Chúng nó như mấy con dao nguyên thủy đủ loại bị Lão Hồ xếp ngay ngắn ở một góc giá gỗ.

Lão Hồ xoay người đi hướng Hoàng Bân bằm dưới đất rống to nhất.

Hoàng Bân bị kén tơ dính dưới đất nhìn Lão Hồ cầm con dao đá sắc bén chậm rãi đến gần, gã tức giận và sợ hãi hét to:

- Bà nội nó, ông định làm gì? Thả tôi ra!

Lão Hồ nhìn Hoàng Bân từ trên xuống dưới, suy nghĩ cắt một phần kén tơ dán Hoàng Bân và mặt đất mới khiêng gã lên giá gỗ được.

Lão Hồ xoay người lấy cái kén lại, con sâu phun kén có thể dán bất cứ vật gì, còn thịt sâu thì có thể ăn mòn tan rã tơ vững chắc của nó.

Đâm lưỡi dao đá vào trong kén tằm, bên trong chảy ra chất lỏng màu vàng sữa.

Lão Hồ cầm dao đá chấm một tí chất lỏng, khom người cắt phần nhỏ tơ dính Hoàng Bân và mặt đất.

Lão Hồ cắt tơ dính nửa người trên Hoàng Bân, còn lại phần chân.

Ông cắt xong Hoàng Bân đột nhiên vùng dậy nhảy lên, bả vai đụng ngã Lão Hồ ngồi xổm bên cạnh mình.

Hai chân Hoàng Bân bị dính vào nhảy nhảy lưng tưng muốn chạy ra khỏi hang, nhưng vì quá gấp gáp, gã mới nhảy mấy bước thì bị vấp té xuống đất.

Lão Hồ bị Hoàng Bân đụng ngã lại đứng dậy.

Quả nhiên chỉ có một tay, chân bị què thật bất tiện, sơ sẩy một cái là con mồi sẽ chạy mất.

Muốn khống chế mấy người đàn ông này hơi khó khăn cho Lão Hồ, ông chống gậy đi hướng Hoàng Bân muốn gượng dậy.

Lúc sắp đến gần, Lão Hồ đập gậy vào đầu Hoàng Bân, gã gục xuống.

Lão Hồ đã qua nửa trăm tuổi nhưng lúc trẻ ông rèn luyện cơ bắp để nấu ăn, cộng với sinh tồn trên hòn đảo nhiều năm khiến sức của ông rất mạnh.

Lão Hồ kéo một chân Hoàng Bân vào trong hang.

Hoàng Bân nằm dưới đất hễ vùng vẫy là sẽ bị Lão Hồ đập cho một gậy, chẳng mấy chốc mặt gã đầy máu.

Lão Hồ kéo Hoàng Bân đến gần giá gỗ, ông thở hổn hển dừng bước.

Lão Hồ nhớ đến còn nhiều thảo dược hôn mê, ông quyết định khi nào làm thịt thì sẽ lại sử dụng nó, làm vậy an toàn đữo tốn sức hơn.

Lão Hồ lấy lá màu xám cuộn thành hình tròn trong vỏ trái cây trên giá gỗ ra, lòng bàn tay co lại cầm nó.

Lão Hồ nhét thảo dược vào miệng Hoàng Bân nằm dưới đất nửa chết nửa sống.

- Ui!

Không ngờ khi Lão Hồ nhét lá vào miệng Hoàng Bân mặt đầy máu thì mới rồi gã còn uể oải đột nhiên cắn mạnh ngón tay ông, cắn rách da ngón trỏ.

Nếu Lão Hồ không rút tay lại nhanh thì nửa ngón tay đã bị cắn đứt.

Lão Hồ tức giận.

Mấy hôm trước Lão Hồ bị nhóm thanh niên kia biến thành chật vật thế này, ngọn lửa bực tức âm ỉ trong lòng ông.

Bây giờ bị Hoàng Bân cắn một cái bùng nổ âm u dưới đáy lòng Lão Hồ.

Lão Hồ giơ gậy gỗ lên.

Phập!

Đầu gậy đâm vào hốc mắt phải của Hoàng Bân, xuyên qua tròng mắt đâm thủng não.

Hoàng Bân mềm oặt dưới đất, người co giật mấy cái rồi nằm ngay đơ.

Xoẹt!

Đầu gậy rút ra khỏi con mắt Hoàng Bân, thứ nửa trong suốt hòa lẫn màu đỏ máu và trắng vàng chảy ồ ạt từ hốc mắt, vừa buồn nôn vừa làm người sợ hãi.

đám người còn định vùng vẫy chống cự bị cảnh tượng này hù sợ ngây người.

Bọn họ không ngờ Lão Hồ chơi thật, chớp mắt giết một người..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio