Không biết có phải Trương Diệu đã trở nên nhạy cảm hay không, hình như anh ngửi được mùi kỳ lạ trong sương mù, không hình dung được nó như thế nào, mùi rất khó chịu đựng, khiến anh hít vào cả người bức bối.
Trương Diệu lấy quần áo đàn ông còn dư ra khỏi cái túi Kha Diệc Xảo đang ôm, cuộn chúng lại che miệng mũi.
Trương Diệu cũng quấn kín Bùi Yến giống y như vậy, anh biết mũi của hắn rất thính, chắc chắn rất khó chịu với sương mù bủa giăng khi đoàn người đi sâu vào trong.
Anh ngẫm nghĩ cảm thấy nên lấy đồ bịt mũi trước tiên, che được chút nào hay chút ấy.
Trương Diệu đang giơ tay quấn áo cho Bùi Yến, mu bàn tay kề sát gò má hắn, chợt hắn thè lưỡi liếm nhẹ.
Khóe mắt Trương Diệu liếc qua, thấy hắn làm vẻ mặt thuận miệng, như thể liếm tay anh là lẽ tự nhiên.
Khóe môi Trương Diệu co giật, hai tay giật mạnh, anh đang cột gút bộ đồ giờ kéo chặt ra hai bên.
Trương Diệu thì thầm cảnh cáo:
- Bà nội nó ông yên phận chút đi!
- ...!
Bùi Yến bị Trương Diệu dùng áo bịt chặt miệng mũi ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích nữa.
Trừ hai người ra bên cạnh có Hạng Thần, Kha Diệc Xảo dường như không ngửi được mùi lạ, nên hai người không cần che gì tiếp tục đi tới trước.
Đi gần hơn hai canh giờ qua các sương mù dày nặng, trong tầm nhìn phạm vi một thước hầu như không thấy rõ ràng.
Bốn người cuối cùng thấy sương mù phía trước mỏng dần, trong sương mù thấp thoáng khe núi mà bọn họ muốn tìm.
Khe núi bị sương mù tím nhạt bao phủ quanh co khúc khuỷu kéo dài liên miên tới trước, hầu như không thấy điểm cuối.
Bốn người đứng trên vách đá cheo leo một bên khe núi, cách đáy cốc khoảng mấy trăm thước.
Hai bên khe núi toàn là vách vực, dãy núi trập trùng như hai bức tường cao vút.
Tận cùng khe núi bằng phẳng, một số nơi trải đầy đá vụn đất bùn, cỏ hoang mọc đầy, đá lởm chởm.
Có nơi mọc cỏ dại tưoi tốt nở đầy hoa kỳ lạ đung đưa theo gió, cây gỗ xanh um dạt dào sức sống.
Cạnh mấy lùm cỏ tụ vài vũng nước màu lam, cung cấp nguồn nước sống cho thực vật, sinh vật trong đáy cốc.
Từ vách đá bọn họ đang đứng nếu muốn vào khe núi thì tốt nhất là đi từ đáy cốc.
Trương Diệu nhìn sườn dốc đổ xuống, các cục đá hơi nhỏ, toàn là đá vụn chất đống, nếu chạy nhanh xuống thì vài phút là xuống đáy cốc ngay.
Thế là Trương Diệu đề nghị với những người khác cứ lao thẳng xuống, miễn giữ tư thế an toàn cơ bản sẽ rút ngắn thời gian hơn là bò xuống từ từ.
Nhìn sắc trời bị sương mù che lấp đã sắp đến chạng vạng, ráng chiều dày đặc, nếu không nhanh chóng xuống đáy cốc tìm nơi ẩn náu đêm nay thì bọn họ không biết tìm chỗ nào tạm nghỉ trong buổi tối.
Cẩn thận cúi đầu nhìn xuống toàn là cục đá, sườn dốc độ cao cũng không thấp.
Kha Diệc Xảo căng thẳng nuốt nước miếng, cảm giác lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tim đập nhanh.
Kha Diệc Xảo chưa từng thử trực tiếp lao xuống dốc, cô rất sợ sẽ bị té.
Dù lòng sợ hãi nhưng Kha Diệc Xảo tưởng tượng nếu tại cô làm vướng chân mọi người thì nỗi lòng rất bất an, giờ chưa tới lúc sợ, cô quyết định phải can đảm thử một phen.
Hạng Thần thấy Kha Diệc Xảo rõ ràng hơi sợ nhưng cố ra vẻ bình tĩnh, gã ở bên cạnh thật ra cũng hơi căng thẳng.
Hạng Thần quay đầu hỏi cô:
- Sao rồi? Sợ hả?
- Tôi...!
- Hừ! Đừng cố giả bộ nữa, rõ ràng sợ đến mặt trắng bệch.
- Cái đó...!hơi cao...!
Hạng Thần hất tóc quay đầu đi, cẩn thận nhìn xuống vách vực:
- Đúng là...!hơi bị...!
Nhìn độ cao phải công nhận là chỉ có người như Trương Diệu, Bùi Yến mới cảm thấy trực tiếp lao xuống là chuyện nhẹ nhàng đơn giản.
Thấy mặt Hạng Thần, Kha Diệc Xảo nhăn nhó, Trương Diệu đang hoạt động tay chân chuẩn bị lao xuống lên tiếng hỏi:
- Hai người sao vậy?
Trương Diệu nghĩ sơ liền đoán ra, cười an ủi:
- Không sao đâu, tôi đi xuống trước, hai người thấy tôi làm thế nào, ổn mà, cứ lớn gan xuống đi.
Trương Diệu chuẩn bị xong liếc Bùi Yến đứng cạnh, hai người gật đầu, rướn người tới trước giữ tư thế an toàn ổn định rồi lao xuống sườn dốc đầy đá vụn.
Một đường đạp đá vụn vừa lao đi vừa trượt, cảm giác gió vụt qua hai bên tai, chân giẫm đá vụn phát ra tiếng lạo xạo, cảm giác này khá sung sướng.
Trương Diệu huơ tay hướng bên trên ra hiệu hai đứa nhóc còn đứng trên đỉnh núi hãy mau xuống dưới.
Thấy hai người đã xuống rồi, cảm giác khá đơn giản, thế là Hạng Thần hít sâu thầm chuẩn bị sẵn sàng nhấc chân lao xuống.
Kha Diệc Xảo thấy mọi người đều xuống, run run cười nhưng vẫn dứt khoát đạp đá vụn trượt dốc.
Lúc trượt Kha Diệc Xảo mất kiểm soát hét rầm lên, tiếng gào rất thảm nhưng tư thế trượt giữ cân bằng khá tốt thuận lợi lao xuống dưới.
Bốn người chỉ mất vaiòi phút đã từ một bên đỉnh núi trượt xuống đáy cốc.
Trương Diệu nhìn Kha Diệc Xảo thuận lợi trượt dốc rồi ngồi bệch xuống đất, nhớ lại lúc nãy đang trượt ngoái đầu xem hai người trượt xuống khá thuận lợi, chắc không bị thương?
- Cô bé sao rồi, bị thương à?
- Không sao, chỉ hơi bị nhũn chân.
Các cảnh vật đủ màu sắc lướt qua tầm mắt, trượt nhanh trong giây lát đã đến nơi, Kha Diệc Xảo xác định mình an toàn liền mềm chân.
Cô ngửa đầu nhìn người đứng cạnh mình, ngại ngùng nói:
- Chờ...!chờ em một chút là được, sắp đứng dậy ngay đây.
Trương Diệu gật đầu tỏ vẻ biết:
- Được rồi.
Anh đã quen tính thô dã, mãi mãi không hiểu được một nữ sinh bình thường nhỏ xinh ít khi vận động mới rồi một mình phồng lên can đảm lao xuống dốc là điều khó khăn biết bao.
Với Trương Diệu thì chuyện này cực kỳ đơn giản, mỗi người đều làm được, không có gì khó khăn.
Sương mù dưới đáy cốc dường như mỏng hơn trên vách vực, cũng có thể vì buổi tối đã đến nên sương mù dần tan.
Khói màu tím phun ra từ núi lửa nhiều hơn vào ban ngày.
Thế là Trương Diệu cởi áo bịt mặt xuống.
Vì cách bộ lạc thú nhân càng xa càng an toàn nên mấy người xuống đáy cốc rồi không dừng lại mà tiếp tục đi tới, dự định đi lâu chút rồi mới tìm nơi nghỉ ban đêm.
Vòng qua mấy con đường, Bùi Yến đi ở phía trước phát hiện có gì đó kỳ kỳ, hắn dừng bước chân.
Trương Diệu đi bên cạnh mở miệng định hỏi có chuyện gì nhưng thị lực, thính lực của anh cao hơn trước, nên cũng cảm thấy đằng trước có gì đó, chân mày tuấn tú cau lại.
Kha Diệc Xảo nhìn biểu tình của Trương Diệu nghiêm túc không đi tiếp, cô từ phía sau chạy lên nhỏ giọng hỏi:
- Sao vậy anh Trương Diệu?
Khu vực đằng trước không có vẻ gì là không ổn, có rất nhiều thực vật màu da cam xen lẫn sắc lam xoắn ốc mọc đầy trên đất cạnh vách đá sờn dốc, bên kia là đất bằng, không thấy có gì lạ.
Trương Diệu khẽ đáp:
- Trong mấy cái lá có gì đó nhúc nhích.
Trương Diệu không quay đầu lại, tầm mắt tập trung nhìn chằm chằm quan sát khe hở những lá cây sắc màu sặc sỡ.
Hạng Thần cảnh giác rút tên trong cái bình cõng sau lưng, cầm cung tên chuẩn bị sẵn sàng, lòng hồi hộp:
- Là con quái vật gì hả?
Trương Diệu đã thấy bóng đen xuyên toa giữa kẽ lá, anh không biết chúng nó là thứ kỳ lạ gì:
- Chưa thấy rõ ràng nhưng số lượng không ít..