Lão Hồ ngẩng đầu lên, xuyên qua khe cửa sau phòng bếp nhìn ra ngoài, thấy một thanh niên biểu tình hốt hoảng cầm một ít thực vật chạy vào phòng bếp núp.
Người đàn ông chạy theo dễ dàng kéo lại thanh niên ôm đồ ăn, hai người tranh giành đồ ăn, xô đẩy nhau.
Người đàn ông động tác bạo lực đẩy thanh niên gầy yếu sức kém hơn đập vào tường có treo móc.
Gáy thanh niên bị móc câu sắt thép sắc bén đâm phập vào, gã té xuống đất.
Máu chảy đầy đất.
Người đàn ông luống cuống tới gần, nhấc chân đá thanh niên nằm dưới đất.
Thấy gã không nhúc nhích, người đàn ông nhìn quanh thấy không ai chú ý, khom lưng kéo đồ ăn thanh niên ôm trong ngực vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
Trong phòng bếp chỉ còn lại thanh niên ngã dưới đất, đầu chảy máu dọc theo gạch trắng cùng với thuyền phập phồng theo sóng biển.
Máu chảy dọc theo khe hở gạch lót hướng tới gian phòng Lão Hồ ở.
Mũi Lão Hồ ngửi mùi máu, nhìn máu dưới đất cách mình hơn mười centimet, ông thấy hơi khát, yết hầu lên xuống.
Lão Hồ như bị thứ gì dụ dỗ, cánh tay chống thân thể đói không còn sức rướn tới trước, liếm hút máu dưới đất.
Mùi máu tanh mặn có vị rỉ sắt nhưng ngọt lành hơn cái gì, có chút ấm áp, mang đến động lực cho Lão Hồ đã kiệt sức.
Lão Hồ càng liếm máu dưới đất càng không thỏa mãn, cuối cùng ông từ từ bò tới bên cạnh cái xác gần cánh cửa mở.
Các đầu bếp khác đã chết hoặc không thấy đâu, trong phòng bếp chỉ còn lại Lão Hồ.
Lão Hồ khóa kỹ các cửa sổ, liếm ít máu giúp ông lấy lại chút sức lực vất vả kéo xác đàn ông lên bàn lớn.
Lão Hồ giơ đao không biết nên xử lý cái xác người như thế nào.
Lúc này Lão Hồ đã không quan tâm thân thể nhân loại nằm trước mặt, ông chỉ biết đang rất đói, muốn có cái gì đó no bụng.
Lão Hồ quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng quyết định lấy máu trước.
Lão Hồ nâng đầu xác đàn ông quẹo sang bên để cái đầu lơ lửng ngoài bàn, Lão Hồ dời đồ chứa gần vị trí sẽ chảy máu.
Lão Hồ cẩn thận giơ đao nhọn lên ướm thử cần cổ, không chút do dự cắt mạnh làn da mềm.
Khi dao rạch xuống, thanh niên nhắm mắt nằm trên bàn bỗng mở mắt ra, thống khổ giật mình tỉnh lại.
Lão Hồ giơ tay bịt động mạch cổ chảy máu ồ ạt, muốn giãy dụa đứng dậy, tay dính đầy máu.
Thanh niên từ trên bàn lăn xuống đất, giãy dụa bò đi.
Mặt đất trắng nhuộm đầy máu đỏ.
Lão Hồ cũng bị hù giật mình, ông tưởng thanh niên đã chết không ngờ gã bị đập vào đâu tạm hôn mê.
Lão Hồ bị đói nhiều ngày đầu óc mơ màng, mới rồi không chú ý kiểm tra kỹ thanh niên đã chết thật hay rồi chưa.
Nhưng...!
Lão Hồ nhìn thanh niên vùng vẫy dưới mặt đất, ánh mắt dần biến âm u.
Nếu đã bị ông cắt vỡ động mạch chủ thì không thể sống nổi, ngoan ngoãn để ông ăn đi.
Lão Hồ ngồi xổm xuống đè lại thanh niên đang bò, túm tóc gã mạnh nhấc lên.
Lão Hồ cầm dao cặt mạnh cổ thanh niên, một nhát cắt đứt khí quản.
Lão Hồ không dừng lại, như trút giận liều mạng cắt tới cắt lui cần cổ như sợ thanh niên sống lại.
Đao sắc bén cứa cổ thanh niên tới lui, tuy cắt đứt thịt nhưng bị xương cổ chặn lại không thể cắt đứt lìa.
Lão Hồ ghìm người thanh niên, bẻ ra sau gập tới trước chỗ xương nối liền đầu và mình.
Rắc! một tiếng, xương cổ bị Lão Hồ bẻ gãy, ông giơ cao cái đầu thanh niên trợn to mắt lộ biểu tình đau khổ.
Đáy lòng Lão Hồ kiềm không được hưng phấn, thân thể run run, đã lâu rồi ông không thấy vui sướng lâng lâng như vậy.
Lão Hồ nghỉ ngơi một lúc nâng cái xác bị ông bạo lực tách rời trở về mặt bàn.
Tâm tình Lão Hồ rất bình tĩnh thậm chí là vui vẻ, như phân tích trâu, heo, ông quen tay tách rời xác thanh niên thành từng khối.
Lão Hồ cắt sạch phần thịt, giấu trong hầm lạnh to có thể tự động phát điện, để dành ăn dần.
Đầu, ngón tay, ngón chân dễ bị người phát hiện thì Lão Hồ đập nát, băm nhuyễn bỏ vào trong túi rác nửa đêm đổ xuống biển, hủy thi diệt tích.
Phần thịt khác Lão Hồ có thể cầm đi nấu ăn, mấy tháng không ăn no khốn khổ chịu đựng giờ có bữa tiệc thịt người phong phú làm thể xác, tinh thần Lão Hồ thỏa mãn.
Từ nay Lão Hồ không còn lo sẽ chịu đói bởi vì trên thuyền có đầy thực vật cho ông ăn.
Lão Hồ ẩn núp trên thuyền, dựa vào bề ngoài hiền lành mang nhiều lợi ích, lấy viện cớ như hỗ trợ, cầu cứu, hỏi thăm, chia chác vân vân, Lão Hồ thoải mái lừa nam nữ già trẻ trên thuyền đi vào phòng bếp một mình ông độc chiếm.
Mỗi người bước vào lãnh địa của Lão Hồ đều bị biến thành thực vật.
Vì không bị ai nghi ngờ, Lão Hồ không dám ăn nhiều.
Lão Hồ giữ thể chất giống như những người khác, không thể nào người ta gầy mà ông vẫn còn mập.
Lão Hồ cố chống đến khi đói chịu hết nổi mới lén vào phòng bếp tìm thịt người giấu trong hầm lạnh nấu ăn.
Không lâu sau có người nghi ngờ hỏi tại sao số người dần biến thiếu? Lão Hồ luống cuống, sợ mọi người nghi ngờ người bên cạnh.
Lão Hồ tạo ra lời nói dối, nói với mọi người trên thuền có quái vật bí ẩn, là do quái vật làm.
Lời nói dối một truyền mười, mười truyền trăm.
Mọi người hoảng hốt, sợ hãi mọi người không biết mặt, không ai nghi ngờ đầu bếp bộ dạng mập mạp hiền hậu, vẻ mặt lương thiện.
Lão Hồ thói quen ăn thịt người, khi ăn thịt cá người ta ngẫu nhiên câu được cũng không cảm giác có gì ngon, không thích thú.
Lão Hồ cứ thấy đồ ăn khác không ngon bằng thịt người.
Sau này phát hiện trên biển có đảo, Lão Hồ nhờ vào luôn ăn đồ để dành giữ thể lực nên thuận lợi bơi lên bờ, cùng người sống sót khác sinh hoạt trên đảo.
Tuy trong quá trình có kẻ ngoài ý muốn bỏ mình nhưng mọi người cố gắng đoàn kết cùng nhau, kiên trì vào sâu trong đảo, đào hang làm nơi ở.
Vốn cuộc sống tốt hơn ngày tháng vất vả chịu khổ trên thuyền rất nhiều, mặc dù động thực vật trên đảo có nhiều nguy hiểm nhưng vẫn tìm thấy các chủng loại thực vật tương ứng để ăn.
Tuy nhiên Lão Hồ không thỏa mãn, đoạn ngày trên du thuyền ác quy ăn thịt được nuôi lớn trong người ông không thể chịu đựng không được ăn thịt ngon, cào cấu trái tim ông, khao khát lại nếm thịt người ngon lành.
Cuối cùng có một ngày Lão Hồ không kiềm được dụ một người sống sót đi ra ngoài, cầm vỏ sò mài nhọn đâm sau lưng người đó.
Lão Hồ không nhóm lửa mà sốt ruột ăn mấy miếng thịt, nhanh chóng nhét thịt vào miệng nhai nuốt.
Khao khát ăn thịt kiềm nén đã lâu rốt cuộc được xoa dịu.
Lão Hồ tách rời phân thây thịt rồi giấu đi, ông giả bộ bình thường quay về hang.
Lão Hồ dùng cách tương tự lừa mấy người sống sót đi ra, mãi cho đến có một lần ông bị người ở chung nghi ngờ, vạch mặt.
Lão Hồ bị phát hiện mặt thật, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, ông phát cuồng dùng vũ khí mài nhọn sắc bén luôn giấu sau lưng một hơi giết hết người sống sót không chút đề phòng.
Trên mặt đất hang động tràn ngập máu, vì không lãng phí Lão Hồ chất đống những cái xác, lấy đi máu trong người bọn họ bỏ vào đồ chứa đông máu lại.
Thịt thì chế thành thịt mặn hong khô, mỡ dư thì làm thành dầu mỡ, tóc chế làm khăn quang.
Lão Hồ lột da người làm túi chứa đồ, xem như vật kỷ niệm..