Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta:
Trình Dập nghe xong, nhướng mày, ném điếu thuốc vào gạt tàn, cầm điện thoại đứng dậy, “Mẹ, mẹ sao thế? Vì sao lại muốn về hưu đột ngột như vậy?”
Khương Lam bên đầu dây bên kia mệt mỏi buông tiếng thở dài, “Mẹ mệt rồi.”
Bà đứng trước cửa sổ sát đất trong biệt thự, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết lạnh lẽo trên bầu trời đêm, đôi mắt ngấn lệ.
Nhưng bà không muốn người khác phải lo lắng cho mình, xoa xoa mắt, cho sự nặng nề trong mắt rơi ra, rồi lại trở thành dáng vẻ Khương Lam như mọi người quen thuộc, tỏ vẻ kiên cường, nói: “Đừng hỏi nhiều như thế, tóm lại chờ vài ngày tới chờ mẹ thông báo đến ký hợp đồng chuyển nhượng.”
Trình Dập nghe tiếng “Tút tút” truyền đến, hoàn toàn không rõ tình hình thế nào.
Sau khi đặt điện thoại xuống bàn, cũng không còn tâm trạng viết kịch bản nữa, cầm áo khoác trên sofa, đi đến bãi đỗ xe, nhanh chóng mở khóa, lên xe lái đến biệt thự của Khương Lam.
Một tuần sau.
Trương Dư Thiến đeo mắt kính cỡ lớn, đi cùng với luật sư và trợ lý đến công ty luật.
Trong thang máy, Trương Dư Thiến hỏi: “Sếp Trương đâu? Vì sao hôm nay không đến giúp tôi?”
Luật sư được sếp Trương mời đến giúp cô ta, cẩn thận trả lời: “À… Là thế này, hôm nay sếp Trương có một người khách rất quan trọng cần phải gặp mặt cho nên dặn đi dặn lại tôi nhất định phải giúp cô Trương thắng lợi trong vụ kết thúc hợp đồng với bên Khương Lam.”
Trương Dư Thiến nửa tin nửa ngờ, kim chủ cô ta gần đây lúc gần lúc xa khiến cô ta cảm thấy cực kỳ không an toàn.
Sau khi đi vào công ty luật, luật sư giúp cô ta mở cửa phòng họp.
Cô ta thấy Khương Lam đã đến trước, hơi ngạc nhiên cũng thấy lạ.
Phải biết rằng bình thường buổi sáng ở Sơn Phong rất ít khi có thể thấy Khương Lam xuất hiện, huống chi hiện tại chỉ mới tám giờ.
Chẳng qua đối với Trương Dư Thiến mà nói đã không còn quan trọng nữa.
Cô ta ngạo nghễ đi đến bên cạnh Khương Lam, đợi luật sư đi cùng kéo ghế ra cho cô ta, cô ta ngồi xuống tháo mắt kính ra.
Ngồi đối diện Trương Dư Thiến và Khương Lam là luật sư Trần, cố vấn pháp luật của Sơn Phong.
Luật sư Trần đặt hai bản hợp đồng đã thỏa thuận trước mặt Khương Lam và Trương Dư Thiến.
Trương Dư Thiến nhìn Khương Lam thoải mái ký tên, vẻ mặt không quan tâm giống như khi cô ta mới ký hợp đồng với Sơn Phong, Khương Lam tràn đầy tự tin nói sẽ nâng đỡ cô ta nổi tiếng.
Lại nghĩ đến sếp Trương hôm nay có thật là đi gặp khách hàng hay không hay là đi gặp con hồ ly tinh khác, bút cô ta cầm trong tay lập tức có vẻ trở nên nặng nề hơn nhiều.
Luật sư đi đến cùng cô ta nhìn cô ta ký tên, cầm hợp đồng, cẩn thận lật xem.
Sau đó mặt anh ta ngẩn ra.
Trương Dư Thiến hỏi: "Làm sao vậy?"
Chẳng lẽ là hợp đồng trong có bẫy gì?
Cô ta biết Khương Lam dễ gì lại buông tha cô ta như vậy!
Luật sư đứng sau cô ta khom người tiến lên một bước, mở một chỗ nào đó trong hợp đồng ra, chỉ cho cô ta xem, “Số tiền vi phạm hợp đồng này…”
Trương Dư Thiến vừa nghe mấy chữ “Số tiền vi phạm hợp đồng” lập tức giận dữ trừng mắt nhìn Khương Lam.
Đây là những chữ đáng sợ nhất đối với những nghệ sĩ muốn kết thúc hợp đồng với người quản lý.
Cô ta nghĩ thầm, nếu số tiền vi phạm vượt quá số tiền sếp Trương hứa giúp cô ta vậy sẽ không thể nào hủy hợp đồng được.
Cô ta vội vàng quay đầu nhìn vào bản hợp đồng, số tiền trên đó viết là không.
Trương Dư Thiến nhìn hợp đồng, ngu ngơ một hồi lâu, sau đó không dám tin nhìn về phía Khương Lam.
Khương Lam đoán được suy nghĩ hiện tại của cô ta, bình tĩnh nói: “Tài nguyên hai năm qua công ty hứa với cô đều đã thực hiện được, nhưng quả thật là đã không dồn sức nâng đỡ cô.
Không phải không xem trọng cô mà là cô không thích hợp phát triển như con đường của Giản Ninh.
Sau này, tôi cũng không giúp được cô gì nữa, hợp đồng này xem như là món quà cuối cùng của tôi đi, sếp Trương cho cô ít tiền một chút, sau này cô cũng sẽ phải trả ơn ông ta ít một chút.”
Thương nhân sẽ không làm cuộc làm ăn lỗ vốn, nhất là người đàn ông trung niên chơi đùa với thiếu nữ.
Trong nháy mắt, nước mắt Trương Dư Thiến tuôn như mưa, vừa cảm kích vừa xấu hổ day dứt nhìn Khương Lam.
Khương Lam biết những giọt nước mắt này của cô ta là thật, bởi vì với kỹ năng diễn xuất của cô ta, có nhéo vào tay cũng không thể lập tức khóc được.
Khương Lam vỗ vỗ vai cô ta, “Đọc hợp đồng cho kỹ, đọc xong thì ký đi, sau đó chúng tôi còn có việc.”
Sau khi Trương Dư Thiến ký xong, mắt đã sưng lên.
Cô ta đeo lại mắt kính, từ chỗ ngồi đứng dậy, cúi đầu thật sâu với Khương Lam.
Khương Lam gật gật đầu, trên mặt còn nở một nụ cười nhạt.
Sau khi Trương Dư Thiến, luật sư và trợ lý của cô ta đi rồi, hơn một giờ sau, Trình Dập đến.
Trình Dập ngồi bên cạnh Khương Lam, luật sư Trần lại đưa đến hai bản hợp đồng chuyển nhượng, Khương Lam lại thoải mái ký tên.
Trình Dập nhìn Khương Lam muốn nói lại thôi.
Khương Lam trừng mắt nhìn anh, dùng ánh mắt nói: “Ít nói nhảm, mau ký tên đi!”
Trình Dập thở dài, ký tên vào hợp đồng chuyển nhượng.
Sau khi ký xong, Trình Dập nói với Khương Lam: “Mẹ, con biết Sơn Phong là tâm huyết nửa đời người của mẹ.
Hiện tại mẹ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ.
Nếu ngày nào đó muốn quay lại tiếp tục làm việc, lúc nào con cũng có thể trả Sơn Phong cho mẹ.”
Khương Lam nhìn con trai ngày càng thân với mình, vui mừng cười nói: “Mẹ sắp tuổi đến nơi rồi, còn làm lại cái gì nữa? Trước kia chẳng qua chỉ là không cam lòng, không cam lòng mình lại bị thời đại đào thải.
Nhưng khi đã nghĩ thông suốt thì đã có thể bỏ qua.
Những người bằng tuổi mẹ lúc này đã sớm về hưu rồi.
Mẹ bận rộn cả đời, ngẫm lại cũng nên được sống an nhàn thoải mái rồi.”
Khương Lam cười híp mắt nhìn Trình Dập, “Hiện tại, mẹ nghĩ đến việc có thể sớm được uống được ly trà con dâu, sau lại có một đứa cháu mập mạp để ôm là mẹ đã thấy mãn nguyện rồi.”
Những lời này không giống những gì Khương Lam có thể nói, Trình Dập nghe được thì mặt đầy ngạc nhiên: “Mẹ, mẹ đang nói đùa phải không?”
“Là đùa thôi.
Con yên tâm đi, mẹ không phải là người chuyện gì của con trai cũng muốn quản, mẹ biết con ổn là được, những việc khác sẽ không can thiệp.
Nhưng mà… con cũng đã lớn, nếu bên cạnh có người thích hợp cũng đừng bỏ lỡ.”
Trình Dập "Dạ" một tiếng, "Có người thích hợp sao con có thể bỏ lỡ, quan trọng là hiện tại không có ai thích hợp."
Văn phòng Sơn Phong trước kia là thuê, tòa nhà màu trắng của Trục Ảnh cũng đủ lớn vậy nên Trình Dập để cho toàn bộ người của Sơn Phong chuyển sang Trục Ảnh đi làm.
Ngày đầu tiên chính thích chuyển đến, Sơn Phong muốn mở đại hội nhân viên.
Giản Ninh đi theo sau Dương Hi đến tòa nhà màu trắng.
Lúc này hai cô đang ở trên một tường leo núi, Giản Ninh cầm sẵn dây an toàn, cau mày nói: “Dương Hi, trước kia em còn từ chối đạo diễn Trình, chị nói nếu anh ấy thấy em thì em phải làm sao đây? Cảm giác rất xấu hổ nha…”
Đột nhiên đổi chủ, đối với Dương Hi mà nói cũng là sấm sét giữa trời quang, cô ấy thở hồng hộc trèo lên, vừa leo vừa quay đầu nói với Giản Ninh “Trình Dập còn có thể ăn em hay sao? Em yên tâm chỉ cần chị còn ở công ty một ngày sẽ không để em ăn không ngồi rồi.”
Giản Ninh không lo lắng điều này, với sự hiểu biết của cô về Trình Dập, hẳn là ở mặt công việc anh sẽ không làm khó cô.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình giống Tôn Ngộ Không, nghĩ muốn bay xa vạn dặm nhưng kết quả lại không bay ra khỏi được lòng bàn tay của Phật Tổ.
Đợi sau khi đến Trục Ảnh, Giản Ninh vẫn đứng sau lưng Dương Hi, sợ gặp phải Trình Dập.
Cô hi vọng lúc họp, mình có thể trốn được trong góc để Trình Dập không quan tâm đến cô.
Chỉ là không nghĩ tới, sau khi Lý Dao thấy hai cô đi đến thì cười chào đón, chào hỏi xong thì nói với Giản Ninh: “Trình Dập nói, cô đến văn phòng cậu ấy một chuyến.”
Dương Hi lo lắng quay đầu nhìn Giản Ninh.
Giản Ninh thì như là nghe được hình phạt của mình, nhấc bàn chân nặng như chì đi về phía thang máy.
Cô nghĩ thầm: Trời ơi, thật sự không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Trình Dập, cô phải đối mặt với anh như thế nào đây…
Dương Hi nhìn bóng lưng chậm như rùa của Giản Ninh, cực kỳ lo lắng muốn cùng đi với cô.
Lý Dao lại duỗi cánh tay dài của mình ra, ngăn Dương Hi lại: “Cô theo sau làm gì? Trình Dập cũng đâu có gọi cô đâu.”
Dương Hi muốn đẩy tay Lý Dao ra, nhưng không nghĩ tới nhìn Lý Dao gầy nhưng lực tay không nhỏ, Dương Hi đẩy mãi không ra.
Lý Dao cười nói: “Đừng lo lắng, Trình Dập tìm Giản Ninh là có chuyện tốt.”.