Lư Hoài ở chỗ Giản Ninh nếm mùi thất bại, vốn đã cảm thấy không xuống đài được, phó đạo diễn lại liên tục châm ngòi thổi gió ở bên cạnh.
"Giản Ninh này ngày thường trông mềm yếu nhu nhược, lại có thể không cho anh một chút mặt mũi nào, thật sự là không biết phân biệt tốt xấu!"
Lư Hoài "Hừ" một tiếng, "Cô ta không nể mặt đi, tôi đây chèn ép cô ta." Anh ta khé híp mắt, "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Khi một nữ diễn viên gặp phải chuyện như này, không có tiếng tăm còn có thể làm ồn ào, có danh tiếng không có lai lịch (ý chỉ người chống đỡ, chống lưng), vì thanh danh, chỉ có thể nén giận.
Phó đạo diễn nghĩ đến Giản Ninh là người của Trục Ảnh, khuôn mặt tỏ vẻ u sầu, "Trước đó không phải vẫn truyền quan hệ của Giản Ninh cùng Trình Dập không bình thường sao? Chúng ta làm như vậy có thể đắc tội Trình Dập hay không? Nghe nói ông ta cùng vị cộng sự Lý Dao kia của ông ta chính là thương chính ăn hết." (thương chính ăn hết: là thương trường hay chính trị anh này đều thâu tóm)
Lư Hoài khinh thường khẽ cười, "Không cần biết lúc trước quan hệ của bọn họ là gì, thế nhưng bây giờ Giản Ninh quay phim Trình Dập hoàn toàn không hỏi đến.
Cho dù trước đây cô ta thật sự là người của Trình Dập, hiện tại xem ra cũng là tan vỡ rồi.
Dù cho như vậy, ta còn sợ cô ta, đồng ý ngủ với tôi là tôi cất nhắc cô ta, lại vẫn không biết tốt xấu."
Phó Đạo Diễn nhìn Lư Hoài miệng nghiện, vẻ mặt cười làm lành.
Nói Lư Hoài bớt giận, lúc chuẩn bị ngủ, ông ta liền đi ra.
Di động của Lư Hoài vang lên, cầm lên thì thấy, là số từ nước ngoài.
Trong lòng ông ta nói thầm, sẽ là ai chứ? Trước kia mới vừa đoạt được giải thưởng ông ta có quen với mấy nhà làm phim nước ngoài, nhưng chút quan hệ này đã tan vỡ từ sớm.
"Alo, ai vậy?"
"Xin chào đạo diễn Lư, tôi là Trình Dập."
Lư Hoài khẽ run rẩy, nghĩ thầm rằng thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
"Ồ...! Đạo diễn Trình, xin chào xin chào.
Tìm tôi có việc gì sao?"
"Ngưỡng mộ anh đã lâu, vừa vặn hiện nay chúng ta có hợp tác, cho nên muốn tới đoàn làm phim của anh học hỏi kinh nghiệm.
Không biết có quấy rầy đến anh hay không?"
Mà bất luận cho hiện nay Trình Dập là đạo diễn chạm tay có thể bỏng, hay tài chính cùng nhân mạch quan hệ (mối quan hệ cá nhân) sau lưng anh cũng đều khiến người khác ấn tượng thèm muốn.
Hiện tại ông ta chủ động liên hệ với Lư Hoài, đương nhiên Lư Hoài muốn nịnh bợ ông ta nha!
"Hoan nghênh hoan nghênh! Xem anh nói kia, quá khách khí rồi.
Anh nguyện ý tới đoàn làm phim chúng tôi, đó là đến chỉ bảo."
"Ha ha, cám ơn, bây giờ tôi còn ở nước ngoài, hai ngày nữa sẽ qua đó.
Còn có..."
Trình Dập tạm dừng một chút, giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt, trong lòng Lư Hoài đột nhiên căng thẳng.
"Trước đây Giản Ninh đóng phim đều do tôi làm đạo diễn, đây là lần đầu cô ấy chính thức hợp tác cùng đạo diễn khác.
Nếu như có bất kỳ điều gì mạo phạm đến người của anh, xin hãy tha lỗi."
Trong lòng Lư Hoài như có một tảng đá đang đè nặng, một đường chìm xuống, một đường không nắm chắc.
Trong phòng khách sạn có mở điều hòa, nhưng ông ta vẫn đổ mồ hôi lạnh, sờ soạng đỉnh đầu trọc lốc một cái, hậu tri hậu giác nói: "À...!Không có không có, chúng tôi hợp tác rất vui vẻ.
Giản Ninh quay phim cực kỳ chuyên chú, là một diễn viên tốt, có thể mới được cô ấy diễn bộ phim của tôi, là vinh hạnh của tôi."
Trình Dập thích nghe người khác khen ngợi Giản Ninh của anh là một diễn viên tốt, nhiệt độ trong giọng nói của anh cao hơn chút, "Tốt, vậy tôi đây an tâm.
Đạo diễn Lư, hẹn gặp mặt anh hai ngày nữa."
"Được được được, rất mong được gặp mặt anh."
Sau khi cúp điện thoại, Lư Hoài thở dài ra một hơi, thầm nghĩ cũng may mình không có hành động thiếu suy nghĩ!
Chuyện giữa Giản Ninh và Trình Dập cũng vậy, tới cùng quan hệ giữa họ là gì, có thể đưa ra trọng điểm không?
Còn không trông cứ như là một cái bẫy vậy…
Dương Hi: Cậu muốn vệ sĩ cao lớn dũng mãnh, tôi đã đặt hàng, hai ngày nữa ông ta có thể tới hầu hạ cậu rồi.
Giản Ninh: Kinh nghe cậu nói như vậy, sao tôi lại có cảm giác mình giống nữ phiếu khách vậy? (giống phú bà)
Dương Hi: Ha ha ha ha ha ha ha, chúc hai người tính phúc.
Giản Ninh: ...
Sau khi tắt điện thoại, Giản Ninh nghe thấy mọi người xung quanh nói đạo diễn đến đây.
Nghe thấy tiếng Lư Hoài càng ngày càng gần, cô khẽ nhíu mày, hi vọng hai ngày này không xảy ra chuyện gì.
Cô từ trên ghế đứng lên, chuẩn bị cùng đạo diễn chào hỏi, xoay người vừa thấy, nữ phụ Tào Mẫn Nghi cư nhiên kéo công tay Lư Hoài, một đường đi tới.
Giản Ninh cũng giống như những người xung quanh, mở to hai mắt hóng chuyện, nghĩ thầm rằng chuyển biến này cũng quá nhanh đi.
Thế nhưng hai người này một người nguyện đánh một người chịu đánh, cô chân thành chúc bọn họ tính phúc!
Vai Tào Mẫn Nghi diễn rõ ràng là cô gái nhà đàng hoàng, cũng không biết cô ta làm sao có thể kéo ngực xuống thấp được như vậy, để cho rãnh ngực có thể kề sát trên công tay Lư Hoài.
Lư Hoài phá hoại hình tượng chính mình, thân thể mỏng manh mềm mại này mới là thứ ông ta thích nhất, trong khoảng thời gian này vì xây dựng trước mặt Giản Ninh một hình tượng tốt, thế nhưng lại phá hủy yêu thích của chính mình.
Tào Mẫn Nghi không chút để ý ánh mắt người khác nhìn cô như thế nào, sau khi ngồi xuống, ngón tay cô ta ở trên đùi Lư Hoài trượt qua trượt lại, gần như dán vào tai ông ta nói: "Đạo diễn, anh có thể cho tôi thêm cơ hội để diễn được không?"
Ý tứ này là muốn thêm đất diễn.
Lư Hoài liếc mắt nhìn Giản Ninh một cái, lại xoa bóp cằm Tào Mẫn Nghi, cười đáp ứng nói: "Được, cô phải diễn cho thật tốt đó."
Trình Dập cùng ông ta chào hỏi qua, ông ta chắc chắn không dám lại đánh chủ ý lên Giản Ninh nữa.
Nhưng ông ta tưởng rằng Giản Ninh cáo trạng với Trình Dập, nghĩ đến chuyện Giản Ninh ở sau lưng mình cũng không biết đã nói xấu mình những gì với Trình Dập, Lư Hoài cũng có chút ghi hận Giản Ninh.
Anh ta gọi Tiểu Ôn qua, "Cô thay đổi kịch bản một chút, thay đổi một chút cảnh múa ca của Giản Ninh thành đoạn diễn của Tào Mẫn Nghi."
Tào Mẫn Nghi vừa nghe, quả thực muốn vui vẻ hết sức! Ở ngay tại chỗ liền hôn Lư Hoài một cái.
Giản Ninh: ? ? ?
Tiểu Ôn khó xử liếc mắt nhìn Giản Ninh một cái, lại cũng chỉ có thể gật đầu.
Những người ở trên phim trường khẽ nhìn nhau, nghĩ thầm rằng đạo diễn Lư này trước thì thổi phồng giờ lại giẫm xuống, có phải Giản Ninh đã đắc tội anh ra rồi hay không.
Lư Hoài lớn tiếng mắng: "Đều thất thần hết làm cái gì, thợ trang điểm đâu, trang điểm lại một lần nữa cho diễn viên! Động tác nhanh lên!"
Mặc dù không biết kịch bản sẽ bị đổi thành cái dạng gì, nhưng Giản Ninh thay đổi y phục sang y phục của vũ nữ xinh đẹp, mặc vào y phục rách tung toé, tóc cũng là lộn xộn, không nói tới không trang điểm, trên mặt còn cố ý vẽ bẩn.
Mà Tào Mẫn Nghi đã mặc vào trang phục ban đầu của Giản Ninh, bất luận là dáng người hay khuôn mặt của cô ta so ra đều kém Giản Ninh, càng không cần phải nói khí chất, mọi người trong đoàn làm phim đều cảm thấy được cùng một bộ trang phục, Tào Mẫn Nghi mặc vào so ra kém Giản Ninh.
Nhưng Tào Mẫn Nghi không thèm để ý, mục đích của cô ta rất rõ ràng, chính là muốn vượt trội hơn.
Cô ta soi vào gương tự nói với chính mình: "Mày phải nổi tiếng! Chỉ có trở nên nổi tiếng mày mới có thể có quyền nói chuyện trong cái vòng tròn này, nếu không thì cả đời mày đều chỉ là bùn trên mặt đất."
Vốn tình tiết trong kịch bản ban đầu là Giản Ninh đóng vai nữ nhân xinh đẹp hư hỏng, ở trong yến hội khiêu vũ quyến rũ(quyến rũ, mê hoặc) tướng quân, mà nữ chính thanh thuần bị hãm hại thế nhưng lại chạy ra ngục giam, chạy đến một chỗ ở bên dòng sông, đi tìm tín vật lúc trước vứt ở chỗ này.
Hiện tại cảnh diễn của hai người hoàn toàn đảo ngược, Tiểu Ôn thể hiện ra trình độ nhất quán của mình, đạo diễn đổi tình tiết kịch bản thành như vậy, cô ấy lại có thể lợi dụng các tình tiết để khiến tất cả đều logic.
Giản Ninh nhận lấy kịch bản mới, tìm không ra sai sót nào, cô quay phim cũng không sợ vất vả, không nói hai lời liền chuẩn bị diễn rồi.
Lư Hoài thấy cô không có chút ý định tranh luận trái phải với mình, hay là dáng vẻ thần phục mình, trong lòng lại càng không thoải mái.
Bây giờ thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh, trên người Giản Ninh mặc trang phục mỏng manh lại rách tung tóe có hơi lạnh.
Trợ lý của cô đã chuẩn bị tốt áo bành tô giữ ấm và túi chườm nóng, chỉ chờ cô quay xong liền vội khoác vào.
Thế nhưng lúc đầu đã định ra Giản Ninh sẽ quay trước, đến lúc quay Lư Hoài lại điều chỉnh để Tào Mẫn Nghi quay trước.
Để lên được kế hoạch tổng thể quay cho hôm nay đã rất khổ sở, thế nhưng giờ đây toàn bộ lịch trình của nhân viên đều phải sửa đổi toàn bộ.
Thái độ làm việc của Giản Ninh rất tốt, chỉ cần còn trong phạm vi hợp lý, cô đều tuân theo sự sắp xếp của đạo diễn.
Nếu không quay cảnh của cô trước tiên, cô liền ngồi chờ tại chỗ.
Người của đoàn làm phim đều nhìn thấy sự tình này, tất cả đều đã quen với cách làm việc của Lư Hoài, nhưng đối Giản Ninh hiện đang là diễn viên nổi tiếng này, trong lòng mọi người đều đã nhiều hơn một phần bội phục.
Tào Mẫn Nghi là người biết nắm bắt cơ hội.
Cô ta cùng biên đạo múa gắng sức học ngay lúc đó, một điệu múa rất nhanh được quay, tuy không chuẩn bị đầy đủ bằng Giản Ninh như trước, nhưng cũng coi là biết tròn biết méo.(có hình có dạng)
Lư Hoài càng nhìn Tào Mẫn Nghi càng cảm thấy thích, nghĩ thầm rằng sao trước đây lại không phát hiện ra chỗ tốt của cô ta.
Bây giờ Giản Ninh cũng coi như là diễn viên có tên tuổi, bộ phim đầu tay quay là với đoàn làm phim lớn nhất nước, theo lý thuyết, nào có đạo lý để cho Giản Ninh chờ đợi, nhưng Giản Ninh cũng không thèm để ý những chi tiết này, cảm thấy có thể quay tốt cảnh phim là được, vừa vặn có thời gian để cho cô cân nhắc suy nghĩ xem cảnh diễn này nên diễn như thế nào.
Tiểu Ôn vẫn cực kỳ giúp đỡ cô, mặc dù cảnh diễn của cô ở dưới sông trong thời tiết lạnh này là rất khó khăn, nhưng Tiểu Ôn đã thêm vào rất nhiều chi tiết.
Giản Ninh cảm thấy được cảnh diễn khổ cực này có không gian phát huy hơn nhiều so với cảnh khiêu vũ gì gì đó.
Suy cho cùng Lư Hoài cũng là đạo diễn, muốn sửa thì sửa, diễn càng tốt đối với ông ta cũng càng tốt, cho nên có thể để cho Giản Ninh tự phát huy trong cảnh diễn của mình mà không xóa bỏ.
Gió thu thổi lành lạnh.
Lúc Giản Ninh ngồi chờ tới cảnh quay, khoác áo khoác ở ngoài, nên không có cảm giác quá lạnh.
Nhưng lúc cần phải xuống nước, phải cởi áo khoác ngoài, gió lạnh như lập tức luồn qua khe hở thổi vào xương cốt, khiến cô rùng mình vì lạnh.
Trợ lý đi theo bên người cô cùng Trần Mỹ Quyên đều không có kinh nghiệm, nếu không sẽ quấn mấy lớp ni-lon bọc thức ăn lên chân cô, trang phục ở bên ngoài sẽ không thể nhìn thấy, lại có thể giữ ấm rất nhiều.
Mà nhân viên của đoàn làm phim nhìn ra được đạo diễn chỉnh (chèn ép) Giản Ninh, cũng không dám giúp cô.
Giản Ninh để trần chân như vậy, chỉ mặc một lớp quần mỏng, bước nửa người vào trong sông.
Nước sông lạnh lẽo, cô không cần diễn, phản ứng thuần túy tự nhiên, cằm run rẩy nói ra lời thoại.
Cảnh này quay xong, diễn xuất của Giản Ninh tốt hơn so với mong đợi của mọi người, cho dù là Lư Hoài có cố tình muốn chỉnh cô, mặc dù chán ghét nhưng cũng không bắt bẻ được cô.
Đạo diễn hô "Cut" một tiếng , trợ lý cùng Trần Mỹ Quyên lập tức đỡ cô lên bờ.
Chân Giản Ninh đều đã đông lạnh không còn cảm giác, toàn thân đều đang phát run.
Sau khi quay về khách sạn liền phát sốt.
Trợ lý đã chuẩn bị trước một số loại thuốc, nhưng bởi vì trước đó không nghĩ ra sẽ phát sinh chuyện này, cho nên thuốc mang theo cũng chỉ có thuốc cảm mạo cùng thuốc hạ sốt cơ bản.
Giản Ninh quấn chăn run rẩy ngồi ở trên giường, còn không thể đứng dậy.
Tới hơn mười một giờ khuya, cô để cho trợ lý cùng Trần Mỹ Quyên đi về trước nghỉ ngơi, nói bản thân cũng đỡ sốt rồi, để cho bọn họ đừng lo lắng.
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình cô, sinh bệnh hành hạ đối thân thể càng tăng lên gấp bội.
Trong phòng không bật đèn, cửa sổ bị đóng lại tối đen như mực.
Đột nhiên di động để ở đầu giường sáng lên, nàng mệt mỏi chậm rãi cầm lên thì thấy, hóa ra là Trình Dập gửi tin nhắn We chat cho cô.
Nhìn thấy hai chữ Trình Dập, cô liền cảm thấy điện thoại giống như mang theo nhiệt độ vậy, cảm xúc ủy khuất lập tức quét qua cô.
Trình Dập: Quay phim vẫn thuận lợi chứ?
Giản Ninh: Vẫn thuận lợi.
Điều anh hỏi là quay bộ phim thế nào, cũng không phải hỏi cô thế nào rồi.
Giản Ninh chăm chú nhìn di động, cũng không biết bản thân đang chờ cái gì.
Trình Dập: Đã thích nghi với sinh hoạt ở đoàn làm phim mới chưa?
Vốn thích ứng, hôm nay lại không thích ứng rồi.
Đột nhiên Giản Ninh cũng không biết nên trả lời anh như thế nào.
Trong lòng cô có chút kích động, nghĩ muốn nói cho anh biết tất cả ủy khuất cô phải chịu, giống như trước làm nũng với anh, để cho anh dỗ dành mình.
Thế nhưng lúc đầu cô là người nói lời chia tay, bây giờ cô làm sao có thể không biết xấu hổ mà làm như vậy.
Bộ phim này cũng là chính cô quyết định muốn quay, trước đó Trình Dập đã nói cô không nên nhận bộ phim này rồi.
Giản Ninh hít hít mũi, lau nước mắt, sử dụng chút sức lực không còn nhiều khi phát sốt để trả lời anh..