"Em có muốn làm phù dâu không?"
"Em á?" Sáng sớm cô đã tới phòng làm việc của Khuất Lan Thương hỏi nội dung ôn tập, cuối cùng Khuất Lan Thương vung bút gạch một chương duy nhất không có trong đề thi, bây giờ Dương Húc Húc đang ở nhà gặm sách lịch sử điện ảnh.
"Chị Mạn Tinh không mời em, em đi hỏi chị ấy sẽ khiến chị ấy thêm phiền."
Khuất Lan Thương bật cười, đó là vì Liễu Mạn Tinh bị choáng váng sau chuyện cầu hôn, hoặc là cô ấy không nghĩ tới chuyện sẽ tổ chức hôn lễ. "Ngân Minh Nhiễm mời tôi làm phù rể..."
"À, có phải thầy đang thiếu bạn gái đi cùng không? Em đây em đây." Dương Húc Húc vỗ vai của anh ta, giỏi đoán ý người, nói. "Em biết bạn bè thầy làm mẹ hết rồi, tìm một cô gái không quen thì hơi xấu hổ, thầy nhìn xem em có hợp không?"
Khuất Lan Thương nhìn nụ cười lấy lòng của cô nàng. "Sau khi chương trình kết thúc, tôi cũng không nỡ xa em."
Dương Húc Húc chớp mắt, lỗ tai đột nhiên đỏ ửng.
Khuất Lan Thương nói tiếp. "Nếu không...học kỳ này tôi để em trượt môn, kỳ sau em lại học với tôi." Chê anh ta? Lá gan lớn thật rồi.
Dương Húc Húc. "..." Có trời đất chứng giám, cô không muốn tìm đường chết.
"Thầy Khuất - " Dương Húc Húc rất sợ thầy nhà mình tìm một người phù dâu. "Thực ra em cũng già lắm, lần trước em bảo thầy rồi còn gì, em tuổi, cho nên tìm em làm bạn gái mới hợp."
Khuất Lan Thương liếc mắt nhìn cô, cô ngốc này thật sự biết cách làm anh ta hết giận.
"Còn phải xem biểu hiện của em."
Một tháng thoáng cái đã trôi qua, Dương Húc Húc mặc bộ trang phục phù dâu xong, chụp một tấm ảnh đăng Weibo.
Fan hâm mộ của cô rất nhiều, sau khi ghi hình chương trình thực tế bắt đầu tăng lên gấp bội, không có bình luận nào kỳ lạ, chỉ có một bình luận hấp dẫn ánh mắt cô. "Thầy Khuất, tại sao mấy cô ấy bảo em cưới được rồi?"
Khuất Lan Thương nhìn weibo, bình tĩnh nói. "Vì trí nhớ em quá kém."
Dương Húc Húc. "..." Này là ngầm bảo cô ngu mà.
Lướt xem bình luận, Dương Húc Húc rốt cục cũng hiểu ra, hóa ra trước đây truyền thông hỏi chuyện tình cảm của cô, cô bảo. "Chưa làm phù dâu sao có thể kết hôn.", cuối cùng fan hâm mộ còn nhớ, nhưng cô lại quên.
Dương Húc Húc cao hứng bừng bừng đi kể chuyện này với Khuất Lan Thương, muốn Khuất Lan Thương khen mình thông minh, cuối cùng anh ta. "Ừm" một cái đã đứng dậy.
Dương Húc Húc không vui. "Thầy sao vậy?"
Tang Kỳ vẫn còn đang trang điểm, liếc nhìn cái gương, thấy toàn bộ mọi chuyện, cười rộ lên.
Dương Húc Húc chống cằm, vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Khuất Lan Thương. "Tang Kỳ, thầy Khuất bảo trí nhớ em kém, có phải là vì thầy ấy biết chuyện này không?"
Tang Kỳ chưa kịp khen đã nghe Dương Húc Húc nói. "Thầy ấy xem phỏng vấn của em?"
Tang Kỳ. "Khụ khụ....sai rồi."
Vẻ mặt Dương Húc Húc mờ mịt, Tang Ky chỉ cho cô nàng. "Thực ra anh Ngân và thầy Khuất không thân thiết với nhau, ngay từ đầu là do thầy Khuất chủ động xin đi giết giặc làm phù rể, chị đoán nếu như thầy ấy không làm phù rể, em sẽ không làm phù dâu."
"Chị bảo..." Dương Húc Húc nghi ngờ nói. "Chẳng lẽ là vì muốn em làm phù dâu? Nhưng em có làm phù dâu hay không cũng không liên quan tới thầy ấy mà?"
Tang Kỳ. "Em ngốc sao?"
"Em tuổi heo mà." Dương Húc Húc phản ứng kịp. "Chưa làm phù dâu sao có thể kết...hôn..."
Tang Kỳ gật đầu. "Này, em đi đâu vậy? Sắp rước râu rồi."
"Em...em đi tìm thầy Khuất." Giọng nói Dương Húc Húc từ xa truyền tới.
Tang Kỳ nhếch môi, cô không làm....thầy Khuất thất vọng vì đã cho cô đống đồ ăn vặt nha.
"Chị Tiểu Kỳ, chị đừng cử động nữa, mắt bị kẻ lệch mất rồi." Thợ trang điểm nhắc nhở cô.
Tang Kỳ. "..." QAQ.
Hôn lễ chia làm hai màn, một kiểu Âu, một kiểu Trung Quốc, người lo liệu hôn lễ đều làm đúng theo yêu cầu của Ngân Minh Nhiễm.
Cũng không thiếu người vui vẻ, người Liễu Mạn Tinh mời tới đều là bạn bè lâu năm trong nghề, nhóm bạn thân của Ngân Minh Nhiễm cũng không chờ được, vội gọi. "Chị dâu."
Ngân Minh Nhiễm liếc mắt nhìn, cũng không bảo bọn họ ngậm miệng.
Cũng có người nói xin lỗi. "Xin lỗi, tôi biết Ngân tiên sinh và cô không chào đón tôi, thế nên tôi không vào đâu." Tiền Thiến Thiến ôm Liễu Mạn Tinh. "Hôm nay cô rất đẹp."
"Cảm ơn." Sau khi Liễu Mạn Tinh biết người châm ngòi là Hứa Thành Dục, vẫn mời cô. "Thật sự không vào thật sao?"
"Không được."
Ngô Nghiêu đứng cạnh cô đưa một phong bao lì xì nặng trịch. "Đây là tấm lòng của tôi và Thiến Thiến, xin lỗi cô chuyện lúc trước."
Liễu Mạn Tinh khoát tay. "Được, chúc hai người hạnh phúc."
Cô đã từng gặp Tiền Thiến Thiến, khi đó cô ấy vẫn là bạn gái Hứa Thành Dục, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu căng, còn bây giờ chỉ có dịu dàng và ngọt ngào.
Tiền Thiến Thiến kéo tay Ngô Nghiêu. "Cảm ơn, đến lúc đó mời cô và Ngân tiên sinh tới uống rượu mừng."
Liễu Mạn Tinh gật đầu, hai người nở một nụ cười quên thù quên oán.
Ngô Nghiêu đi phía sau Tiền Thiến Thiến, lại nói xin lỗi với Liễu Mạn Tinh một lần. "Thiến Thiến không có cảm giác an toàn, cô ấy không xấu xa, chỉ là do cô ấy không gặp đúng người. Nhưng cô ấy khiến cô tổn thương là thật, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi."
Liễu Mạn Tinh bất đắc dĩ nói. "Không phải anh thấy đó sao? Tôi nhận lời xin lỗi của cô ấy rồi, đừng nói nữa, nói nữa cô ấy lại giận anh."
Ngô Nghiêu gật đầu đuổi theo.
"Vẫn ngu như vậy."
"Không phải anh không biết, hai người họ đều là người sống không có nguyên tắc."
Liễu Mạn Tinh nhìn Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch đứng xem trò vui.
"Một người là người chứng hôn, một người là bà mai, sao rảnh rỗi vậy?"
"Sao tôi lại là bà mai?" Thiệu Mặc Sâm khó hiểu.
"Cậu tìm tôi, bảo tôi không được yêu Bạch Trạch."
Thiệu Mặc Sâm nhíu mày. "Sau đó thì sao? Tôi nhớ khi đó cô đã quen Ngân Minh Nhiễm đâu."
Cô dâu quấn sợi tóc rũ xuống vào đầu ngón tay. "Ừm...Nếu như không phải cậu đối xử với tôi như vậy, chắc chắn tôi sẽ không chết tâm." Cô liếc nhìn Bạch Trạch.
Thiệu Mặc Sâm cảm thấy mình còn oan hơn Đậu nga. "Tôi đối xử với cô thế nào?"
"Cậu đối xử với tình địch thế nào thì đối xử với tôi thế đấy."
Thiệu Mặc Sâm. "..."
Bạch Trạch đứng một bên cười sắp vỡ bụng.
Ngân Minh Nhiễm đi tới ôm eo Liễu Mạn Tinh. "Nói gì thế?"
"Không có gì, cảm ơn chuyện Thiệu ảnh đế giết tình địch năm đó."
Thiệu Mặc Sâm. "..."
"Ừ ừ, có bệnh rồi à?" Đám bạn xấu lại líu ríu đằng sau.
"Cậu thì biết gì, cái này gọi là chiếm làm của riêng."
"Bây giờ nghĩ lại, trước đây tôi nhìn chị dâu lâu hơn một chút, bị đánh là đáng."
"Ngân Minh Nhiễm bảo cái gì mà....tình nhân ấy....đừng để trong lòng, cũng không được tin."
"Cậu tin cậu ta sao? Cậu tin tưởng con người đi uống rượu phải về trước giờ vì trong nhà có người đang đợi sao?"
Ngân Minh Nhiễm. "..." Xin các cậu, nói nhỏ một chút đi.
Liễu Mạn Tinh cười, ngã vào lòng anh.
Ngân Minh Nhiễm nhìn cô gái cười tươi như hoa trong lòng mình, khóe miệng cũng cong lên, thôi, hôm nay ngày vui, tạm tha cho bọn họ.
"Đừng khóc."
"Thật sự rất tuyệt." Dương Húc Húc khịt mũi.
"Đừng nhúc nhích." Khuất Lan Thương dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cô nàng. "Lớp trang điểm bị trôi rồi này."
"Thịch, thịch, thích." Dương Húc Húc nghe được tiếng tim mình đang đập.
"Thầy Khuất, em..." Dương Húc Húc hít sâu một hơi, đang định nói.
"Đến màn tung hoa cưới rồi."
"Cái...cái gì ạ?"
Khuất Lan Thương đẩy cô nàng đứng lên. "Không giành được hoa cưới thì sẽ trượt môn."
Dương Húc Húc. "..."
Mây trắng khẽ trôi, ánh mặt trời từ trên cao chiếu xuống từng cánh hoa hồng, dát lên một tầng lóng lánh. Đột nhiên trong lòng Dương Húc Húc thấy trống trải, quay đầu nhìn Khuất Lan Thương, vẫy tay. "Thầy Khuất, em sẽ cướp được hoa cưới."
Khuất Lan Thương khẽ run, cũng nở một nụ cười, hóa ra cũng không ngốc tới vậy.
Mười phút sau, Dương Húc Húc giơ hoa cưới lên, kiêu ngạo nói với Khuất Lan Thương. "Thầy Khuất, em làm phù dâu, cũng cướp được hoa cưới, có thể gả đi được rồi."
Khuát Lan Thương sửa lại mái tóc rối của cô nàng. "Không gấp."
"Nhưng mà m rất gấp." Dương Húc Húc nghiêng đầu cười.
"Không gấp mà." Khuất Lan Thương cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán cô nàng. "Anh chờ em."
Rất nhiều năm sau, Dương Húc Húc vẫn nhớ được dấu hôn trên trán ấy còn nóng hơn nhiệt độ ngoài trời, làm tan chảy trái tim cô, thấm vào nửa đời sau của Dương Húc Húc.
Lần đầu tiên Dương Húc Húc tới nhà cha mẹ Khuất Lan Thương, hồi hộp không chịu nổi.
"Em lo lắng gì đấy?" Khuất Lan Thương hơi buồn cười. "Anh chỉ bảo với mẹ là một học trò đóng phim nên mới tới hỏi mẹ anh một khúc hí thôi."
"Thật...thật vậy không ạ?" Lòng bàn tay Dương Húc Húc đầy mồ hôi.
"Đương nhiên rồi."
Sau khi Dương Húc Húc thấy một bàn đầy đồ ăn, cô quyết định không tin tưởng tên Khuất Lan Thương này nữa. Học sinh tới mà làm một bàn tiệc lớn thế này sao?
Khuất Lan Thương vội nói. "Khụ khụ...mẹ anh vô cùng hiếu khách."
Dương Húc Húc "..."
Kiều Tố Tâm. "..." Không phải mày bảo mày mang vợ về ăn cơm sao?
Khuất Thanh Hồ. "..." Thằng kia, mày đừng bắt nạt mẹ mày.
Kiều Tố Tâm nhìn bóng lưng Dương Húc Húc đang chăm chỉ luyện tập tư thế của cô đào. "Chính là cô ấy sao?"
Khuất Lan Thương cười, gật đầu.
Kiều Tố Tâm cúi đầu nhìn dây chuyền chân trâu mà Dương Húc Húc tặng mình, từ xưa tới giờ chưa bao giờ thấy cô con dâu nào mới gặp mẹ chồng lần đầu tiên đã tặng món quà như vậy.
"Cô ấy bảo hợp với mạng của mẹ." Khuất Lan Thương cũng không biết khóc hay cười, nhưng tình cảm trong lòng đã sắp trào ra ngoài rồi, trên mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng chỉ toàn ý cười.
"Mẹ rất thích nó, cố gắng lên, sang năm đem người về ăn tết." Kiều Tố Tâm liếc xéo đứa con trai khiến bà phát sầu vì chuyện hôn nhân.
"Mẹ, con trai mẹ còn thích cô ấy hơn mẹ."
Kiều Tố Tâm. "..."
...
"Cảm ơn bác ạ." Dương Húc Húc ôm Kiều Tố Tâm. "Sau này xin bác chỉ bảo thêm ạ."
"Đương nhiên, không thành vấn đề." Kiều Tố Tâm vỗ vỗ cô. "Bác sinh hai đứa con trai, không có con gái, nếu con không chê thì xem bác như mẹ đi."
Dương Húc Húc ngạc nhiên, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Kiều Tố Tâm cũng ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi. "Mẹ của Húc Húc? Aizz....đứa nhỏ này rất đáng thương, con phải đối xử thật tốt với cô ấy."
"Không phải đâu mẹ, con gặp mẹ cô ấy rồi, không có chuyện gì đâu...để con đi hỏi cô ấy." Khuất Lan Thương nói với Kiều Tố Tâm xong, đuổi theo Dương Húc Húc.
"Sao thế?" Khuất Lan Thương cản Dương Húc Húc lại.
"Thầy Khuất..." Dương Húc Húc nức nở nói. "Em không muốn làm em gái anh."
Khuất Lan Thương cũng hơi choáng, không nghĩ Dương Húc Húc lại hiểu lầm tai hại, một lát sau, thở dài rồi kéo người ta vào trong ngực. "Húc Húc ngốc, mẹ anh thích em nên mới nói như vậy."
"Thật...thật sao?" Con mắt Dương Húc Húc đỏ ửng. "Không phải làm em gái anh thật sao?"
Lần đầu tiên Khuất Lan Thương hiểu ra, thực ra chuyện liên quan tới vấn đề tuổi tác, người lo lắng không chỉ có mình anh, mà còn có đứa ngốc này nữa. Giống như khi ghi hình tập đầu tiên của chương trình thực tế, vì anh không tiễn cô về mà cô buồn rầu, Húc Húc của anh vì lời từ chối của anh mà đau lòng...
"Húc Húc." Khuất Lan Thương cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, mí mắt, chóp mũi, cánh môi, bàn tay giữ chặt gáy cô, đầu lưỡi chen vào miệng, quấn quýt, lùng sục khắp ngóc ngách trong miệng cô.
"Em rất tốt, thế nên mẹ em rất thích anh. Còn anh yêu em, hiểu chưa?"
"Em...em em em cũng yêu anh." Lần đầu tiên Dương Húc Húc nhận được nụ hôn nóng bỏng như vậy, sau khi lấy lại tinh thần hét lớn lên.
Cha Khuất mẹ Khuất lo lắng đi theo sau, bị nhét một miệng thức ăn cho chó.
Kiều Tố Tâm nói. "Lo lắng vô ích rồi."
Khuất Thanh Hồ vui tươi hớn hở. "Húc Húc thẳng thắn thành thật hơn bà nhiều."
Kiều Tố Tâm liếc mắt nhìn ông. "Ai không thẳng thắn thành thật?"
"Tôi, là tôi không thẳng thắn thành thật." Thầy giáo nổi tiếng là cực kỳ có nguyên tắc trong giới giáo dục đã không còn lập trường nữa rồi.
"Cảm ơn ngôi trường này đã cho tôi gặp nhiều bạn bè, thầy cô..."
Khuất Lan Thương nhìn Dương Húc Húc mặc đồng phục sinh viên, đại diện cho sinh viên trong trường phát biểu, cả người cô giống như một khối đá quý long lanh, tỏa ra ánh sáng.
Hôm qua là liên hoan tốt nghiệp, anh và Dương Húc Húc múa mở màn, hơn nữa lúc trước hai người còn tham gia chương trình thực tế cùng nhau, có không ít người đang suy đoán sau khi tốt nghiệp họ sẽ như thế nào.
Tốt nghiệp, chia tay, nhưng Khuất Lan Thương không lo lắng.
Anh nhìn trúng một cô gái, cô gái ấy cũng thích anh.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, không phải là ở chương trình thực tế mà là trong hội trường đại học ba năm trước.
Hôm đó là ca trực của anh, anh đi kiểm tra xung quanh, phát hiện trong hội trường có một cô gái đang múa.
Mấy tuần lễ trôi qua, từ cô gái cứng ngắc trở thành bóng lưng uyển chuyển, sau này cô lại quay một bộ phim, bộ phim đó trở thành bộ phim ăn khách, Dương Húc Húc cũng được liệt vào danh sách tiểu hoa đán trẻ tuổi nhất.
Anh nhớ kỹ tên cô, Dương Húc Húc, Húc là Húc trong ánh mặt trời.
Anh nhớ kỹ dáng vẻ nghiêm túc khi đi học của cô, nhớ kỹ nụ cười của cô, nhớ kỹ hình ảnh cô lén lút ăn trong lớp, nhớ kỹ hình ảnh cô cho mèo ăn, nhớ kỹ lúc cô xù lông, lúc cô đáng yêu....
Cho nên, khi anh nhận được lời mời ghi hình chương trình thực tế, tuy rất kinh ngạc nhưng sau khi biết người mình hợp tác là Dương Húc Húc, anh không do dự mà gật đầu đồng ý.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Dương Húc Húc đi xuống sân khấu, Khuất Lan Thương nhìn thấy một cơn gió nhỏ lướt qua đám người, nhào vào lồng ngực mình dưới ánh mắt của toàn trường, Dương Húc Húc tuyên bố. "Khuất Lan Thương! Em tốt nghiệp rồi."
"Vậy nên, anh cưới em đi!"
Khuất Lan Thương ôm chặt cô vào trong ngực. "Em nói anh phải làm gì bây giờ?"
Dương Húc Húc ôm lấy cổ anh. "Anh có thể đồng ý mà."
Khuất Lan Thương đặt một nụ hôn lên trán cô, giống y như nụ hôn đầu hạ năm ngoái. "Anh chờ em."
"Ừm, em cũng chờ anh." Dương Húc Húc đội mũ tốt nghiệp lên đầu của anh.
Thầy giáo của cô, người đàn ông của cô, là người hay nói lời độc địa nhưng vẫn dùng sự dịu dàng đối xử với cô, bất kể là nhiều năm trước, sau khi cô học múa xong, vì lo lắng cho cô nên mới lén lút đưa cô về, hay là bây giờ, vẫn dùng sự bao dung, cưng chiều đối xử với cô...
"Khuất Lan Thương, em mất ba năm mới theo đuổi được anh, em muốn cùng anh sống hết nửa đời sau."
Khuất Lan Thương chớp mắt, một lát sau cũng đã hiểu ra. "Thật trùng hợp, anh cũng vậy."
Ánh mặt trời phủ lên bóng lưng hai người đi về phương xa.
“Tuy là có mặt trong cuộc sống của em hơi trễ, nhưng nếu em bằng lòng chờ, anh nguyện ý đuổi theo. Anh xin thề sau này sẽ luôn luôn bên em, không bao gờ đổi thay.”
“Không vội, em chờ anh.”