MẤT TRỘM - EM ẤY LÀ RANH GIỚI CUỐI CÙNG CỦA TÔI
by -lamvu
Bốn người nói chuyện tới gần giờ khuya, Bạch Trạch ngáp một cái, mắt chảy ra nước mắt sinh lý.
Thiệu Mặc Sâm không chút khách sáo đuổi người, trong hai người kia vẫn còn một người tỉnh táo.
"Anh Thiệu, anh nói cho em bây giờ hai người đó thế nào rồi?" Tên ngốc Lê Duyệt vẫn còn tỉnh táo.
"Mặc Sâm, học cùng một trường, cậu nhẫn tâm để tôi bị hãm hại sao?" Lại thêm một Liễu Mạn Tinh phiền phức.
Thiệu Mặc Sâm cười lạnh một tiếng. "Haha."
"Tiểu Huyên Tử, em tới phòng anh đi."
Vì vậy, đám chó săn ở bên ngoài nằm cho muỗi cắn chỉ chụp được một bức ảnh, một cô gái mập mạp gõ cửa phòng, sau khi cửa phòng mở ra, Liễu Mạn Tinh và Lê Duyệt đi ra khỏi phòng, Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm cũng đi theo sau, mấy người quần áo chỉnh tề, trên tay vẫn còn cầm một đống tài liệu. Sau đó mỗi người đi một ngả, paparazi tiếp tục theo Liễu Mạn Tinh về phòng cô, cô gái mập mạp vẫn đi bên cạnh Liễu Mạn Tinh, giống như muốn đưa cô về phòng.
Sau đó phát ra một tiếng thét chói tai...
Cô gái mập kia không chỉ mập mà còn rất bạo lực, không nói hai lời đánh người đàn ông lạ trong phòng Liễu Mạn Tinh một trận, người đàn ông muốn phản kháng nhưng hai cô gái kia đã khống chế hắn.
Chuyện này quấy rầy tới người cả tầng, Ngô Càn cũng đi ra xem, thấy chuyện như vậy cũng ngạc nhiên, định nói gì đó đã phát hiện cô gái mập mạp kia báo cảnh sát rồi.
"Đạo diễn Ngô." Mạc Tử Huyên lòng đầy căm phẫn nói. "Chúng ta nên khiếu nại khách sạn này, quản lý không nghiêm khắc, để trộm lẻn vào phòng khách."
"Phòng khách....trộm?" Ngô Càn sợ hãi.
Liễu Mạn Tinh vẫn chưa hoàn hồn, che kín người. "Nếu không phải chúng tôi về phòng đúng lúc, phỏng chừng mất đồ cũng không biết."
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch cũng không thể làm như không biết.
"Chờ cảnh sát tới phối hợp điều tra đi, chúng ta liên lạc với quản lý khách sạn, kẻ trộm lẻn được vào đây chắc hẳn phải có người giúp đỡ." Bạch Trạch im lặng vài giây. "Phòng này không thể ở được nữa, Mạn Tinh và..."
Ngô Tử Huyên giơ tay. "Đạo diễn Bạch, để tôi và chị Mạn Tinh ngủ được rồi, người cũng đã bắt được rồi, không có chuyện gì lớn đâu, bọn tôi cũng muốn thảo luận kịch bản."
"Cũng được, hai người đổi phòng đi, tới...căn phòng giữa phòng của Lê Duyện và Mặc Sâm đi. Có chuyện gì thì kêu người ta." Bạch Trạch nhìn người đàn ông đang chật vật dưới đất. "Tất cả mọi người kiểm tra xem có mất thứ gì không, thiếu thứ gì thì báo với cảnh sát."
Người đàn ông trên đất sợ hãi. "Tôi...tôi không phải...."
"Cậu không phải gì?" Bạch Trạch chưa từng liếc mắt nhìn hắn ta. "Người trẻ tuổi làm gì không làm lại đi làm trộm, gần đây thành phố đã nghiêm trị rồi, về cải tạo cho tốt, ra ngoài rồi phải biết đối nhân xử thế."
Người đàn ông. "..."
"Đạo diễn Bạch, chuyện này....ảnh hưởng không tốt." Ngô Càn nén giận.
"Sao lại không tốt?" Bạch Trạch mệt mỏi ngáp một cái. "Quảng cáo miễn phí còn gì, tất cả giải tán đi, sau này con gái nhớ chú ý an toàn."
Cảnh sát nhanh chóng tới, Thiệu Mặc Sâm đi tới nói vài câu sau đó mọi người ai về phòng nấy.
Trong gió thu, có hai paparazi vẫn chực chờ. "Anh, anh có chụp được gì không?" Paparazi B mệt mỏi hỏi.
Paparazi A: "..."
"Anh?"
Paparazi B. "Về thôi, kiếm bừa một cái tiêu đề nào đó."
Paparazi B tủi thân xem mấy tấm ảnh mình chụp, chẳng có tấm ảnh nào Liễu Mạn Tinh xuất hiện một mình.
"Anh, em biết rồi."
Paparazi B nhìn cậu ta.
"Hay là nói Liễu Mạn Tinh, Thiệu Mặc Sâm, Bạch Trạch, có cả....Ah, Lê Duyệt và cái cô gái mập mạp này nữa, họ tụ tập lại dâm loạn.... Ah! Anh, sao anh đánh em."
"Cậu có ngu hay không?" Papazari A hận rèn sắt không thành thép, búng trán cậu ta. "Muốn bị kiện thì cứ làm vậy đi."
"Anh..." Papazari B rưng rức nước mắt. "Vậy báo với Ngô Càn làm sao?"
"Báo?" Giọng nói paparazi B hơi nguy hiểm. "Hừ, tôi còn chưa bảo ông ta báo cáo gì, để chúng ta ở đay một đêm, cuối cùng chỉ chụp được một tên trộm. Đi thôi, đứng đó làm gì?"
"Ah, đi."
Sáng hôm sau, đầu đề báo viết "Liễu Mạn Tinh ở khách sạn bị trộm."
Người quản lý khách sạn gấp gáp nói. "Đạo diễn Bạch, cậu có thể ra mặt làm sáng tỏ chuyện này hay không, tất cả khách đăng ký phòng hôm nay đều giảm bớt, có nhiều khách hàng còn hủy phòng."
"Ôi chao, tôi không hiểu lắm." Thiệu Mặc Sâm cản quản lý lại. "Đạo diễn Bạch bận rộn, nếu không thì anh nói với tôi đi."
Người quản lý run run, đây cũng không phải lần đầu tiên có đoàn làm phim tới đây, nghề phục vụ phải biết nhìn mặt khách hàng, lâu rồi tự nhiên sẽ biết, Bạch Trạch thoại mình lạnh mặt kia dễ nói chuyện hơn Thiệu ảnh đế ôn hòa nhã nhặn này. Người quản lý nhớ tới chuyện nhiều năm trước, sợ run cả người.
Đó là lúc anh ta mới trở thành quản lý, tuy lúc đó Thiệu Mặc Sâm đã là ảnh đế thế nhưng ảnh đế trẻ tuổi xét cho cùng vẫn là một người hậu bối.
Một đại diễn nổi tiếng động chân động tay với Thiệu Mặc Sâm, Thiệu Mặc Sâm đập vỡ một chai bia. "Ông dám động đến tôi tôi sẽ khiến ông gặp báo ứng, sáng mai thấy tin tức của ông trên báo, ông nói Tôn phu nhân thấy "Đạo diễn nào đó nghi là đồng tính luyến ái, thẹn quá hóa giận làm nam diễn viên nào đó bị thương" sẽ có biểu cảm gì?"
Khi đó người quản lý mới biết hóa ra Thiệu Mặc Sâm hung dữ như vậy, nhưng chuyện xảy ra mấy ngày sau lại khiến anh ta thay đổi suy nghĩ.
Sự nghiệp người đạo diễn kia đột nhiên xuống dốc, nghe nói là còn ly hôn với vợ. Cha vợ của đạo diễn đó không thể chịu được chuyện con rể mình thích đàn ông, nhiều năm qua đi, đạo diễn năm đó vì có vợ nên mới nổi tiếng, bây giờ ly hôn vợ, còn bị cha vợ cũ của mình phong sát, sớm đã không còn người hỏi han.
Người quản lý không biết nguyên nhân Thiệu Mặc Sâm làm lớn chuyện này là bởi một chuyện khác...
"Sao em lại tới đây?"
Bạch Trạch cười. "Tới kiểm tra, không vui sao?"
Vui chết đi được, Thiệu Mặc Sâm cao hứng bừng bừng quấn lấy Bạch Trạch bù cho mấy ngày xa nhau, sau khi tỉnh lại bỗng phát hiện có chuyện gì đó không đúng.
"Em không cần phải tới phim trường sao?"
Bạch Trạch sửng sốt. "Em là phó đạo diễn, không cần ngày nào cũng tới đoàn phim."
"Ah." Thiệu Mặc Sâm quen thuộc từng vẻ mặt của Bạch Trạch, lời nói bây giờ của cậu khiến anh không tin nổi. Lúc anh ngồi ở Studio định hỏi Hàn Cạnh xem đã xảy ra chuyện gì, một bóng người lại ngồi xuống bên cạnh anh.
"Cậu muốn biết vì sao tình nhân nhỏ của cậu rảnh rỗi thế đúng không?"
Con ngươi Thiệu Mặc Sâm co lại. "Đạo diễn Khổng, ông cứ nói đùa."
"Tôi không quan tâm chuyện của hai người, tôi cũng không có hứng thú khiến người kia của cậu thân bại danh liệt." Đạo diễn xua xua tay. "Cậu ngủ với tôi một đêm, tôi để cho tình nhân nhỏ của cậu về làm phó đạo diễn, đừng nói là phó đạo diễn, lên làm đạo diễn cũng chẳng thành vấn đề."
Thiệu Mặc Sâm đứng lên. "Ông để tôi suy nghĩ một chút."
Sau đó xảy ra chuyện như người quản lý khách sạn thấy.
"Trong giới này có bao nhiêu chuyện không đưa được ra ngoài ánh sáng, Thiệu Mặc Sâm, cậu muốn thà làm ngọc vỡ bao lâu nữa đây?"
"Đạo diễn, mỗi người đều có ranh giới cuối cùng của mình, ông đừng đụng tới ranh giới cuối cùng của tôi." Giọng Thiệu Mặc Sâm lạnh lùng.
"Bạch Trạch sao?" Sau khi ly hôn, ông ta già đi rất nhiều, không có sức để tức giận nữa, nhịn không được bĩu môi. "Tôi còn muốn nhìn cậu xem có thể vứt bỏ ranh giới cuối cùng của mình hay không."
Thiệu Mặc Sâm hờ hững nhìn ông ta, không trả lời, khi đó anh suy nghĩ, ông ta chưa bao giờ trải qua chuyện này nên không hiểu rõ suy nghĩ của anh.
Không có suy nghĩ giống nhau, nói thế nào cũng vô ích.
Cuối cùng tên trộm kia cũng khai ra Ngô Càn, còn khai cả mấy người bị mua chuộc giống mình. Ngô Càn tới đồn cảnh sát nói chuyện, tuy không phạt nặng nhưng tin tức này đã nhanh chóng lan truyền trong giới.
Khoảng thời gian này Ngô Càn cũng chẳng khá hơn là bao, bác của Ngân Minh Nhiễm đã đưa tiền cho ông ta rồi nhưng lại không thuận mắt ông ta, bám riết lấy ông ta không tha, thậm chí còn có một nữ diễn viên nói thẳng với ông ta, sau này có quay bộ phim nào cũng đừng tìm tới cô ta.
Tuy không nói nhưng ánh mắt diễn viên trong đoàn phim nhìn ông ta cũng không còn bình thường như trước nữa.
Hậu quả để lại khiến bầu không khí trong đoàn phim trở nên kỳ lạ, ai cũng sợ lửa chiến dính vào người mình thế nên nghiêm túc làm việc, không hóng hớt như mấy hôm trước nữa.
Người không lo lắng cũng chỉ có mấy diễn viên chính, Lê Duyệt là con người không có đầu óc, Liễu Mạn Tinh lại vui không kể xiết, nhận ơn của Thiệu Mặc Sâm, quyết định về sau không gây thù với anh nữa.
Con đường làm quan của Thiệu Mặc Sâm ngày càng rộng mở, lúc diễn cũng thấy Bạch Trạch, được nghỉ cũng được ngắm Bạch Trạch. Trong thâm tâm anh hy vọng cuộc sống này cứ kéo dài như thế, đừng ngừng lại.
"Tôi thua." Thiệu Mặc Sâm vui vẻ ngả bài.
"Anh Thiệu, ván thứ rồi." Lê Duyệt cười nghiêng ngả.
Thiệu Mặc Sâm vung tay. "Đêm nay mọi người thả lỏng chút đi, tôi mời khách."
Làm việc quần quật nửa tháng, Bạch Trạch cho cả đoàn phim nghỉ ngày, chỉ cần không lên báo thì đi đâu làm gì cũng được.
"Đỗ trường thất ý... Câu sau là gì nhỉ?" Liễu Mạn Tinh nháy mắt.
"Tình trường đắc ý." Một đám người cười to, vài người nhìn Bạch Trạch ngồi ở phía bên kia cũng nở nụ cười, yên tâm trêu chọc Thiệu Mặc Sâm.
Đỗ trường thất ý, tình trường đắc ý: Bài bạc không được như ý nhưng tình yêu lại như ý.
Thiệu Mặc Sâm gật đầu như thật. "Tôi biết mà."
"Oa. Thành thật khai báo đi."
"Cầu chân tướng. Ah."
Thiệu Mặc Sâm giống như giơ tay đầu hàng, chỉ chỉ nhẫn ở ngón áp út trên tay trái của mình. "Đây cũng chẳng phải chuyện lạ."
Mọi người. "..." Anh chê chúng tôi ngốc phải không?
Thiệu Mặc Sâm. "..." Có phải các người ngốc hay không? Tôi không đáng tin bằng mấy tờ báo lá cải kia sao?
Khóe miệng Bạch Trạch nhếch lên. "Tất cả giải tán đi, hôm nay ảnh đế mời khách, mọi người chơi thả ga đi."
" A a a ~" Một đám người hét lên. "Đạo diễn Bạch đi cùng đi."
"Tôi không..."
"Đạo diễn Bạch, đi chứ?" Thiệu Mặc Sam lại gần cậu, ánh mắt dịu dàng bao phủ trái tim Bạch Trạch.
"Thịch thịch thịch" Rõ ràng đã là vợ chồng già với nhau rồi, Bạch Trạch lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ, quay đều né tránh ánh mắt anh, khẽ nói. "Không thể không đi."
...
"Vừa rồi có nghe thấy gì không?" Một nữ diễn viên kích động ôm lấy ngực mình. "Giọng nói ấy...tôi chỉ muốn rụng trứng thôi."
"Nam thần nhà cô nói chuyện với đạo diễn Bạch đấy, cô thấy đạo diễn Bạch đẹp trai không?"
"Tôi thấy hai người đáng yêu quá."
Lời bình luận "Giống như yêu nhau lắm cắn nhau đau..."