Đạo Đức Của Tôi Chỉ Đáng 166 Tỷ

chương 5: chương 9+10

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

09

Sau khi đến lớp học, mọi người đã làm xong bài tập về nhà.

Tôi còn một ít bài tập về nhà môn tiếng Anh chưa làm xong. Một số bạn trong lớp nhìn tôi một cách đáng thương:

"Kiều Kiều, hôm qua mình đã bị ốm nên quên làm bài tập về nhà, cậu chỉ giúp tôi một chút được không."

"Ok." Tôi gật đầu và truyền bài của mình sang bên kia, tuy nhiên sau tiết học đầu tiên, tôi được giáo viên tiếng Anh "mời đến văn phòng." Ngoài ra còn mời thêm Lâm Tuân khiến tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên tôi vẫn không đến.

Năm phút sau, một bạn nữ gấp gáp chạy đến gọi tôi: "Giáo viên yêu cầu bạn đến văn phòng gấp kìa."

Bầu không khí trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh và chán nản, khuôn mặt của thầy tiếng Anh như đèn giao thông chuyển từ đen sang đỏ rồi lại thành đến.

Lớp trưởng và lớp phó cũng có mặt, chắc được thầy Anh gọi đến đây mà.

Lâm Tuân đã rất tức giận, khi hắn ta thấy tôi bước vào, hắn ta liền vào tôi để vu oan cho tôi: "Thầy, là bạn Kiều Kiều đã viết nó!"

Ông thầy luôn luôn trưng ra bộ mặt cau có như sắp cháy nhà đến nơi, ông ta đã ném vở bài tập về nhà trước mặt tôi: "Có phải em viết không?"

Tôi thấy cuốn sách bài tập trống, chỉ có hai chữ cực kỳ lớn chiếm hết trang giấy, "Ngớ ngẩn."

Thầy tiếng Anh vô cùng tức giận đến nỗi khuôn mặt của ông ta chuyển sang màu gan heo và Lâm Tuân tự nhiên mặt cũng biến sắc y như vậy. Ngay lúc này chắc hắn ta rất muốn đánh tôi nhỉ?

Tôi đã nghĩ về nỗi buồn trong cuộc sống của mình trước đây để cố gắng nhịn cười, chứ thật ra tôi muốn cười điên cười khùng luôn rồi, người ta ăn miếng trả miếng tôi ăn miếng trả gấp đôi.

10

Bầu không khí trong văn phòng rất im lặng, tôi nhìn chằm chằm vào cái đầu hói của ông ấy và nói bằng một khuôn mặt cố gắng bình tĩnh hết sức: "Thưa thầy em nào biết em nào có hay."

Ngay khi lời nói dối vàng ngọc của tôi thốt ra, Lâm Tuân chỉ vào mũi tôi: "Cậu ấy nói dối!"

"Tôi nói dối? Lâm Tuân, tôi muốn hỏi cậu đây là bài tập về nhà của cậu, tại sao dám viết nó vào vở cậu chứ?"

Biểu hiện của Lâm Tuân cứng đờ lập tức, hắn chỉ chỉ vào tôi, lắp bắp cả ngày vẫn không thể nói.

Sao mà dám nói, trốn học đi chơi bắt bà đây làm giúp, bà đây khai hết với thầy cho mày biết tay.

Nếu hắn bị vướng vào một lần nữa, tôi sẽ tiết lộ chuyện hắn ta thường ép buộc tôi giúp làm bài tập về nhà.

Tôi đảo mắt và nhìn vào ông thầy đầu hói với ánh mắt rất chân thành: "Thầy ơi, cậu ấy muốn bắt con làm giúp bài tập về nhà, để đi chơi. Bạn rất khôn ngoan và chắc chắn thầy sẽ không bị cậu ấy lừa đâu, phải không ạ?"

Thầy tiếng Anh là người có thâm niên trong nghề, ông ấy rất tỉnh táo nhưng không đẹp trai. Vào lúc này ông ấy nhìn chằm chằm, sau đó lại nhìn Lâm Tuân, người đang tức giận vì quá quê.

"Thôi được rồi, em về lớp đi."

"Dạ."

Tôi quay lại và bước ra ngoài, khi tôi bước ra đến cửa, chỉ nghe thấy thầy đầu hói giận dữ mắng: "Ngày mai, mời bố mẹ em đến gặp tôi."

Nghe điều này, tôi nhướng mày, trong lòng lại vui vẻ lạ thường.

Không lâu sau khi trở về lớp học, Lâm Tuân thả bài tập về nhà trên bàn của tôi: "Lý Kiều Kiều, cậu có điên không?"

Ngay khi hắn xuất hiện, các sinh viên xung quanh hắn cũng tụ tập hóng hớt.

Tôi trợn to mắt: "Tôi điên mà."

Lâm Tuân choáng váng và nghiến răng: "Mày đợi đi."

Sau khi hắn ta thốt ra lời đó, tôi đột nhiên đứng dậy, lấy quần áo của hắn ta, đẩy hắn ngã xuống bàn trước mặt tôi, túm tóc đập đầu hắn lên bàn đến choáng váng. Mọi thứ xảy ra quá nhanh, trước khi đồng bọn của hắn kịp trở tay, tôi thấy rằng tôi đã đánh Lâm Tuân tại chỗ ngồi của tôi.

"Ồ…"

Họ ngay lập tức giận sôi máu, nhưng bị tôi hạ mình xuống nhẹ nhàng dỗ dành, vừa nói vừa thút thít: "Là do tôi sai, đánh tôi đi, hu hu hu."

Lâm Tuân cảm thấy choáng váng trước mức độ diễn như sao hạng A của tôi. Tôi đã nới lỏng tóc hắn ta và thì thầm: "Người mất trí thật sự bị điên, cậu có thể thử nha. Hỏng ấy thử nó ngay bây giờ luôn đi, nhưng tôi vẫn sợ mối đe dọa từ cậu, sợ quá, cú tui cú tui."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio