Đến gần giữa trưa, Ngụy Thính Phong thúc ngựa đến cuộc hẹn tại Trích Tinh Lâu.
Binh lính đã phong tỏa đoạn đường, Dĩnh Xuyên Hầu hạ lệnh chỉ cho một mình Ngụy Thính Phong tiến vào Trích Tinh Lâu. Ngụy Thính Phong giơ tay ra hiệu bảo đệ tử Ngụy gia tại chỗ đợi lệnh, một mình xuống ngựa, theo quan binh đi tới lầu dưới Trích Tinh Lâu.
“Mời tông chủ tháo bỏ binh khí.”
Một người bước tới, nâng hai tay Ngụy Thính Phong lên. Ngụy Thính Phong đỡ lấy thanh đao bên hông, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu chữ vàng của Trích Tinh Lâu, nghiêm giọng nói:” Đao bất ly thân, là quy củ.”
“Vậy thì mời tông chủ nhập gia tùy tục, theo nguyên tắc của triều đình. Hầu gia đang bị thương, mọi việc đều cần phải thận trọng, mong tông chủ thứ lỗi.”
Ngụy Thính Phong trầm mặc hồi lâu, một tay cởi đao ra, ném cho hắn: “Giữ cho cẩn thận.”
Người nọ bị thanh đao nặng nề này đập một cái, cánh tay đều tê nửa bên, vội vàng ôm lấy, mỉm cười khom người nói: “Ngụy Tông chủ, mời.”
Ngụy Thính Phong đi thẳng lên tầng cao nhất.
Lương Thận Hành ngồi ở cửa sổ, mặc áo dài màu xanh lá thon dài, khí phái nho nhã ôn hòa; Ngụy Thính Phong khoác một bộ võ bào cổ tròn màu đen, hoa văn tường vân thêu kim tuyến lấp lánh trong ánh sáng, lỗi lạc lại lạnh lùng cứng rắn.
Trong tay Lương Thận Hành cầm một chén trà ngọc màu xanh men, lấy nắp cốc gạt gạt trà nổi, cúi đầu ngửi mùi hương, dung nhan tuấn tú có chút tái nhợt trong sương mù như ẩn như hiện.
Ngụy Thính Phong vào chỗ ngồi: “Hầu gia Dĩnh Xuyên, ngưỡng mộ đã lâu.”
Lương Thận Hành nói: “Bản hầu không ngờ lại có cơ hội được ngồi uống trà cùng Ngụy Tông chủ. Lấy trà thay rượu, trước tiên kính tông chủ một ly.”
“Đa tạ.”
Ngụy Thính Phong một hơi cạn sạch ly trước mặt, dùng ánh mắt đen sâu hoắm nhìn về phía Lương Thận Hành: “Ta ôm thành ý mà đến, muốn cùng Hầu gia giải thích rõ hiểu lầm trong đó.”
“Ồ? Có hiểu lầm gì sao?”
“Ngụy gia chưa từng bày mưu tính kế cho bất luận kẻ nào đến để đoạt lại bảo kiếm.” Ngụy Thính Phong nói: “Có người mượn thời cơ sinh sự, cố gắng khơi mào tranh chấp.”
“Vậy soa? Theo ý kiến của Ngụy tông chủ, là người nào làm gây hiềm khích từ bên trong?”
Ngụy Thính Phong trả lời: “Người Man Khương. Còn có bằng chứng.”
Lương Thận Hành khẽ cười, thoáng nghiêng người đánh giá Ngụy Thính Phong, một hồi sau, hắn nói: “Có một việc, bản Hầu cần phải hỏi cho rõ ràng.”
“Hầu gia không ngại cứ nói thẳng.”
Lương Thận Hành hỏi:” Ngươi, ngươi là ai?”
Ngụy Thính Phong trả lời: “Người Ngụy gia. ”
“Nếu là người Ngụy gia, Trục Tinh rơi vào tay bản Hầu, Ngụy tông chủ hẳn là người bất bình nhất mới phải, dù sao kiếm kia vốn là bảo vật gia truyền của Giang Lăng Ngụy thị.” Lương Thận Hành cười cười: “Ngụy tông chủ nếu phái người đoạt lại kiếm, nghe còn hợp tình hợp lý hơn; nhưng ngươi lại nói, Ngụy gia chưa từng bày mưu tính kế, cái này nằm ngoài dự liệu của bản Hầu.”
Ngụy Thính Phong nói: “Chẳng qua chỉ là một thanh kiếm, Hầu gia nghĩ nhiều rồi.”
Lương Thận Hành nhíu mày, cười lạnh một tiếng: “Nếu chỉ là một thanh kiếm, đáng để người Man Khương hao tổn tâm sức để gây sự sao? Trục Tinh vừa rút, hiệu lệnh quần hiệp, quy củ nề nếp, người người trong giang hồ đều biết.”
Ngụy Thính Phong giải thích: “Lời đồn là sai, không thể tin.”
“Ý của Ngụy tông chủ là, bản Hầu không thể tin vào đồn đại sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy bản Hầu nên tin ai? Tin ngươi sao?” Âm sắc Lương Thận Hành đột nhiên trầm xuống: “Một tên mọi rợ chuyên giết người cho tướng quân Man Khương?”
Ngụy Thính Phong nhướng mày, khóe mắt giật giật, đối diện với con mắt lãnh đạm lại sắc bén của Lương Thận Hành.
Lương Thận Hành nhìn phản ứng của hắn, ý cười càng sâu hơn: “Xem ra, là thật nhỉ. Bản Hầu vạn lần không thể tưởng tượng ra, Ngụy Trường Cung vậy mà lại truyền vị trí gia chủ cho một kẻ Man Khương không thân không thích với ông ta, bởi vì quá kỳ lạ, cho nên bản Hầu đã phái người điều tra ngọn nguồn trong đó.”
“……”
“Cũng thật trùng hợp, thủ hạ của bản Hầu tìm được một đại phu xem bệnh trong y quán của Ngụy gia năm đó. Năm đó Ngụy gia tuyên bố với bên ngoài rằng Ngụy Trường Cung là bệnh chết. Nhưng vị đại phu này lại nói, Ngụy Trường Cung là vì trúng độc mà chết…”
Ngụy Thính Phong cúi đầu, sống mũi cao thẳng trên mặt hắn chìm trong bóng tối, nói: “Xem ra Hầu gia cho mời, không phải vì muốn thương lượng.”
Ám vệ nằm đợi lệnh trên lầu nhẹ nhàng nắm chặt vũ khí trong tay, nín thở, chỉ có lưỡi dao lóe lên hàn quang u mịch, phát ra ánh sáng âm trầm.
Dưới lầu soái kỳ đung đưa, bay phấp phới, kỵ binh dũng mãnh chỉnh trang chờ đợi, mũi tên mở ra tựa như bụi gai, đồng loạt nhắm vào Trích Tinh Lâu.
Lương Thận Hành nói: “Bản hầu nghi ngờ ngươi vì muốn tranh đoạt vị trí gia chủ, độc sát Ngụy Trường Cung. Càng thừa dịp đại đao hội, cấu kết với người Man Khương, xúi giục nhân sĩ võ lâm, ý đồ mưu hại Hoàng thượng.”
Khi Ngụy Thính Phong bước vào Trích Tinh Lâu, đã biết trong lầu có nhiều hướng mai phục, không chỉ có ám vệ, còn cả cạm bẫy khéo léo, dệt thành thiên la địa võng, nếu hắn đi sai một bước, nơi đây sẽ nhanh chóng trở thành chiến trường đẫm máu.
Hắn vốn có thể lựa chọn rút lui ngay từ bước đầu tiên, nhưng hắn lo lắng không thôi, thầm nghĩ: “Lương Thận Hành bố trí mai phục, có thể thấy hắn đã có ý muốn giết ta. Nhưng tại sao? Chẳng lẽ là bởi vì…”
Lương Thận Hành đã biết chuyện giữa Tần Quan Chu và hắn sao?
Hắn lo sợ bất an, nhưng không phải vì bản thân sợ chết, hắn lo lắng cho hoàn cảnh của Tần Quan Chu, càng lo lắng Lương Thận Hành sẽ đắc tội với nàng, thế nên không dám lùi bước nào.
Hiện tại hắn nghe được những lời này của Lương Thận Hành, có vẻ như chuyện mai phục chỉ bởi vì Lương Thận Hành nghi ngờ thân phận Man Khương của hắn và lo sợ hắn có âm mưu bất chính.
Bắp thịt quanh người Ngụy Thính Phong khẽ buông lỏng, thở dài một hơi.
Hắn kiên nhẫn lại kiềm chế giải thích với Lương Thận Hành: “Ngài hiểu lầm rồi.”
Lương Thận Hành nói: “Có phải hiểu lầm hay không, đợi sau khi áp giải vấn thẩm ngươi xong, khắc sẽ rõ.”
Ngụy Thính Phong nói:”… Hầu gia thật sự muốn mở thừa ty để vấn thẩm, đợi khi đại đao hội kết thúc, ta sẽ đích thân đến Phủ Nha tiếp nhận tra hỏi.”
Lương Thận Hành cười châm chọc: “Chó Man Khương nghe không hiểu tiếng người sao?”
Ngụy Thính Phong nghe thấy hắn mở miệng sỉ nhục, sắc mặt khẽ biến đổi.
Lương Thận Hành ôm trong lòng mối thù sâu sắc với quân Man Khương, biết được xuất thân của Ngụy Thính Phong, phần nhiều là thành kiến, cho dù Ngụy Thính Phong nói ra bao nhiêu lời có đạo lý, toàn bộ sẽ vì một nửa huyết thống Man Khương của hắn, mà trở nên không còn hợp lý nữa.
Sau đó sẽ chẳng còn chỗ cho các cuộc đàm phán khác nữa.
“Xin lỗi.” Ngụy Thính Phong nói.
Thấy Ngụy Thính Phong không chịu khuất phục, Lương Thận Hành liếc nhìn chén trà, bang một tiếng vỡ vụn, năm tên ám vệ lao ra, vây quanh Ngụy Thính Phong.
Lương Thận Hành lấy ra một thanh trường kiếm bên tay, lập tức đứng dậy và lùi lại, rút khỏi phạm vi mà Ngụy Thính Phong có thể phản công.
Chân phải Lương Thận Hành bước lên, triển thân rút kiếm, chĩa thẳng vào Ngụy Thính Phong: “Vậy đắc tội rồi.”
Tất cả ám vệ công kích, mũi kiếm đâm tới từ không trung.
Ngụy Thính Phong tay trần không quyền, không cách nào chính diện nghênh kích, chỉ có thể nghiêng người né tránh, lướt qua sát ý phía đối diện.
Hắn tìm đúng thời cơ, nắm lấy cổ tay một người, hung hăng gập lại! Đối phương đau đớn, nhất thời kêu thảm thiết, đao tuột khỏi tay, rơi thẳng xuống dưới.
Ngụy Thính Phong vung chân hất lên, vươn tay đoạt lấy loan đao, lưng đao nặng nề đập vào gáy người đó.
Không muốn lấy mạng của hắn ta, chỉ cần trước mắt hắn ta tối đen, thân thể mềm nhũn, lập tức ngất xỉu trên mặt đất.
Ngụy Thính Phong lật đao gươm sáng choang, thần sắc nghiêm trọng, đường nét thắt lưng tinh hãn lãnh lệ, từng chiêu từng thức đoạt đao vừa rồi cực kỳ hung tàn và thâm hiểm.
Một người ngã xuống, những ám vệ khác lại lao tới, đao kiếm va chạm, phát ra một âm thanh bén nhọn, ánh lửa bắn tung tóe, máu tanh tứ phía.
Lương Thận Hành càng nhìn, càng cảm thấy đao pháp của Ngụy Thính Phong dường như rất quen mắt.
Từ trước đến nay hắn một khi đã gặp qua liền khó quên được, cũng không hẳn gì cũng có thể nhớ rõ, nhưng nếu suy nghĩ kỹ càng, nhất định so với người bình thường dễ dàng hơn một chút.
Hắn thấy Ngụy Thính Phong tiến chiêu phá chiêu, không quá mấy chục hiệp, Lương Thận Hành như nghĩ đến gì đó, toàn thân chấn động, vẻ ngạc nhiên kinh hãi nơi đáy mắt trong phút chốc đã tụ lại thành huyết quang thô bạo.
Lương Thận Hành cắn răng, quát lớn một tiếng: “Mau tránh ra ——!”
Một kiếm bất ngờ, nhanh như sấm sét.
Ngụy Thính Phong lật đao chặn lại, lùi ba bước, dưới chân trụ vững, trở tay nặng nề đẩy ra, mới ngăn được một nhát kiếm này của Lương Thận Hành.
Lương Thận Hành rút về sau, vết thương toàn thân lại một lần nữa nứt toác, đau đến mức cả người hắn như bị thiêu đốt, nhưng hắn lại có một loại đau đớn khó diễn tả khác.
Quả nhiên, quả nhiên.
Hắn cười hung dữ một tiếng, hỏi: “Ngụy tông chủ, Trục Tinh Đao, đã vứt đi như thế nào?”
Ngụy Thính Phong biết đã bị hắn nhìn ra sơ hở, trầm giọng hỏi ngược lại: “Việc này nên hỏi Hầu gia, làm sao có được nó.”
“Không dám, có được từ trong tay một kiếm khách Bắc Vực. Bản hầu truy tìm hắn nhiều ngày, không biết Ngụy tông chủ có quen biết kẻ này hay không?”
Ngụy Thính Phong nói: “Biết.”
“Vậy cần Ngụy tông chủ dẫn đến giới thiệu qua chút rồi.” Lương Thận Hành chỉnh lại trang phục, lôi ra một thanh kiếm ngắn trong tay áo, một dài một ngắn, song song đặt trước ngực: “Kẻ nọ đã đụng phải thứ mà không nên đụng vào, bản Hầu đã thề, phải chặt đứt cả hai tay và hai chân hắn.”
Lương Thận Hành nhìn Ngụy Thính Phong, lông mày gần như nhíu vào nhau. Khuôn mặt tuấn mỹ có chút vặn vẹo, trộn lẫn lệ khí cùng ác độc ngập trời, không rõ là đang cười, hay đang tức giận.