Khách điếm trước kia Ngụy gia vào ở đã không thể quay lại nữa, Ngụy Thính Phong mang theo Tần Quan Chu cưỡi ngựa ra khỏi thành, đi tới một nhà tre hoang sơ ở ngoại ô.
Nơi này hẻo lánh không người, là nơi Ngụy gia trước khi vào thành dùng để nghỉ chân, chỉ có một nô bộc phụ trách quét dọn.
Mưa ngày càng nặng hạt, làm ướt đẫm võ bào của Ngụy Thính Phong, khí lạnh không ngừng thấm vào trong xương tủy hắn. Cánh tay phải của hắn đã hoàn toàn mất đi tri giác, cứng đờ rũ xuống, nửa người tê dại, không còn chút sức lực nào.
Thân thể Tần Quan Chu cũng lạnh ngắt, run rẩy, đôi mắt đen nhánh ướt át mờ mịt. Đợi đến khi nàng ngẩn ngơ hồi phục tinh thần thì đã đến trước viện lạc nhỏ này.
Tay trái Ngụy Thính Phong ôm chặt Tần Quan Chu, vốn muốn nói gì đó, môi răng ngập ngừng, bỗng cả người rung lắc, ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Nàng bị tiếng động làm cho kinh hãi: “Ngụy Thính Phong!”
Tần Quan Chu gọi nô tài đến hỗ trợ, hai người cùng nhau đỡ Ngụy Thính Phong vào trong phòng, đặt hắn lên giường.
Tần Quan Chu hỏi nô tài kia có thuốc trị thương không, không ngờ hắn lại bị câm điếc, không nghe thấy, cũng không nói được.
Tần Quan Chu gấp gáp đến rơi lệ, nắm chặt tay Ngụy Thính Phong, gọi hắn vài tiếng. Ngụy Thính Phong chịu đựng cơn choáng, mới vừa hồi lại được chút ý thức, miễn cưỡng nâng tay trái lên, ra hiệu với ách nô kia.
Ách nô hiểu ý, lát sau liền khiêng một rương thuốc tới, từ trong đống chai chai lọ lọ lấy ra một bình sứ nhỏ màu đỏ, đổ ra mấy viên thuốc đỏ tươi, đưa cho Ngụy Thính Phong uống.
Mặt Ngụy Thính Phong trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Một lúc lâu sau, cơ thể tê cứng ngấm thuốc mới dần tiêu tan, cả người Ngụy Thính Phong mềm nhũn, nằm liệt trên giường.
Có lẽ Ngụy Thính Phong vừa rồi căn dặn nên ách nô lại vì Tần Quan Chu trình lên một bộ hạnh hồng khinh y, tinh tươm sạch sẽ. Tần Quan Chu hiểu ý, đi vào nhĩ phòng cởi y phục ướt dính, thay xiêm y mới, đợi đến khi quay lại, ách nô đã giúp Ngụy Thính Phong băng bó xong vết thương.
Ngụy Thính Phong khẽ dựa người vào giường, ánh mắt ngưng tụ ở ngọc lan thêu trên xiêm y của Tần Quan Chu, chính là thứ hoa văn độc nhất vô nhị ở Giang Lăng Ngụy thị.
Hắn lộ ra ý cười thẹn thùng, nói: “Nàng lại cứu ta lần nữa rồi.”
“Lương Thận Hành vốn trước nay đã gặp qua sẽ khó mà quên được, chàng vừa thấy ngươi sẽ nhận ra ngay.” Tần Quan Chu khẽ thở dài một tiếng, tay chống lên trán, che đi nét mặt đầy áy náy: “Ta sớm đã kêu ngươi mau đi đi rồi, nhưng ngươi lại không nghe…….Ta không phải đang cứu ngươi. Do ta nhất thời hồ đồ, mới liên lụy ngươi đến tận bây giờ…”
“Ta nguyện ý mà.” Hắn nghiêm túc nhìn nàng: “Ta cam tâm tình nguyện, không coi là liên lụy được.”
Ngón tay hắn khẽ gãi lên mặt chăn, cẩn thận hỏi: “Thành Bích, nàng đến Trích Tinh Lâu, là vì ta sao?”
“……”
Đáp lại hắn là một sự im lặng.
Ngụy Thính Phong mím đôi môi khô khốc, ánh mắt ảm đạm, nói: “Vậy là vì Lương Thận Hành sao. Nàng sợ ta giết hắn?”
Ngụy Thính Phong rất muốn nói với nàng, đừng lo lắng, hắn sẽ không sao.
Nhưng suy cho cùng hắn không giống Ngụy Trường Cung, hắn không phải thánh nhân, chỉ là thân xác người phàm, cũng có bản tính xấu không thể sửa được —— ví như ghen ghét đố kỵ, ví như không hề cam lòng.
Vì thế, Ngụy Thính Phong không nói ra câu kia.
Tần Quan Chu nên trả lời như thế nào?
Nàng đã quang minh chính đại nói ra những lời đoạn tuyệt nhớ nhung với Ngụy Thính Phong, nhưng khi nàng biết được Dĩnh Xuyên Hầu thiết yến ở Trích Tinh lâu, khoản đãi gia chủ Ngụy gia, điều đầu tiên nàng nghĩ đến không phải Lương Thận Hành, cũng không phải là triều đình hay giang hồ, chỉ là Ngụy Thính Phong mà thôi.
Tần Quan Chu như muốn nở một nụ cười dửng dưng, nhưng cuối cùng lại thất bại.
Nàng rũ mi xuống, bực bội nói: “Ngươi không nên đến tìm ta. Ngụy Thính Phong, ngươi biết rõ ta là loại người gì…”
“Xin lỗi.” Hắn thấp giọng áy náy.
Hắn biết nàng là thê tử của Lương Thận Hành.
Vì thế hắn luôn khắc chế bản thân, quyết không để Tần Quan Chu khó xử, mà giờ phút này lại không biết làm sao, hắn ghen với Lương Thận Hành, ghen đến mức gần như phát điên.
Hắn cuộn chặt nắm đấm, kìm nén sự cuồng loạn, khẽ gầm lên: “Ta chỉ là nhớ nàng, Thành Bích, ta rất nhớ nàng.”
Tần Quan Chu càng thêm rầu rĩ, trong lòng nóng rực gần như muốn thổi bùng lên.
Nàng buồn bực chính mình–
Rõ ràng biết, ngàn vạn lần đừng vì dục vọng cá nhân của mình, phóng túng chính mình để rồi liên lụy đến Ngụy Thính Phong, nhưng vẫn chìa hai tay ra, ôm chặt lấy hắn.
Giống như vớ được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, điên cuồng lại hoang đàng.
Trong mắt nàng tràn ra những giọt lệ trong suốt, xen lẫn với hơi thở run rẩy kịch liệt, cùng rơi lên môi hắn.
Tần Quan Chu hôn lộn xộn, cắn mút, đem theo vị thuốc đắng chát giữa môi và răng Ngụy Thính Phong từng chút đẩy vào trong miệng.
Nàng nhớ đến Ngụy Thính Phong đã chặt đứt xiềng xích trên chân nàng thế nào; gỡ từng ngón tay nàng cắm chặt đau đớn ra sao, nói với nàng “Muốn khóc thì cứ khóc đi”, lại ôm nàng vào lòng như thế nào, mặc cho nàng đánh mắng trút giận lên người cũng chưa từng buông tay…
Nàng còn nhớ đến khi ở trên nóc nhà khách điếm, dưới chân núi xa xa rực rỡ hoa đào, ánh hào quang mỹ lệ góc phía cuối chân trời, cùng với bàn tay Ngụy Thính Phong vững chãi mà dày rộng, cẩn trọng đỡ lấy nàng, thanh âm trầm thấp dừng ở bên tai nàng, nói: “Ðừng sợ, có ta đỡ nàng”…
Đôi khi nàng nằm mơ cũng đều mơ thấy cặp mắt này, tối đen như mực, có tia sáng chân thành cùng vô tư như thiếu niên, chăm chú nhìn nàng, so với ngân hà còn rực rỡ hơn nhiều.
Nàng tựa như bước hụt chân vào, càng vùng vẫy, càng hiểu mình không còn cách nào thoát thân ra được nữa.
Ngụy Thính Phong cứng đờ như tảng đá, đợi đến khi Tần Quan Chu cùng hắn thoáng tách ra một chút, hắn mới kịp phản ứng từ cảm giác mềm mại ướt át trên môi lưu lại.
Hắn sững sờ, nội tâm như gào thét: “Nàng như vậy, là có ý gì?”
Tần Quan Chu khẽ thở dốc, bình phục trái tim đang thổn thức đập loạn xạ, đột nhiên bật cười: “Có đôi khi ta cũng không biết rốt cuộc chàng là ngốc thật hay đang giả ngốc nữa.”
Nếu là ngốc thật, sao có thể hết lần này đến lần khác, cứu vớt tâm hồn khô héo như tro tàn của nàng ra khỏi bờ vực của sự tuyệt vọng?
Ngụy Thính Phong nghe câu này, lại hiểu lầm thành một ý tứ khác, huyết khí toàn thân bắt đầu sôi sục.
Một tay hắn giữ chặt vòng eo Tần Quan Chu, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng trắng như tuyết: “Ta đoán sai rồi?…Lẽ nào nàng là vì ta sao?”
Tần Quan Chu không lừa được hắn, cũng không lừa được chính mình, nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên định gật đầu.
Giây tiếp theo, Ngụy Thính Phong nặng nề hôn lên môi nàng, hôn đến ngây ngô, chỉ có thể tùy ý cướp đoạt hương thơm giữa môi và răng nàng. Hắn tiến vào sâu hơn, ôm Tần Quan Chu thật chặt, liên tục cắn mút, môi lưỡi dây dưa không ngớt.
Nụ hôn nóng bỏng từ trên môi, dọc theo cằm, trượt đến cần cổ trắng như ngọc của nàng.
Hô hấp hỗn loạn dồn dập của hắn quét qua da thịt nàng, Tần Quan Chu cảm thấy ngứa ngáy, hai tay ôm lấy mặt hắn, ngăn lại nụ hôn của hắn.
Tần Quan Chu âu yếm nhìn vào mắt hắn, ngón cái vuốt ve vết sẹo trên mặt hắn, thở dốc nói: “Cám ơn chàng.”
Hắn tưởng mình không tốt chỗ nào, chọc Tần Quan Chu không vui, trong lòng run sợ, còn có chút nản chí ngã lòng.
Hắn không cần sự cảm kích của nàng.
Máu nóng như sôi trào trong cơ thể Ngụy Thính Phong đang gầm gừ, kêu gào, linh hồn sắp bị xé nát bởi sự dày vò u sầu kéo dài này——
Hắn từng được Ngụy Trường Cung khuyên dạy phải khoan dung rộng lượng, suýt nữa đã khơi dậy bản tính hung tàn cùng dã man trong xương tủy hắn, hắn khát vọng nàng, muốn giữ người trong lòng trước mắt làm của riêng, không cho nàng được nghĩ đến nam nhân khác nữa, muốn trong tâm trí nàng chỉ có mình hắn.
Để trừng phạt sự ích kỷ của mình, hắn nguyện ý dâng hiến lòng trung thành và tình yêu cao đẹp nhất cho nàng, không rời bước cũng không hối hận.
Hắn ôm lấy cánh tay Tần Quan Chu khẽ siết chặt, vùi đầu vào hõm vai nàng, thanh âm nặng nề nói: “… Thành Bích, ta chỉ muốn nàng được vui vẻ.”