Đào Hoa Mãn Lâu

chương 1-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cửu Âm chân kinh bỗng nhiên xuất hiện trên thế gian, người học võ trong thiên hạ tự nhiên đều muốn có được nó, ngươi thưởng ta đoạt, bên trong đầy một lũ hồ đồ. Vì tranh đoạt bộ kinh văn này mà đã chết mất bao anh hùng hảo hán, trước sau đã có hơn trăm người. Hễ tới tay ai, đều muốn học võ công trong đó nhưng luyện không đến một năm rưỡi, luôn có người tìm ra, lần theo dấu vết mà tới cướp. Thưởng đến cướp đi, cũng không biết đã chết bao nhiêu người. Thứ sách nguy hiểm như vậy cần trăm phương nghìn kế tránh né, vậy mà người tới cướp đoạt lại quá nhiều, luôn đuổi theo nhằm có nó bằng được. Thủ đoạn lừa gạt ngạnh thưởng nhuyễn lừa cũng không biết bị bộ kinh thư ít nhiều làm thay đổi. Sự tình càng lúc càng vượt quá, ngay cả Toàn Chân giáo giáo chủ, Đào Hoa đảo đảo chủ Hoàng Lão Tà, Cái Bang Hồng bang chủ cùng các đại cao thủ võ lâm cũng tham gia vào. Năm người họ ước định ở Hoa Sơn luận kiếm, ai võ công đứng nhất thiên hạ, kinh thư liền về tay người ấy. (Đoạn này trong nguyên tác trích của Kim Dung, nguyên nhân diễn ra Hoa Sơn luận kiếm)

Chạng vạng hôm nay, một thanh niên bộ dáng phong trần mệt mỏi tiến vào một quán trà nhỏ dưới chân núi Hoa Sơn. Thanh niên mặc trường bào màu xanh, đai lưng nguyệt sắc thắt trên phần eo mềm dẻo, mái tóc dài được dây buộc cố định lại, bộ mặt tuấn mỹ, mày kiếm mắt phượng, khóe miệng mỉm cười phóng đãng có vẻ dữ tợn không đàng hoàng [? Đã phóng đãng sao lại dữ tợn? =-=] thoạt nhìn như con báo đang đi săn. [?….]

“Tiểu nhị, mang Nữ nhi hồng và vài đĩa nhắm ra đây.” Người thanh niên lười biếng gọi, mang theo chút từ tính làm lòng người ngứa ngáy, lại mang theo cả một loại khí thế khó hiểu.

“Vâng.” Tiểu nhị trả lời một tiếng, lại nhìn sang người bên cạnh miệng đang mở lớn. Người thanh niên không chút để ý nhìn chăm chú, giữa không trung lại xuất hiện một người, đang rơi xuống. Người nọ xiêm y tuyết trắng dính một chút vết máu, tóc dài xõa tung, như tiên giáng trần. Sắc mặt người thanh niên không khỏi đại biến, phi thân một cái, tại nơi trước khi người kia rơi xuống tiếp được y, nghe người nọ trong ngực cúi đầu khẽ rên rỉ, cầm lấy cổ tay tuyết trắng kia bắt mạch, thoáng suy tư, liền phi thân rời đi, để lại dân chúng đằng sau hô to gọi nhỏ.

Hoa Mãn Lâu chỉ cảm thấy thân thể mình như một cái hỏa lò, giữa lúc mơ mơ màng màng, rất nhiều hình ảnh đan vào cùng một chỗ.

“Tinh Tinh ngoan, ma ma rất nhanh sẽ trở lại.” Đứa bé trai nhu thuận gật đầu, nó biết hoàn cảnh trong nhà không tốt, thân thể nó lại suy yếu, thường xuyên liên lụy đến mọi người, mỗi ngày nhìn thấy ba ba ma ma thở dài, còn có mấy ngày nay ba ba ma ma tránh né ánh mắt nó, nó thường thấy trên TV nên biết, ba ba ma ma muốn đem nó đến một nơi gọi là cô nhi viện.

“Ma ma, Tiểu Tinh sẽ ngoan, sẽ không chạy loạn.” Con sẽ ngoan ngoãn ở trong này, sẽ không thành gánh nặng cho mọi người. Con biết mọi người rất muốn cho em trai em gái ăn uống, thật sự, con không oán, là con liên lụy mọi người……….

“Lão gia, chúc mừng, Hoa gia ta lại thêm một đứa nhỏ, đây đã là đứa thứ bảy, mong lão gia cho đứa nhỏ một cái tên thật hay.”

“Ha hả, đứa nhỏ này bộ dạng thật là thanh mi mục tú, cùng phu nhân năm đó là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân, tướng mạo thật giống. Ừm, phu nhân, nó sẽ được Hoa gia ta thực sủng ái.”

“Nhược Tinh, thì ra em ở trong này.” Anh nuôi đang cười sáng lạn xuất hiện, “Về sau có chuyện gì nhất định phải nói cho anh biết, hơn nữa thân thể em cũng không tốt.” Nó nhu thuận gật đầu, cha mẹ nuôi đều coi nó như con chính mình đẻ ra, cũng không ghét nó thân thể suy yếu, nó thực hạnh phúc.

“Lâu nhi, Lâu nhi, đừng sợ, phụ thân sẽ tìm danh y cho con, nhất định phải chữa khỏi mắt cho con.” Phụ thân, phụ thân, thực xin lỗi, không nhìn thấy cũng không sao, con còn có thể nghe, có thể cảm giác……….

“Nhược Tinh, anh về rồi đây.” Anh nuôi kêu to chạy về phía y, sau đó y thấy một chiếc xe tải chạy đến, y đẩy mạnh, sắc hồng loang đầy đất, ý thức dần mơ hồ, anh nuôi bị thương la lên, nước mắt trong suốt, nở nụ cười, y không hối hận!

“Kỳ thật, làm người mù cũng không có gì không tốt, ta tuy rằng không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể nghe được, cảm giác được, có khi so với người khác còn có thể cảm nhận càng nhiều lạc thú.”

Trên mặt y mang theo loại hạnh phúc thỏa mãn chói lọi, chậm rãi nói tiếp “Nàng có nghe được không thanh âm bông tuyết rơi xuống nóc nhà? Nàng có thể hay không cảm nhận được nụ hoa trong gió xuân đang chậm rãi nở ra với sinh mệnh tuyệt vời này? Nàng biết hay không gió thu thường mang theo mùi hương nơi núi xa, mang theo hương cây lá?…..”

Thượng Quan Phi Yến lẳng lặng mà nghe lời y nói, giống như nghe một khúc nhạc nhẹ nhàng, mềm mại tuyệt diệu.

Anh, thực xin lỗi, đến cuối cùng vẫn làm cho anh đau lòng, nhưng là, nếu anh chết, cha và mẹ sẽ càng đau lòng hơn.

Phụ thân, con bất hiếu, con có thể không còn cơ hội hầu hạ dưới gối…

Phi Yến, cho dù nàng lợi dụng ta, ta vẫn hy vọng nàng được hạnh phúc, ta thực sự rất thích nàng…

Trí nhớ hai của hai kiếp người như muốn nổ tung trong đầu, đỏ tươi, tăm tối, rực rỡ sắc màu, hương hoa hòa lẫn mùi rượu trong không gian hoa tiền nguyệt hạ, tiếng xa phu đánh xe rầm rập, tiếng cười sảng khoái của Lục Tiểu Phụng, tiếng cười phóng khoáng của anh nuôi, trộn lẫn khiến đầu óc y hỗn loạn đến không chịu nổi.

Giật mình mở to mắt, trước mắt như cũ là một mảnh hắc ám, cả người ngơ ngác, cúi đầu ho, y vẫn chưa chết sao? Là Lục Tiểu Phụng cứu y sao?

Y hỗn loạn, y là ai? Trầm Nhược Tinh hay là Hoa Mãn Lâu? Cũng có lẽ, không là ai cả?

Y lắc lắc đầu, vứt mớ suy nghĩ hỗn độn ra sau, cho dù y là ai, hiện tại y chính là Hoa Mãn Lâu. Y chỉ nhớ rõ, sau khi Thiết hài đạo tặc quy án, y cùng Lục Tiểu Phụng cùng nhau về nhà, trên đường đi, Lục Tiểu Phụng giống như bị thứ gì đó phát sáng hấp dẫn mà đi tới đó, y cũng đi theo, rồi đột nhiên phát hiện một dòng khí hỗn loạn, nghĩ muốn rời khỏi thì đã muộn. Y dùng hết sức lực đem Lục Tiểu Phụng ném khỏi nơi đó, sau đó chính là đau đớn mà nhớ lại, lại sau nữa, đây là đâu?

Trong tay là loại vải dệt mềm mại, mùi huân hương nhẹ trong không khí, còn có cả vị thuốc đông y, này……… là sao?

Thoáng vận khí, khí huyết có chút tắc nghẽn, chỉ cần cẩn thận điều trị một thời gian liền có thể khôi phục lại như cũ. Hoa Mãn Lâu thoáng thở ra, may mắn võ công cùng nội lực vẫn còn.

“Hoàng đại ca, người huynh cứu tỉnh lại rồi.” Một giọng nói thanh thúy kéo lực chú ý của y về.

Là giọng nữ, thanh thúy dễ nghe, y chưa từng nghe qua, tiếng bước chân rời đi nhẹ nhàng thận trọng, xem ra người vừa đi là một cô nương. Cùng với cô gái vừa rời đi, một người khác đi tới. Người tới bước chân nhẹ nhàng, hô hấp dài mềm mại, bước chân so với Lục Tiểu Phụng không giống nhau, còn nhẹ nhàng không tiếng động, xem ra là người trong võ lâm, hơn nữa võ công còn cao hơn mình. Như vậy là người cứu mình không phải Lục Tiểu Phụng, cũng không phải người mình biết.

“Tại hạ Hoa Mãn Lâu, đa tạ vị tiên sinh này cứu mạng.” Hoa Mãn Lâu cúi người hướng người kia hành lễ. “Không biết tiên sinh có thể cho biết danh tính?”

“Tại hạ Đào Hoa đảo Hoàng Dược Sư.” Vị thanh niên này rõ ràng cũng là sinh ra trong gia đình danh giá, hào phóng biết lễ.

Đùng! Hoa Mãn Lâu có cảm giác bị thiên lôi đánh trúng. Nhược Tinh y rốt cuộc là có cái thứ vận khí gì vậy?

Lúc đầu, xuyên qua thì xuyên qua, một lần nữa đầu thai lại một đời, cho dù có khôi phục trí nhớ thì cũng coi kiếp trước là mộng, y kiếp trước mê Hoa Mãn Lâu, hiện giờ trở thành y an an ổn ổn sống một đời cũng tốt. Cho dù kiếp trước y mê Kim Dung, nhưng là không cần khôi phục trí nhớ liền xuyên vào truyện Anh hùng xạ điêu của Kim Dung, Đông Tà vẫn còn trẻ chưa nói, lại còn là trong thân thể của Hoa Mãn Lâu mà xuyên qua…….

Lần đầu tiên trong đời, Hoa Mãn Lâu 囧…….

Cố nén khóe miệng run rẩy, Hoa Mãn Lâu nói lời cảm tạ. “Không biết tiên sinh có thể cho biết, nơi này là đâu?”

Hoàng Dược Sư chọn mi, kỳ quái, người này từ Hoa Sơn ngã xuống, cũng không biết chính mình đang ở nơi nào, thực kỳ quái. Cũng may Hoàng Dược Sư không phải người có lòng hiếu kỳ mãnh liệt, tự nhiên cũng không hỏi nhiều. “Nơi này là khách dưới chân Hoa Sơn, công tử từ trên Hoa Sơn ngã xuống, chính mình cũng không biết?”

“Từ trên Hoa Sơn ngã xuống?” Cái hang động kia đem y ném xuống Hoa Sơn? Như vậy còn có chuyện, có thể cos thần tiên, nếu thân thể có nội lực thâm hậu hay cái năng lượng thần kỳ gì đó, y có thể hoài nghi bản thân là xuyên thủng tới điểm Chủng Mã văn hoặc là tiên hiệp gì gì đó ——

Đáng tiếc, trừ bỏ võ công vốn có, y cái gì cũng không có, đây chính là cái loại truyện xuyên không bình thường. Bất quá Hoa Mãn Lâu trong Cổ Long sẽ có kết cục như thế nào? Chẳng lẽ lại có thêm một Hoa Mãn Lâu khác xuyên vào? 囧 một cái. (Nguyệt mỗ: con nha, chẳng lẽ ngươi không hoài nghi đây là JJ xuyên qua đam mỹ? Hoa: Ta là nam nhân, nương, thời điểm xem JJ chính là không thấy đam mỹ, nam nhân bình thường sẽ đi đọc đam mỹ sao?)

Hoa Mãn Lâu lại phát hiện, y bất luận thấy biến cỡ nào cũng không sợ hãi, áp lực cũng không làm y co giật khóe miệng. “Đúng là như thế? Tại hạ ngất đi, khi tỉnh lại đã ở nơi này, thật không biết đã phát sinh chuyện gì, mạo muội.”

“Đâu có, Hoa huynh hãy hảo hảo tĩnh dưỡng, chỉ là, Hoa huynh muốn tới Hoa Sơn luận kiếm?”

Lời nói của Hoàng Dược Sư khiến cho Hoa Mãn Lâu cả kinh, theo tiếng hô hấp của hắn cảm nhận được, Hoàng Dược Sư vẫn chưa phải là một cao thủ tuổi trung niên, lúc này hắn mặc dù cũng rất mạnh, nhưng rốt cục so với Lục Tiểu Phụng cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, nhưng y trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, thế nhưng ngay cả Hoa Sơn luận kiếm cũng chưa từng bắt đầu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio