Mặc Hiểu Lam cẩn thận lật từng trang sách đã nhuốm thời gian vô vàn, thần sắc trầm ổn lại thập phần nghiêm túc. Dường như trong nửa năm trải qua huyết vũ tinh phong, đều đã rèn cho hắn trưởng thành hơn nhiều. Nhiều lúc Mặc Hiểu Lam ngẫm lại, nếu hắn cứ như vậy một đời lưu lại Nhược Lăng sơn, cuối cùng đắc đạo phi thăng, không biết chừng sẽ vẫn mãi là một thiếu niên đơn thuần chẳng hiểu thế sự. Nhưng hiện tại, đối với hắn bất quá cũng không có gì không tốt, trải nghiệm chút sương gió trần gian này, đều sẽ cần cho hắn.
Quyển sách sờn cũ, trang thứ nhất......
"......Trong khắp Tu Chân Giới, Tử Nguyệt Giáo là môn phái tu luyện tà thuật vô cùng cường đại. Tương truyền, từ năm trước, do Khúc Vệ lập thành. Mỗi đời giáo chủ đều ẩn trong bóng tối, xưng danh Tử Lôi Thủ....."
Mặc Hiểu Lam khẽ nhíu mày, lật sang trang thứ hai...
"..... Trợ thủ đắc lực dưới trướng Tử Lôi Thủ - Tử Linh Dạ Thần, Huyết Hoa Nghiệp Hỏa, thực lực hủy thiên diệt địa..... Trong vòng năm, Tử Nguyệt Giáo lại một lần xuất hiện. Cứ như thế, máu chảy thành sông, thiên hạ đại loạn...."
Màn đêm tịch mịch buông xuống, trăng đã lên cao, Mặc Hiểu Lam chậm rãi bước xuống một địa lao. Một tu sĩ gác cửa gật đầu cúi chào, nhưng bộ dáng lại thập phần tôn kính hắn. Mặc Hiểu Lam dường như đã quen với điều này, khẽ gật đầu đáp lại, liền men theo ánh sáng mờ ảo của từng ngọn đuốc mà nhìn vào phía sau song ngục. Một nam tử chừng bốn mươi tuổi, sắc mặt nhợt nhạt ngồi dựa trong góc phòng, lúc này cũng hướng mắt về phía Mặc Hiểu Lam
Nam tử lảo đảo bước tới, lại dường như có chút e dè, chỉ dám đứng cách Mặc Hiểu Lam một khoảng xa. Nhìn bộ dạng của hắn ta, Mặc Hiểu Lam lại khẽ thở dài một hơi phiền não, bất quá cũng đều không có ai nghe thấy. Hắn cầm lấy một lọ thuốc nhỏ đưa cho người trong ngục, nói: "Lục huynh, thân thể ngươi hiện tại có còn khó chịu không?"
Lão Lục không nhịn được ho thêm vài tiếng, liền quỳ rạp xuống dập đầu âm vang, lại gượng cười nói: "Mặc thần y, ta không sao. Hiện tại vẫn còn rất tốt a. Sống được đến lúc này, vẫn là nên đa tạ ngươi."
"Lục huynh, ngươi mau đứng lên đi. Xin lỗi, dược của ta, cũng chỉ tạm thời ức chế độc, kéo dài sinh mệnh cũng không bao lâu... Ta... là ta bất tài, ngươi đừng gọi ta như vậy."
Mặc Hiểu Lam nhìn quanh vài lao ngục xung quanh, trong lòng là phiền não không thôi. Đây đều là những người nhiễm phải tẩu thi dịch, có là tu sĩ, có là dân thường. Tuy Mặc Hiểu Lam đã dùng dược liệu ức chế độc, nhưng không bao lâu đều cũng sẽ không tránh khỏi hiện thực tàn khốc, nên không thể không giam bọn họ lại.
Bất quá, có thể kéo dài cho họ một hơi thở, liền sẽ có thêm một tia hy vọng. Nhưng đáng điều mà Mặc Hiểu Lam lo lắng hơn, chính là địa lao này càng lúc càng đông người, tẩu thi dịch lan rộng đến như vậy, vốn đã không chỉ còn tồn tại ở phía đông nữa rồi. Mặc Hiểu Lam dù chỉ luôn trị thương chế dược, không hề bước ra chiến trường tàn sát, nhưng hắn vẫn hiểu được, Tam đại môn phái hợp lực, một mặt diệt tẩu thi dịch, một mặt đối phó Tử Nguyệt Giáo. Bên ngoài giao tranh không ngừng, tàn khốc đến bậc nào chứ?
Không còn giữ vững tâm trí để nhìn cảnh tượng xung quanh, Mặc Hiểu Lam giao cho một tu sĩ canh gác vài lọ thuốc, căn dặn cẩn thận, hắn liền quay lưng rời đi. Nhưng hắn vừa bước khỏi địa lao, tức thì nhìn thấy bên ngoài có một người bị thương toàn thân đẫm máu được dìu đến trước mặt hắn.
"Mặc thần y, ngươi mau xem thương thế cho hắn!"
Mặc Hiểu Lam vừa đưa tay bắt mạch cho người nọ, hắn liền lập tức lấy ra từ ngực áo một lệnh bài nhiễm máu, thều thào nói: "Hàn Nha... tam tiểu thư Thiên Tri gặp nạn... Cầu viện binh..."
Hắn ta nói dứt lời, liền ngã xuống bất tỉnh. Một tu sĩ lớn tuổi cầm lấy lệnh bài kia, liền nói: "Đây đích thị là đệ tử Thiên Tri phái."
Một tu sĩ khác cũng nói: "Cơ Khiết lợi hại như vậy, còn có thể gặp nạn sao?!!!"
"Ta nghe nói Cơ tiểu thư dẫn binh đẩy lùi tẩu thi ở Hàn Nha, không biết chừng đã thất thế đi."
"Nhưng Lam công tử đã dẫn binh đến Nam Vực đấu với Tử Nguyệt Giáo, Sở công tử cũng dẫn một nhóm người đến Tây Yên trợ giúp Cung Đan Tông. Hiện tại Đông Lang chúng ta cũng chỉ còn hơn người trấn giữ, vốn không có khả năng điều binh đến Hàn Nha ứng cứu được!"
Mặc Hiểu Lam từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc, lúc này liền bất chợt lên tiếng: "Mọi người ở lại trấn giữ Đông Lang cẩn thận, cứ để ta đi."
Vậy là ngay trong đêm, Mặc Hiểu Lam liền ngự kiếm hướng Hàn Nha mà tới. Những tu sĩ ở phía sau, người không tin hắn sẽ làm được, kẻ nói hắn ngạo mạn ngông cuồng, không tự lượng sức, tự tìm đường chết...... Chung quy đều là không một lời tốt đẹp nào cả. Nhưng ngay cả chính Mặc Hiểu Lam cũng không thể hiểu vì sao bản thân lại quyết tuyệt đến như vậy. Chỉ là trực giác của hắn trước giờ vẫn luôn rất chính xác. Hơn nữa, cho dù Mặc Hiểu Lam không đi, thì cũng không cách nào an lòng ở lại.
.........
Đêm đã tàn, tuyết trắng lạnh lẽo lúc này lại nhuộm máu tang thương. Bước ra chiến trận, máu đổ kiếm rơi là chuyện thường tình, nhưng hiện tại, cũng chỉ còn một mình nàng trụ lại, tất cả hết thảy đều đã thất thủ. Cơ Khiết nhìn vô số tẩu thi điên cuồng trước mắt, cư nhiên lại chẳng chút để tâm, lại nhàn nhạt mỉm cười nói với lam bào nam tử bên cạnh, nói: "Cơ Túc, đây là phản nghịch? Ngươi, cũng định giết ta diệt khẩu sao?"
Cơ Túc khẽ phất tay ra lệnh đám người phía sau xông lên diệt tẩu thi, liền nhếch miệng cười, nói: "Cơ Khiết, ngươi không cảm thấy hơi nặng lời sao? Ta dù gì cũng là đường thúc của ngươi."
Cơ Khiết thờ ơ mỉm cười, lại không buồn nhìn hắn mà nói: "Hiện tại, ngươi đã không còn đường thúc của ta, càng không còn là người Cơ gia."
Nhẹ nhàng nâng mũi kiếm lên, Cơ Túc khóe miệng tiếu ý càng sâu, nói: "Còn mạng trở về hẳn nói."
Trong phút chốc, kiếm quang lướt qua lạnh lẽo, Cơ Túc bàn tay cầm kiếm khẽ run, tức thì liền cảm nhận được một cơn đau đớn tê dại thật nhỏ từ phía sau. Cảm nhận được thanh âm nặng nề ngã xuống nền tuyết, Cơ Khiết khẽ đưa mắt nhìn qua, thân ảnh hắc y ẩn hiện trong cơn tuyết phong, tuấn mỹ tột cùng.
Mặc Hiểu Lam vừa đưa tay phóng tới một kim châm, nhưng trong ánh mắt lại là âm trầm lạnh nhạt khó tả, trong phút chốc, Cơ Khiết lại cảm thấy, hắn thực đang tức giận, rất tức giận. Thân ảnh ấy không nhanh không chậm bước tới, nhưng còn chưa đến nơi, Cơ Khiết liền đã ngã xuống.
.........
Tiếng động binh đao văng vẳng bên tai đã ngừng lại, Cơ Khiết khẽ hé mi, cảm nhận được một bàn tay ấm áp đặt lên trán, liền nắm lấy mà nói: "Mặc Hiểu Lam, ngươi...."
Mặc Hiểu Lam thoáng khựng người trong trong giây lát, đoạn thu tay lại, lo lắng hỏi: "Cơ cô nương, thế nào rồi? Thương thế còn đau không?"
Cảnh vật trước mắt vô cùng mơ hồ, chỉ có thể thấy rõ dung mạo thiếu niên tuấn tú ấy, Cơ Khiết khẽ cười, nói: "Ngươi đã hai lần cứu ta, nhưng hình như quan hệ chúng ta cũng không quá sâu đi."
Mặc Hiểu Lam rơi vào trầm mặc, hắn và nàng, vốn chính là không có quan hệ gì. Chỉ là lúc trước đến trị thương cho đệ tử Thiên Tri, có gặp qua nàng vài lần, nhưng cũng là nhìn thoáng qua, gật đầu chào nhau mà thôi. Vì sao Mặc Hiểu Lam lại vì người không chút giao tình mà lo lắng đến như vậy? Vì sao chỉ nhìn thấy nàng bị kẻ khác khi dễ lại có thể trải qua cơn tức giận chưa từng có trong đời chứ?
"Thân là y sư, cứu người là bổn phận của ta. Cô cũng đừng bận tâm."
Mặc Hiểu Lam khẽ nhíu mày mà nói. Cơ Khiết dường như không để tâm đến lời của hắn, chỉ gắng gượng ngồi dậy quan sát sơn động này. Không gian trong phút chốc chìm xuống yên lặng, Cơ Khiết chợt bắt lấy cánh tay Mặc Hiểu Lam, nhìn thật kỹ vết thương vẫn còn đọng máu. Trong lòng nàng liền dâng lên một trận khó chịu tột cùng. Vết thương này, có lẽ rất đau đi?
Cơ Khiết nói: "Ngươi đau không?"
Mặc Hiểu Lam: "Không sao, chỉ là vết thương không đáng ngại."
Cơ Khiết bất giác liền không khỏi tức giận, trong giọng cũng mang ý trách cứ: "Ngươi y thuật siêu quần, lại có thể nói như vậy sao? Vết thương này chắn chắn không chữa trị tốt liền sẽ bị phế, cho dù có khỏi cũng sẽ để lại vết tích cả đời."
Mặc Hiểu Lam nhìn vết kiếm chém ngang cánh tay, lại khẽ cười nhàn nhạt. Đây là trong lúc đưa Cơ Khiết ra khỏi chiến trận hỗn loạn kia, sơ suất nhận phải một kiếm. Thương thế lúc đó máu chảy không ngừng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy xương trắng bên trong, nhưng dù sao Mặc Hiểu Lam đều đã xử lý tốt, cũng sẽ không đến mức phải bị phế.
Hắn nhìn nữ tử tuyệt mỹ trước mắt này lo lắng cho mình như vậy, lại không biết nên phải nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, một lời cũng không nói. Cơ Khiết dường như muốn nói điều gì, nhưng cũng chỉ nhẹ thở dài, ngồi nhắm mắt luyện công.
Mặc Hiểu Lam băng bó tốt vết thương, liền cũng không một lời mà ngưng tâm tịnh thần, bắt đầu luyện công.
Cảm