Nàng ta bắt đầu nghĩ mọi biện pháp để giết chết ta, thiết kế vài cơ quan tại những nơi ta nhất định sẽ đi qua trong rừng đào, hoặc là triệu tập vài sơn tinh quỷ mị tới tấn công ta. Mỗi ngày nàng lại dùng một phương pháp khác nhau nhằm giết chết ta nhưng vẫn không thể thành công.
Ta đã khôi phục tiên pháp, không cần ăn cơm cũng không tới gần nàng, giống hệt như một tiên nữ chẳng quan tâm sự đời. Nhưng ta biết mình không xuất trần được nữa, không phải vì duyên trần chưa đứt mà là vì trần tâm của ta chưa chết.
Hơi thở của Đông Phương Sóc rất suy yếu, ngày sống có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hằng ngày hắn đều ngồi giữa rừng đào, nhìn hoa đào trên cây cùng hoa rơi dưới tán cây. Tuy rằng nơi đây ở phía đông nam, mùa hoa dài hơn phương bắc, nhưng ngày lại ngày trôi qua, hoa đào vẫn cứ rụng xuống.
Không ai nhắc tới việc đi trộm bàn đào, ý kiến quái dị đó cũng rơi rụng dần như những cánh đào, dần biến thành bụi trong bùn đất.
Vào lúc cánh đào cuối cùng lìa cành, nàng hẹn ta gặp nhau trong rừng. Nàng cầm một thanh dao găm sắc nhọn, không biết đang nghĩ gì.
Ta thản nhiên bước tới, ta biết nàng không thể kiên nhẫn thêm nữa.
Nàng không nhìn ta, ánh mắt vẫn đặt lên thanh dao.
Ánh nắng chiếu lên lưỡi dao rọi tia sáng như tuyết, cũng chiếu rọi một tia sắc bén nơi đáy mắt nàng.
“Cô muốn giết ta sao?” Ta hỏi.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt quái dị, cười cười: “Ta giết ngươi thì có thể cứu chàng sao?”
Không cần ta trả lời, hai người chúng ta đều biết đáp án. Cho dù có giết ta cũng không thể cứu hắn. “Ngươi đã biết độc đó không có thuốc giải, cũng biết hắn sẽ giải độc cho ta, vậy sao còn dùng tới loại độc này?”
Nàng cười thảm: “Chỉ vì hai người bọn ta đều muốn đánh cuộc một lần.”
Đánh cuộc cái gì? Có gì đáng để đem mạng mình ra cược?
“Chàng muốn biết, đến cùng trong lòng ngươi, chàng quan trọng hơn hay là thân phận tiên tử kia quan trọng hơn. Dù đã qua một nghìn năm nhưng chàng vẫn không cam lòng.” Hắn không cam lòng, không cam tâm ta lựa chọn trở thành tiên tử mà rời bỏ hắn.
“Ta cũng không cam tâm.” Nàng không tâm là bởi hắn chọn ta nên rời bỏ nàng.
Còn ta thì sao? Liệu ta đã cam tâm chưa?
“Ta cũng muốn chứng minh một việc.”
Lòng ta chợt có cảm giác chẳng lành, để chứng minh một việc quan trọng đến vậy sao?
“Chứng minh ta yêu chàng hơn ngươi. Để khiến chàng hiểu ra điều này, ta không tiếc dùng loại độc không giải được. Tâm ý của chàng đều đặt lên người ngươi, ta biết chàng sẽ giải độc cho ngươi. Ta và chàng đều muốn biết liệu ngươi có đi trộm bàn đào vì chàng không. Nếu ngươi đi trộm bàn đào, ngươi sẽ không còn là tiên tử còn chàng lại có thể trường sinh. Hai người bên nhau suốt đời là chuyện ta không muốn nhìn thấy nhất, nhưng nếu thật như vậy, ta cũng không thể làm gì. Nhưng cuối cùng ngươi đúng như dự đoán của ta, ngươi không muốn rời bỏ thân phận tiên tử, ngươi thà rằng nhìn thấy chàng chết.”
Ta im lặng không đáp, chúng ta đều có thể chết. Người cũng tốt, yêu cũng được, cho dù là tiên tử cũng đều do số phận dẫn dắt, khi số mệnh đã tới, sao có thể chỉ lo cho thân mình.
Nàng cười thật vui vẻ, đôi mắt càng thêm quyến rũ, mỹ lệ: “Nhưng ta không thế, vì chàng, ta không cần gì cả.”
Nàng vung thanh dao trong tay nhưng không phải hướng về ta mà là hướng vào bụng nàng. Dưới rốn ba tấc là đan điền. Có câu, dù người, yêu hay là thần tiên đều đem nội đan vất vả tu luyện được giấu ở đó.
Dao găm trong tay nàng hẳn do danh gia đúc ra, thổi một sợi tóc lên sẽ đứt ngay, lúc giết người trên đao cũng không dính vết máu. Bởi vậy khi nàng dùng nó đâm vào bụng mình, thân dao vẫn sáng chói như trước. Lưỡi dao sáng như tuyết phản chiếu bóng mây trên trời, phản chiếu cành đào đã rụng hết hoa, phản chiếu đôi mắt quyến rũ của nàng kia, cũng sự quyết tuyệt lạnh lẽo trong mắt nàng.
Nàng đưa tay đặt vào trong bụng, lấy ra một viên nội đan nho nhỏ. Cái gọi là nội đan, dù là dốc hết công sức tu luyện ra nhưng không phải ai cũng biết hình dạng của nó ra sao.
Nàng lại nâng nội đan tới trước mặt ta. Chẳng qua chỉ là một viên màu đỏ nho nhỏ, đập nhè nhẹ, như có như không. Nàng cười: “Nội đan này là ngàn năm trước chàng cho ta, bây giờ ta trả lại cho chàng. Ta vì chàng mà canh giữ vườn đào và nội đan trong một nghìn năm, là sống hay chết, quên mất ký ức đều không quan trọng. Ta chỉ mong viên nội đan này có thể cứu chàng!”
Ta cắn răng, nhận lấy nội đan kia. Cuối cùng ta cũng nhớ ra mình vẫn chưa biết tên nàng, “Cô tên là gì?”
Nàng cười khẽ: “Ta tên Đào Hoa!”
Nội đan dời từ tay nàng sang tay ta, trong nháy mắt nàng đã hóa thành một làn bụi tản mạn khắp phía trong vườn đào.
Ta nâng nội đan lên, nhiệt lượng từ nội đan nhẹ nhàng làm nóng tay ta. Thì ra nội đan lại nóng đến vậy, nóng tới mức làm bỏng tim người.
Ta quay đầu, hắn đã đứng đằng sau, ánh mắt hai chúng ta đều đặt lên viên nội đan. Một lát sau, hắn mới mỉm cười, nói vu vơ: “Dùng nội đan của thạch sùng phối với thuốc, luyện thành chu sa, đó chình là thủ cung sa() trong truyền thuyết.”
Hắn nhận lấy nội đan rồi xoay người đi về phía nhà đá.
Ta chợt cảm thấy mệt mỏi, chúng ta đau khổ dồn ép lẫn nhau như vậy rốt cuộc là để làm gì?