CHƯƠNG
Từ Trường An hướng đến Lan Châu một đường, càng đi càng thấy hoang vắng. Tây bắc gió lớn, nếu là lúc chạng vạng, thì đường núi không một bóng người cũng chỉ có sông hoàng hà cuồn cuộn. Phóng tầm mắt nhìn lại, hoàng hôn đỏ như máu, đường dài vô tận, chỉ thấy trời đất vô cùng tịch mịch cao xa. Vì thế đáy lòng không khỏi sinh ra bảy phần hào hùng, ba phần bi thương.
Tần Châu tiện bề, đột nhiên xuất hiện trước mặt một vu hành giả ( người đi đường).
Ngàn núi mênh mông trùng điệp, cô gia sơn cốc. Biên cương Vô Phong Vân xa xôi, dạ nguyệt (trăng đêm ) sắp sửa tàn.
Bất quá cũng chỉ là một biên quan nhỏ bé đóng quân, nhân đó ngâm vài câu thơ Đỗ Phủ, không duyên không cớ, chẳng có gì bất thường. Chính là gặp người lữ nhân (khách đi đường ) mệt mỏi, như thế nào lại cảm thấy có chút thông cảm, vì thế mà tỉ mỉ chế biến thức ăn từ thực vật, dọn giường sạch sẽ, chuẩn bị nước ấm nóng hầm hập hấp dẫn.
Lớn nhất thành Tần Châu chính là” Vân Thủy khách ”, biển hiệu nền đen khắc chữ vàng, Vương Liên Hoa ánh mắt lập tức sáng rỡ.
Đã nhiều ngày bôn ba, bão cát làm cho quần áo hắn bẩn thỉu, các loại lương khô giày vò đến dạ dày hắn cũng đau nhức, quả thực so với miệng vết thương chưa lành ngấm ngầm đau khiến cho cơ thể khó có thể chịu được. Thật sự nếu không được thống khoái tắm rửa, ăn bữa cơm ngon, hắn quả thực sẽ bắt đầu ghét cả chính mình.
Cho dù trong phòng kia có tuyệt thế mỹ nhân cởi hết quần áo đang nằm đợi hắn đi chăng nữa, thì tốc độ hắn vọt vào phòng cũng không thể nhanh bằng lúc này.
Trầm Lãng nhìn bóng lưng hắn cũng chỉ có thể mỉm cười.
Vì thế cũng đi trở về phòng, tắm rửa một phen, thay đổi xiêm y, thần thanh khí sảng (tinh thần sảng khoái) đi xuống lầu, chỉ thấy Vương Liên Hoa đã ngồi ở vị trí tốt nhất bên cạnh cái bàn tự rót rượu uống một mình, cao lương mĩ vị đã bày đầy ắp một bàn. Hắn mặc bộ xiêm y màu đỏ tươi, ngay cả tư thế châm rượu, gắp thức ăn đều rất tao nhã, lại nhớ đến lúc gặp phái đoàn của Lạc Dương công tử, kêu Trầm Lãng nghĩ đến bộ dạng hắn mới vừa rồi còn sốt ruột gào rống thì cũng cho là chính mình bị ảo giác.
Thật sự là, có chút đáng tiếc.
Trầm Lãng ngồi xuống trước mặt hắn, liền cảm nhận chung quanh bao ánh mắt đều đổ dồn. Cũng khó trách, cả hai người phong thần như ngọc, làm cho các nử tử gần đó đều đỏ mặt vụng trộm nhìn qua, có thể thoáng nghe được tiếng cười ha ha.
Vương Liên Hoa thay Trầm Lãng rót một chén rượu, cười nói:” Người ta nói Giang Nam nữ tử yếu đuối dịu dàng, Trung Nguyên nữ tử tráng kiện thướt tha, hôm nay gặp được Tây Bắc mỹ nhân, nhất định cũng đừng phóng đãng a.”
Lời hắn tuy đúng là nói Trầm Lãng, nhưng trên thực tế ánh mắt lại nhìn nơi khác, trên thực tế đại đa số trong phòng khách này đều hướng nhìn một chỗ.
Có thể làm cho đại đa số nam nhân nhìn cùng một hướng, bình thường dưới tình huống này chỉ có thể là tuyệt sắc mĩ nhân.
Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Bọn họ dõi theo chính là nữ nhân này.
Vẫn loại ánh mắt lõa lồ giống như nam nhân nhìn thấy mỹ nữ.
Nàng đã không còn trẻ, ít nhất cũng đã ba mươi tuổi. Nữ nhân tuổi này vốn là không cần dùng ánh mắt thẹn thùng của một thiếu nữ ‘lạc mềm buộc chặt’ (mềm mại, uổng chuyển) để mê hoặc. Vẻ đẹp mặn mà, giống như đóa hoa lúc nở rộ đến tận cùng của vẻ đẹp,tỏa sáng khiến người ta không thể không dõi theo. Trái với vẻ đẹp đó, nàng ta lại mặc bộ trang phục màu đen của thương nhân hết sức bình thường, quả thật giống như phong cách của một nam nhân .Lúc người khác nhìn nàng, lại không hề quan tâm đến xiêm y trên người, mà chỉ chú ý dáng vẻ thướt tha uyển chuyển của nàng. Nàng là dạng nữ nhân mà nam nhân khi nhìn thấy sẽ cảm giác như đang chìm vào giấc mộng u tối,mái tóc đen óng dài mềm mượt êm dịu như bóng đêm,càng làm tôn lên thước da trắng ngần như ánh trăng .
Ngồi bên cạnh nàng là bốn nam nhân cũng ăn mặc giống thương nhân, trong đó ba nam nhân tuổi cỡ hai mươi mấy, người còn lại là một lão nhân mặc xiêm y màu lam khí khái trầm ổn, tuổi chừng gần sáu mươi,đôi mắt tinh quang quắc thước (quắc thước là từ thường được dùng miêu tả về người già nhưng vẫn còn khỏe mạnh), diện mạo ôn hòa, xem ra đám người này hầu hết là người trí thức, liên tục hướng người chung quanh thi lễ.
Một trung niên nam nhân hướng bọn họ kêu lên: “Tứ nương, dạo gần đây đường đến vùng quan ngoại ( ngoại ô) bất ổn, nhiều thương nhân đến rồi lại đành phải trở về, Tứ nương vẫn muốn đi hay sao?”
Nàng kia cười to nói: “Họ tổ chức đại lễ hội họp, chẳng nhẽ ta không được phép buôn bán sao? Chuyện đó chẳng có gì liên quan đến việc kiếm tiền chính đáng của ta cả.”
Những người trong khách đều cười rộ lên, lại có một người khác liền tiếp lời nói: “Ngươi không biết về Tứ Nương rồi, bang chủ Minh Sa bang của chúng ta và nàng là hảo bằng hữu, người ta có câu ‘cường long không chấp rắn độc’, cho dù có nhiều võ lâm cao thủ đi nữa, Tứ Nương cũng không sợ!”
Dứt lời lại một trận cười vang. Trầm Lãng nghe được ba chữ “Minh Sa bang” trong lòng không khỏi cả kinh. Vương Liên Hoa cũng từng nói vùng quan ngoại là lãnh thổ của Minh Sa bang, ngay cả đội quân Long Quyển Phong tướng sĩ đi vào cũng bị chém giết hơn phân nửa, lúc trước nghe hắn nói liền có chút lo lắng cho an nguy của Kim Vô Vọng, lúc này nghe từ miệng người khác nói ra “Minh Sa bang”, đối với nữ nhân kia càng thêm vài phần chú ý.
Vương Liên Hoa đã sớm ngoắc tay gọi tiểu nhị tới hỏi: “Nữ nhân kia lai lịch như thế nào? Đi đến vùng quan ngoại sao lại không thể yên ổn?” Vừa hỏi xong, tiểu nhị còn chưa kịp trả lời, đã nhét vào lòng bàn tay hắn thỏi bạc, ước chừng hai lượng, tiểu nhị hai mắt nhìn đăm đăm,lia lịa nói: “Khách quan có chuyện gì cứ hỏi, làm như vậy khiến tiểu nhân cảm thấy thật ngại.” Lời tuy như thế, nhưng lại vội vàng đem thỏi bạc kia nhét vào trong ống tay áo.
Tiểu nhị bẩm báo: “Nữ nhân kia tên là Tần Tứ Nương, buôn bán trong ngoài thành ước chừng cũng đã hơn mười năm. Ban đầu đi theo Tần lão gia cùng một vài tiểu nô. Mấy năm trước Tần lão gia qua đời, Tứ Nương chỉ còn lại một mình. Vùng quan ngoại sau khi Minh Sa bang chiếm lĩnh liền không yên ổn, có nhiều thương nhân bị cướp bóc, nhưng Tần Tứ Nương ra vào đó vẫn bình an vô sự. Nghe nói có lần nàng ta từ quan ngoại trở về, không cẩn thận trên xe rớt xuống vài cái rương, hàng hóa rơi rãi ra đất, có người liền nói những thứ đó chính là hàng hóa lúc trước bị Minh Sa bang cướp, bởi vậy sau này liền có tin đồn Tứ Nương cùng Minh Sa bang cấu kết với nhau.”
Trầm Lãng nói: “Người nọ mới vừa nói đến cái gì mà võ lâm cao thủ, lại có chuyện gì xảy ra à?”
Tiểu nhị nói: “Cũng không biết tại sao, nhiều ngày trước có vài kẻ trong võ lâm đi đến Lan Châu. Có cả hắc đạo bạch đạo, những người này vốn không hề vừa mắt nhau, thường hay xảy ra ẩu đả. Vốn là trên đường có chút đạo phỉ cướp của giết người, giờ thì thành bọn thương nhân thường xuyên lui tới, đều khiến người kinh hồn bạc vía.”
Vương Liên Hoa cười nói: “Đa tạ, ngươi cứ lui xuống trước đi, khi nào có việc ta sẽ gọi ngươi hỏi.”
Tiểu nhị kia lia lịa gật đầu rồi lui qua một bên. Trầm Lãng cười khổ nói: “Nhiều người cùng hướng đến Lan Châu như vậy, xem ra là một lòng muốn chúng ta bỏ đi buổi Hồng Môn Yến đây mà.” (Hồng Môn Yến: là một tích xưa có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Đại khái có ý là một bữa tiệc bày ra để mượn cớ hại người.)
Vương Liên Hoa cầm chén rượu một hơi uống cạn sạch, cười nói: “Chỉ sợ Phái Công, Hạng Bá, Hạng Trang còn chưa bắt được liền đã phải đánh nhau.”
Hai người tiếp tục uống rượu nói chuyện, không biết từ lúc nào đã uống hết một vò. Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa tửu lượng đều rất tốt, Trầm Lãng chính là mặt càng uống càng bạch, ánh mắt càng uống càng lượng (sáng); còn Vương Liên Hoa mặt càng uống càng hồng, thẳng uống đến khi sắc mặt tựa hoa đào, hai mắt kiều mị.
Mà hắn lại không hề say.
Vương Liên Hoa đột nhiên hỏi: “Trầm Lãng,cảm giác khi say sẽ thế nào?”
Trầm lãng cười nói: “Vấn đề này muốn biết phải đi hỏi Hùng Miêu Nhi.” Y tuy rằng thích uống rượu, nhưng năm phần đã có cảm giác say nên liền ngừng uống.
Người uống quá nhiều rượu đầu óc sẽ trở nên mất tỉnh táo, sức phán đoán cũng sẽ kém đi.
Mà Trầm Lãng là người hoàn toàn không cho phép mình đánh mất đi lý trí. Võ công của y chưa hẳn là đệ nhất thiên hạ, tuổi trẻ thành danh phần lớn nhờ vào mưu trí đảm lược (dũng cảm).
Vương Liên Hoa khát khao có thể say dù chỉ một lần.
Người ta nói rượu có thể cuốn trôi hết lo âu, vì thế lúc hắn mười hai tuổi đã lén xuống hầm một mình uống hết ba vò rượu, nghĩ muốn nghiệm chứng xem những lời nói đó có đúng hay không.
Đáng tiếc uống mãi không say, bụng cũng đã căng tới mức không chịu được nữa.
Vì thế sau này hắn không bao giờ còn tin tưởng trên đời này có thứ làm người ta quên đi ưu sầu nữa.
Một người dù có uống thế nào cũng không thể say nên cảm thấy phi thường không vui, vẫn cứ cùng người kia uống rượu nhưng lại vô cùng tỉnh táo, càng cảm thấy cuộc đời thật vô vị. Vương Liên Hoa nhìn Trầm Lãng phía đó không chút lưỡng lự một ly lại một ly nữa, đột nhiên rất muốn đánh vào khuôn mặt anh tuấn của y một quyền.
Một quyền này chung quy vẫn không thể ra tay.
Cũng không phải bởi vì Vương Liên Hoa thay đổi chủ ý, mà là đã có người thay hắn nói ra điều trong lòng.
” Uống rượu như vậy, có gì khác uống nước chứ? Thật đáng tiếc đó lại là một bình nữ nhi hồng hảo hạng.”
Chỉ thấy Tần Tứ Nương dáng vẻ dịu dàng đứng ở một bên, dùng bàn tay trắng nỏn mềm mại che miệng, ngẩng đầu nhìn về phía hai người mà mỉm cười.
Ánh mắt trong tựa như nhưỡng rượu (rượu chưng cất) thuần túy.
。