CHƯƠNG
“Chúng ta cùng đánh cược đi.” Vương Liên Hoa nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Tần Tứ Nương lúc rời đi khẽ mỉm cười.
Trầm Lãng rầu rĩ nói: “Không đánh cược.”
Vương Liên Hoa cười to: “Giai nhân bôn nguyệt đến diện kiến, nhân sinh vốn là nhất đại mỹ sự, Trầm huynh tội tình gì lại ra cái biểu tình trầm trọng như thế.” Nói xong liền đem rượu lên một hơi cạn sạch, lập tức đứng dậy đi.
TrầmLãng thấy bộ dáng Vương Liên Hoa không có ý quay đầu lại, trong lòng thầm than.
Tối nay khởi chỉ giai nhân bôn nghuyệt mà đến, chỉ sợ Vương công tử tám chín mười phần cũng muốn thuận theo chiều gió đi.
Bên trong khách chỗ để xe ngựa, hàng hóa của thương lữ chung quy chỉ có vài tiểu nhị trông giữ. Vương Liên Hoa chính là không nghĩ tới, buổi tối trông giữ hàng hóa của Tần Tứ Nương, lại là lam y (áo xanh) lão nhân lúc ban sáng.
Lão nhân kia ngồi ngay ngắn ở đình viện bên cạnh thạch bàn (bàn đá), rót rượu uống một mình, thập phần thích ý khoái trá. Cúi đầu trong miệng còn hừ hừ điệu hát dân gian, giống như đã có vài phần men say. Chính là ngẫu nhiên ngước lên, ánh mắt sáng như mắt của linh miêu trong đêm, khiến cho người nhìn thấy trong lòng không khỏi rùng mình.
Thực sự kì quái, lão nhân ánh mắt nhìn chằm chằm, không phải xe chở hàng hóa kia, mà chính là của sổ phòng Tần Tứ nương.
Ngọn đèn mờ nhạt, ánh lên bóng dáng một nữ tử. Mỹ nhân chính là đang trang điểm. Chẳng lẽ lão nhân gần hoa giáp ( sáu mươi tuổi) này, cũng trúng phong tình vạn chủng (cử chỉ lẳng lơ, mê hoặc) của mỹ nhân kia, có việc gì mờ ám đây?
Tưởng tượng lại cảm thấy việc này khả năng không lớn. Nếu là như vậy, nàng kia sao lại ở trước nơi đông người cố ý tỏ ra tâm địa vậy đối với Trầm Lãng?
Bóng trên cửa sổ đột nhiên chớp lên, chỉ nghe “chi nha” một tiếng, cửa sổ kia liền mở , Tần Tứ nương ló đầu ra nhìn lam y lão nhân cười nói: “Nghĩa thúc, ngươi xem hàng hóa hay vẫn là xem ta?”
Nghĩa thúc phụng phịu nói: “Hàng hóa sẽ không thể tự mọc dài chân mà đi mất được, lại gặp Tứ nương, cho nên vẫn là xem Tứ nương quan trọng hơn.”
Tứ nương khẽ cười một tiếng: “Nghĩa thúc cứ làm khó.” Thế nhưng cũng liền dựa vào cửa sổ, chậm rãi chải đầu, mái tóc kia tựa như lưu vân (mây trôi), vạt áo choàng rộng rãi rời rạc hé mở, thế nhưng lộ ra một nửa bả vai trắng nõn mượt mà. Hé ra gương mặt ở dưới ánh đèn nhu mì tươi đẹp như mộng, đuôi lông mày cùng khóe mắt tràn ngập mê hoặc. Cho dù Vương Liên Hoa không quá mức thích nữ tử mặn mà diễm lệ, nhưng trong lòng cũng không thể không thầm khen một tiếng.
Nghĩa thúc thở dài một hơi, cũng không dám nhìn, liền quay đầu đi, chỉ để ý tự rót rượu uống một mình, khuôn mặt trong lúc đó ánh mắt lại hiện lên có một chút u sầu, tốc độ rót rượu vì thế cũng khác đi, nhanh hơn vài phần.
Vương Liên Hoa cũng kìm nén hơi thở, từ từ ở một bên xem mỹ nhân trang điểm.
Chờ đến lúc chỉ còn mỗi Nghĩa thúc. Nguyên là cao thủ võ lâm, nếu có chút tiếng động xôn xao, liền lập tức thoát thân. Nghĩa thúc là một người như vậy, hai mắt tinh quang bắn ra tứ phía, cũng nhìn ra được kia chính là cao thủ nội công thâm hậu. Hơn thế nữa, Tứ nương cũng tiểu nhị ở đây, công phu cũng không hề thấp kém.
Tứ nương kia chải đầu xong, cười đùa một tiếng nói: “Nghĩa thúc, ngươi cứ từ từ trông coi, ta đi ngủ trước.” Nói xong liền đóng cửa sổ lại. Không bao lâu, ánh đèn trong phòng cũng tắt.
Khi đêm vãn, chung quanh yên tĩnh, bằng nhĩ lực (khả năng nghe) củaVương Liên Hoa, tất nhiên là nghe được âm thanh của tiếng cửa nhẹ nhàng đóng mở. Nghĩa thúc đương nhiên cũng là có thể nghe được. Trên mặt của hắn thậm chí còn xuất hiện một tia thương cảm. Chính là ngay lúc đó! Vương Liên Hoa thân giống như mũi tên phi ra, nhắm thẳng trước ngực đại Nghĩa thúc điểm huyệt.
Một kích trúng tâm.
Lão nhân mới vừa rồi thần sắc cô đơn còn chưa hoàn toàn biến mất, trong lúc này thần tình nhất thời không thể tin, làm cho gương mặt thoạt nhìn thập phần cổ quái. Mặt khác Vương Liên Hoa trên những chỗ đại huyệt của hắn điểm thêm mấy cái, trong chớp mắt đã nhẹ nhàng nhảy đến trên xe, thăm dò các rương hàng.
Quả nhiên, trong đó trừ một hai rương hàng không quá đáng giá, những thứ khác tất cả đều là nê sa (bùn nhão) cùng đá vụn, chỉ là ở tầng trên trải ra một chút lớp hàng để che đậy. Xem ra tin đồn Tần Tứ nương cùng bọn giặc cấu kết, tám chín mười phần là thật sự.
Lần thứ hai trở lại bên cạnh Nghĩa thúc, giải huyệt câm cho hắn, dùng đao kề ở hầu khẩu (cổ họng) hắn, đổi giọng nói hỏi: “Các ngươi là cùng Minh Sa bang có cấu kết hay không?”
Nghĩa thúc cũng không hề sợ hãi hỏi ngược lại: “Ngươi là ai? Có mục đích gì.”
Vương Liên Hoa nói: “Chỉ vì có người đã từng bị các ngươi cướp nên muốn đòi lại chút công đạo (đạo lý, công bằng) mà thôi.”
“Ngươi là người do Cừu Kính phái đến?” Lời vừa ra khỏi miệng, Nghĩa thúc liền tự lắc đầu nói: “Không có khả năng, kẻ vô dụng như Cừu Kính, làm sao có thể phái đến một cao thủ như vậy? Thời cơ xuống tay cực kì chuẩn xác, ngay cả ta cũng muốn bội phục. Ngươi rốt cuộc là ai?”
Vương Liên Hoa trong tay lực đạo tăng thêm vài phần, trầm giọng nói: “Là ta hỏi ngươi, không phải ngươi hỏi ta. Nói mau, các ngươi rốt cuộc có cùng Minh Sa bang cấu kết hay không?”
“Có.”
Nghĩa thúc vừa nói ra lời này, đột nhiên động lui về sau. Điều này thật sự làm cho người ta giật mình. Hắn rõ ràng là bị Vương Liên Hoa điểm huyệt , ngay cả động cũng không thể.
Lúc này hắn lại giống như con cá trượt dưới đao của Vương Liên Hoa thoát ra ngoài.
“Thủ pháp điểm huyệt của ngươi tuy rằng rất cao minh, đáng tiếc đúng lúc ta đây cũng biết một chút công phu tập khí bế huyệt ( dồn nội công để tự giải huyệt ).” Nghĩa thúc cười hì hì đứng ở cách đó không xa nói, “Bất quá ngươi không cần buồn chán vậy, võ công ngươi như thế, cũng đã đủ để hoành hành giang hồ rồi a.”
“Chỉ tiếc ngươi về sau không còn cơ hội này nữa.”
Chính là tiếng nói dễ nghe êm tai kia. Tuy vậy Tần Tứ nương vẫn còn ở trong phòng không đi ra. Vẫn bên cạnh cửa sổ nhỏ kia, khuôn mặt xinh đẹp ló ra. Chính là khuôn mặt tại cửa sổ kia chợt lóe, ngay lập tức không thấy nữa.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi vậy người đã ở trước mắt. Khinh công quả thực xuất thần! Trên đời này, người có khinh công thắng được Vương Liên Hoa, thật sự rất ít.
Hai lưỡng đạo đao hoa mắt hướng vào đầu hắn chém xuống, nhưng người cũng đã ở xa ba trượng.
Tần Tứ nương cùng Nghĩa thúc chỉ thấy thân ảnh kia như chim bay đi đào tẩu, nhưng cũng không đuổi theo.
Trầm mặc sau một lúc lâu, Tần Tứ nương nói: “Nếu thật muốn động thủ, người này cũng chưa chắc thua chúng ta.”
Nghĩa Thúc thở dài: “Cho dù vào thời điểm lúc ta còn trẻ, khinh công cũng chưa từng đạt đến mức như vậy.”
“Thực ra, hắn rốt cuộc là ai?”
Thời điểm Tần Tứ nương gõ cửa, Trầm Lãng đang uống rượu. Y kỳ thực hôm nay muốn uống thật say, chỉ là nghĩ không ra loại tư thái tiếp đón mỹ nhân bôn nguyệt này. Trang phục của mỹ nhân giống sương đêm mờ ảo mà khinh bạc.
“Đêm đẹp như thế, một mình uống rượu, cũng không sợ buồn hay sao?” Nàng cười khẽ hướng bên cạnh y ngồi xuống, giống như hoa lan ban đêm tỏa mùi thơm ngát.
Chính là nàng lại không uống rượu. Bởi vì nàng tự tin rằng lúc này không cần dùng rượu cũng đủ để khiến cho nam tử trước mắt thật sự say. Thời điểm này, nếu còn không giả say, quả thực có thể nói không phải là một nam nhân bình thường.
Ai cũng không thể nói Trầm Lãng không phải một nam nhân bình thường, nhưng lúc này y thoạt nhìn lại quá chính trực.
Nhìn vẻ mặt y lộ ra biểu tình hồn bay phách tán, nhìn Tứ nương, lại nhìn trên giường kia trướng mạn (màn che) buông xuống.
Ánh mắt Tứ nương lại nhìn chằm chằm vào cái giường kia. Ngay thời điểm này, một nữ nhân vốn là không nên nhìn chằm chằm vào cái giường mới phải, mà đáng ra là ngoan ngoãn chờ nam nhân bế nàng . Vậy mà nàng lại say mê nhìn chằm chằm vào cái giường kia. Thậm chí nàng còn tự mình từng bước một hướng đến cái giường kia. Nữ nhân như Tần Tứ nương, đương nhiên cũng là có điểm bất hợp lý, nhưng lại cũng gây cảm động.
Trầm Lãng lúc này vội vàng tiến lên phía trước nói: “Tứ nương, ngươi không thể…”
“Ta không thể cái gì?” Vẻ mặt cười quyến rũ, ánh mắt cũng đã lạnh như hàn băng.
Phía sau rèm là cái gì?
Một bộ y phục dạ hành, hay là một thanh đao dài đặt dưới chân giường?
(Y phục màu đen mà thích khách hay mặc ban đêm để làm nhiệm vụ).
Hay kỳ thật cái gì cũng đều không có? Chính là nàng kia mềm mại nằm trên giường hé ra tia chờ đợi.