CHƯƠNG
Cầm hỏa chiết chiếu sáng, phía dưới hình như xác thực là một con đường, nhưng cũng không giống con đường rộng lớn. Trầm Lãng thả người nhảy xuống, thật vẫn là Vương Liên Hoa tâm tỉ mỉ, còn đặc biệt dời thi cốt này đi, đẩy phiến đá phía trên ra thuận tay đem thi cốt xếp chồng thành một vùng, dễ dàng che đậy lên bề mặt kia.
Trầm Lãng cười nói: “Nếu thật có người muốn đốt lửa tìm kiếm kĩ lưỡng, chỉ sợ dấu vết này không che đậy được.”
Vương Liên Hoa nói: “Chung quy so với làm cho người khác vừa nhìn thấy liền nhận ra thì còn tốt hơn.”
Hỏa chiết kia đã muốn cháy hết, chỉ thấy phía trước cách đó không xa trên mặt đất có hai đối tượng, hào quang tươi sáng. Hai người tiến đến vừa thấy, không khỏi kinh hãi.
Nguyên lai trên mặt đất kia đúng là hai cái đèn g thủy tinh nho nhỏ. Đèn g làm bằng thủy tinh, tất nhiên phi thường đẹp đẽ quý giá, mà trong đó vật dùng để thay thế ngọn đèn dầu kia, đúng là rất nhiều viên Dạ Minh châu lớn nhỏ. Bảo châu ánh sáng khúc xạ tại trên mặt thủy tinh bóng loáng, càng phát ra quang hoa sáng ngời. Trầm Lãng cùng Vương Liên Hoa, đều là nhân vật đã thấy qua mọi sự trên đời, nhưng đèn g thủy tinh khéo léo này, vẫn là bảo vật khó gặp, lại bị vứt bỏ phía ngoài lối đi nhỏ như thế. Không biết ở chỗ sâu trong ám huyệt này, là một phen cảnh tượng như thế nào?
Đèn g thủy tinh
Hai người nhặt đèn g thủy tinh kia lên, lập tức đi về phía trước, tiền phương vẫn là một mảnh hắc ám sâu thẳm. Vương Liên Hoa một cước giẫm lên thứ gì đó hình như rất lạnh và cứng rắn, không khỏi cả kinh, đèn g kia vừa chiếu, mới phát hiện là một cái xương sườn của người. Tái chiếu đến phía trước, liền phát hiện phía trước cũng không ít bạch cốt rải rác. Vương Liên Hoa nói: “Vô địch hòa thượng kia, coi như một nửa là người trong phật môn, tuy rằng võ công cao tuyệt, cũng cả đời cô tịch, vẫn chưa thể thống trị giang hồ, nơi giấu bí tịch thế nào, nhưng thật ra lại giống địa cung (cung điện dưới lòng đất) ma giáo.”
Trầm Lãng nghe xong đột nhiên ngẩn ngơ a, nói: “Nói không chừng, nơi này thật đúng là địa cung.”
Vương Liên Hoa cười nhạo nói: “Nếu ở tại nơi này không thấy thiên nhật (mặt trời và bầu trời), đó là việc làm người không thể thấy ánh sáng, nơi này thật nhất định là địa cung ma giáo.”
Trầm Lãng lại không lòng dạ nào cùng hắn nói giỡn, chính là hỏi: “Hơn trăm năm trước, lúc vô địch hòa thượng còn sống, trong chốn giang hồ có một vị nữ tử được xưng là ‘Tuyết Tiên Cơ’ hay không?”
Vương Liên Hoa nhíu mi nói: “Không tồi.” Tiện đà rùng mình nói: “Chẳng lẽ, nơi này chính là ‘Động Tiên Phủ’ trong truyền thuyết?’ “
Tương truyền trong chốn giang hồ mỹ nữ nổi danh, nam cung thế gia Tam tiểu thư Uyển Hoa, cùng “Hồng Tụ Đao” Thư Mạt, “Phi Yến nữ hiệp” Hoa Linh Lung, đều là giai nhân sắc đẹp nổi tiếng. Chu Thất Thất cùng Vân Anh chưa gả thì cũng có không ít thế gia công tử giang hồ kiếm khách thất hồn.
Mà các nàng xinh đẹp khả ái, đều thật sự chân thật xuất sắc, người ngưỡng mộ lẫn nhau, nếu là huyết khí phương cương (nhiệt huyết), ít người biết đến việc thỉnh thoảng cũng hội vì tranh vị ai mới là đẹp nhất mà hợp lại đánh nhau.
Nhưng “Tuyết Tiên Cơ” không như thế, vẻ đẹp của nàng gần như truyền thuyết.
Nàng khi ấy là bá chủ trong sa mạc, là nữ nhi (con gái) từ hồ tộc của thủ lĩnh tổ chức “Lưu Vân Kỵ” Quan Vân Độ. Nàng sinh ra mắc một loại bệnh kì quái, sợ ánh sáng, sợ nhiệt, phụ thân của nàng vì nàng mà ở dưới sa mạc đặc biệt xây dựng một thạch cung âm u, lúc trước mười bảy tuổi, nàng vẫn ở trong nơi kia, không người biết đến.
Nhưng lúc nàng mười bảy tuổi, Quan Vân Độ chết trong tay thuộc phản loạn Hà Kỳ.
Sau đó Quan tiểu thư lại đột nhiên xuất hiện, vì thế nàng trở thành thế thiếp của Hà kỳ.
Hà Kỳ có thể lật đổ Quan Vân Độ khi ấy như nhật trung thiên (mặt trời ban trưa – ý nói lúc cực kì hưng thịnh) , trí mưu đảm lược đương nhiên là không hề tầm thường, nhưng hắn lại cố tình không nỡ sát hại Quan tiểu thư, thậm chí yêu thương như bảo vật, thẳng đến ba năm sau cuối cùng chết trong tay Quan tiểu thư, khi ấy trong sa mạc thế lực lớn nhất “Lưu Vân Kỵ” cũng bị giải tán.
Này nếu không là hồng nhan khuynh quốc, sao có thể hoàn thành vĩ nghiệp (sự nghiệp to lớn).
Mặc dù “Lưu Vân Kỵ” bị giải tán, nhưng trên đại mạc từ đó trở đi lại xuất hiện một tổng tổ chức chỉ xuất hiện ban đêm tên là “Nguyệt Hồn”, thế lực thống trị khắp nơi. Mà Trung Nguyên võ lâm tổ chức đứng đầu đại mạc, vốn còn có mối quan hệ ngàn tơ vạn sợi (nhiều và phức tạp). Quan tiểu thư cũng từng vì có chút việc, mà lui tới Trung Nguyên võ lâm tổ chức.
Từ ngày đó trở về sau, trong chốn giang hồ liền xuất hiện một tuyệt đại giai nhân được xưng là “Tuyết Tiên Cơ” . Có lẽ nguyên nhân nàng ở dưới lòng đất đã lâu, da thịt cùng mái tóc của nàng, cũng giống như vừa tách ra từ tuyết trắng tinh, ánh mắt lại kế thừa huyết thống mẫu thân, màu xanh tựa như biển rộng xa xôi. Nghe nói, vẻ đẹp mỹ lệ kia đã không phải người trần gian.
Nhưng nàng cuối cùng lại thần bí biến mất, liền cũng trở thành một phần của truyền thuyết.
Sau thời kì mĩ lệ nhất đột nhiên biến mất, so với gả cho như ý lang quân, giúp chồng dạy con, cũng không thích hợp hơn với phương thức bỏ đi của tuyệt đại hồng nhan.
Nan đạo (con đường khó khăn) chỗ bọn họ, thế nhưng có thể là ‘Động tiên phủ’ của ‘Tuyết Tiên Cơ’ trăm năm trước hay không ?
Nếu không phải, ai lại có thế lực như vậy, hay là đòi hỏi ở dưới sa mạc khốc nhiệt sao tạo ra một nơi như vậy?
Nhưng người này cùng vô địch hòa thượng, tựa hồ lại phong mã ngưu (gió, ngựa, trâu – ý chỉ những điều không hề liên quan đến nhau) không cùng một chuyện.
Con đường phía trước rải rác thi cốt, càng lúc càng nhiều, dẫm nát bên trên, chầm chậm phát ra âm thanh kì quái, tai nghe trong tâm người phát hàn. Dạ Minh châu quang hoa rạng rỡ, nhưng cũng chỉ là một mảnh nhuộm đẫm không nhiệt độ, lạnh lùng rét mướt sắc thái vắng lặng. Vương Liên Hoa nhịn không được nhân tiện nói: “Người ở trong nan đạo này, giữa đêm toàn bộ đều là bị yêu ma ở trong này giết chết sao?”
Trầm Lãng đẩy đèn g, tinh tế nhìn kỹ vài bạch cốt gần đó, thấy thi cốt này nhưng lại có chút hiện ra màu xanh. Tái thân thủ nhẹ gõ, chỉ cảm thấy xương đầu này phi thường xốp giòn, cho dù chết đã hảo vài thập niên trước, cũng không đến nỗi này. Vương Liên Hoa ở một bên cùng xem, chính hắn là đại hành gia (người sành sỏi) sử dụng độc , cũng nhìn ra việc này kỳ lạ, nhân tiện nói: “Nguyên nhân việc này, thật có thể là bị độc sát. Mà thi cốt này, lại bày ra tư thế phóng túng, khi còn sống tựa hồ cũng đều là bọn người hợp lại tranh đấu.”
Trầm Lãng sắc mặt ngưng trọng, nói: “Cũng không biết là ai, làm ra việc hung ác như vậy ở con đường không người này.”
Vương Liên Hoa cười nhẹ nói: ” Nhưng thật ra ta thấy kỳ quái, đến tột cùng là ai vẽ bức tàng bảo đồ như vậy.”
Hai người tiếp tục cẩn thận đi trước, đi qua một đoạn đường, trên đường liền không hề có thi cốt, chính là một dũng đạo (lối giữa) tế tế trường trường (nhỏ nhỏ dài dài). Lại đi không xa, đột nhiên cảm thấy không gian trở nên khai mở rộng rãi, nguyên lai nơi này đã là một thạch thất (phòng đá) rộng một trượng, đi về phía trước lại không có đường.
Vương Liên Hoa cười nói: “Này cũng không phải là có nhiều yêu ma? Trước không có ai nói về nơi này của Tuyết Tiên Cơ, nhất định là ở phía trước có con đường có thể khai khải, nan đạo đặc biệt tạo từ thạch lộ như vậy sao có thể tản bộ?” Thế là hắn liền tự mình cầm đèn chiếu rọi trên bốn vách tường kia, quả nhiên phát hiện có một khối thạch gồ ra, liền cười nói: “Chính xác trong này.” Thân thủ tiếp xúc, quả nhiên có chút buông lỏng chuyển động, liền định muốn ấn vào khối thạch kia.
Trầm Lãng kêu to: “Đợi đã!” Nhưng đã là không kịp. Nói thì chậm mà lúc đó thì nhanh, vội vàng dùng một chút lực nhảy đến bên cạnh Vương Liên Hoa giữ chặt. Lực lôi kéo này quá mạnh, khiến cho hai người đều lăn ngã đến trên dũng đạo. Tai chỉ nghe một tiếng lớn oanh ầm ầm, thạch thất đằng trước kia thế nhưng lại đột nhiên không thấy.
Rõ ràng là một khoảng không thạch thất rộng như vậy, vì cái gì hội đột nhiên biến mất? Nguyên lai Vương Liên Hoa nhấn một cái, trên đỉnh thạch thất lại hạ xuống một khối cự thạch, có thể vây kín thạch thất này. Nếu không phải Trầm Lãng phản ứng nhanh, chỉ sợ hai người sớm thành thịt nát.
Vương Liên Hoa giật mình không nhẹ, chỉ phải chặt chẽ nắm giữ Trầm Lãng, nửa ngày không thể hoàn hồn, thẳng nói: “Ngươi sao biết…”
Trầm Lãng cười khổ nói: “Bên ta mới liền có chút nghi ngờ, vì sao bạch cốt đến cuối đường, nhưng ở trung đoạn của con đường đột nhiên một khối thi cốt cũng không có?”
Vương Liên Hoa nói không nên lời, trong lòng chỉ tự trách mình khinh suất. Chỉ phải nói: “Còn chuyện kia Trầm huynh thấy như thế nào?”
Trầm Lãng trầm ngâm nói: “Với chứng kiến của ta, cửa vào thật sự chỉ sợ không ở thạch thất phía trước, mà ở…” Y nói một nửa, đột nhiên ho khan, mà ho kịch liệt khác thường. Vương Liên Hoa là loại người thông minh, không đợi nửa câu kia của y, lập tức nói: “Ta hiểu được, cửa vào kia nếu không ở đây, nhất định ở trên một đoạn đường trong thạch lộ đột nhiên không có thi cốt kia.”
Trầm Lãng thật vất vả ngừng ho khan, cười khổ nói: “Ta cũng nghĩ như thế. Vương đại công tử, ngươi cũng không định đứng lên sao?”
Vương Liên Hoa lúc này mới phát hiện chính mình tập trung tinh lực, đúng là vẫn đè ở trên người Trầm Lãng, âm thầm chỉ cảm thấy một trận sóng nhiệt hiện lên má, may mà mới vừa rồi sau khi lăn ra đèn g thủy tinh cũng bị ném ra xa, chiếu không thấy thần sắc trên khuôn mặt của hắn, mới tạm an lòng. Thế là vội vàng đứng lên, nhưng nhìn Trầm Lãng hoàn toàn nằm ở kia không nhúc nhích, liền cười vươn tay kéo y nói: “Ta đứng lên, ngươi thật sự không muốn đứng lên sao?”
Hắn nói cười an an, một tay bắt vạt áo Trầm Lãng, đột nhiên cảm thấy tay tiếp xúc một mảnh ẩm ướt dính dính, lại ngửi thấy một trận huyết khí, trong lòng cả kinh, nói: “Trầm Lãng, ngươi…”
Trầm Lãng tự trên mặt đất đứng lên, mạnh mẽ cười nói: “Chính là mới vừa rồi trong lòng vội vàng, chân khí tuôn lên, lại ngã xuống đất, cho nên ho ra chút máu mà thôi.”
Vương Liên Hoa vội qua bên kia nhặt đèn g thủy tinh lên, châu quang kia chiếu sáng rõ rệt, chỉ thấy Trầm Lãng sắc mặt xanh trắng, khóe môi còn có chút huyết đọng. Nghĩ phải là trên dốc té xuống chịu thương không nhẹ, nguyên lai chính là lúc bị đè này, nhưng người mới vừa sau biến cố kia, lại xúc động. Nhớ tới chính mình bản chất tâm tế lắm mưu, vừa rồi thế nhưng tối sầm lại không thể thở như thế, còn muốn chạm vào vết thương của Trầm Lãng nếu như nói chính hắn thật sự không ngại, trong lòng vừa buồn bực tức giận vừa quan tâm, không lời nào có thể hình dung.
Lúc này dù là kẻ đầu đá cũng có thể nhìn ra hắn có ý quan tâm, huống gì Trầm Lãng vốn là người cực kì am hiểu. Vương Liên Hoa luôn luôn làm việc không có tâm can, trong lòng dao động hỉ giận không biến sắc, lúc này thế nhưng hoảng loạn như thế, còn nghĩ đến Vương Liên Hoa lúc trước ở trên vực vì cứu y mà chịu thỏa hiệp với Đổng Thiếu Anh, trong lòng bất giác lại là một trận ấm áp. Nhìn thấy thần sắc của hắn như vậy, thập phần không đành lòng, liền thân thủ nắm tay hắn cười nói: “Ta không có sao, ngươi không cần quan tâm.”
Vương Liên Hoa nghe lời này, chậm chậm ngẩng đầu nhìn y. Không biết là châu quang có chiếu hay không, Trầm Lãng chỉ cảm thấy sóng mắt của hắn, giống như Giang Nam xuân thủy, mạch mạch hữu tình, nhìn thấy không khỏi có chút ngây người, nhất thời trong lòng tư vị hoành trần, không nói được.
Nếu có ánh mắt nhìn như vậy, chết cũng không đáng tiếc.
Trầm Lãng chưa từng cảm thấy Vương Liên Hoa giống như Hùng Miêu Nhi bằng hữu dĩ tử tương thù (giống nghĩa câu hoạn nạn có nhau), lúc này trong lòng lại có suy nghĩ như vậy, khiến chính y, cũng không khỏi cả kinh, ngay cả tươi cười thoải mái an ủi, cả khuôn mặt cũng đều cứng ngắt.
P/s: Cái chương này phải nói là khó vô cùng khó…. Edit mà nhứt cả đầu, không biết chương sau thế nào nữa T>T