Đào Hoa Yêu Yêu đi vào phòng họp, nhìn thấy đối diện bàn hội nghị có một người đàn ông ngồi đó, anh ta mặc tây trang màu xám được cắt may khéo léo, chỉ tùy ý ngồi đó mà vẫn toát ra phong phạm tự nhiên đến chói mắt. Cô hơi trợn tròn mắt, mãi đến khi Mike ở đằng sau đẩy cô:
– Yêu Yêu, đừng cản lối
Đào Hoa Yêu Yêu bình tĩnh cười nói xin lỗi với mấy cổ đông quen biết trong phòng rồi kéo Mike ra ngoài hỏi cho ra lẽ
Đứng ở cửa, hai người đối thoại như sau
– Sếp, vừa rồi tôi thấy một người đàn ông kì lạ vào hội nghị cổ đông của chúng ta. Cô nghiêm túc nói.
– Ai? Mike ngạc nhiên
– Sở Phi. Đào Hoa Yêu Yêu trịnh trọng nói
– Sở Phi. Anh ấy có gì kì quái? Mike không hiểu.
– Sao lại không kì quái?! Đào Hoa Yêu Yêu khó tin nhìn Mike: – Đây là hội nghị cổ đông của Thỏa trí sáng tạo mà
– Nhưng anh ấy chính là cổ đông. Mike đáp
– Là cổ đông?
Đào Hoa Yêu Yêu kinh ngạc trợn tròn đôi mắt hạnh:
– Anh ta trở thành cổ đông của công ty ta từ bao giờ?! Chẳng phải là Tổng giám đốc của Âu Hách sao?
– Ba năm trước đây Sở Phi đã bắt đầu đầu tư vào Thỏa trí sáng tạo. Khi ấy Mike còn kinh ngạc hơn cô
– …
– Lúc ấy còn mở tiệc rất long trọng chiêu đãi kí giả. Anh nhắc nhở cô.
– …
– Nhờ Âu Hách giúp đỡ thì kế hoạch mở rộng thị trường của Thỏa trí sáng tạo ở Châu Âu mới dễ dàng tiến hành. Lại nhắc nhở.
– …
– Năm trước, Sở Phi đã từng đến chúc mừng năm mới ở hội nghị cổ đông. Lại nhắc nhở.
– …
– Ít nhất hàng năm trong báo cáo của công ty đều có tên các cổ đông, cái này chẳng lẽ em không biết? Lại nhắc nhở.
Biết, nhưng chưa bao giờ xem! Đào Hoa Yêu Yêu chỉ có thể giả ngu
– Yêu Yêu. Mike nghiêm túc nói: – Từ giờ trở đi, tôi muốn bồi dưỡng ý thức làm bà chủ của em, đừng quên công ty này em cũng có phần
Đào Hoa Yêu Yêu sờ sờ mũi rồi nói:
– Chúng ta vào đi thôi.
Cô đói bụng.
Sở Phi nhìn Đào Hoa Yêu Yêu ngồi đối diện một tay chống má, vẻ mặt “chăm chú” nghe hai cổ đông đang tranh chấp về một kế hoạch phát triển.
Tuy rằng lúc này cô ngồi đoan đoan chính chính, thoạt nhìn vô cùng chăm chú lắng nghe ý kiến của hai cổ đông nhưng vừa thấy bộ dạng này của cô anh đã biết, thật ra là cô đói bụng.
Bốn năm trước, trong lần xử lý chuyện bị nhái của Phong Hoa, rất nhiều lần họp cùng nhau nên anh tương đối hiểu biết, mỗi khi Đào Hoa Yêu Yêu có vẻ mặt này thì chứng tỏ là cô đói đến mức phải dựa vào ảo tưởng để trấn an cái dạ dày đang gào réo. Vẻ mặt tuy chăm chú nhưng cô đang ảo tưởng đến các món ăn ngon, khóe môi thỉnh thoảng cong lên không phải là đồng ý với ý kiến của người phát biểu trong hội nghị mà là nghĩ đến sự tuyệt vời khi được ăn đồ ngon.
Sở Phi cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, vẻ mặt này của cô xuất hiện đã khoảng phút. Nếu nhớ không nhầm, cô chỉ có thể dựa vào ảo giác mà chống đỡ đến phút.
Anh che miệng khẽ ho một tiếng, bỗng nhiên mở miệng cắt lời hai cổ đông đang tranh luận gay gắt:
– Xin lỗi, có thể cắt ngang một chút không?
– A?
Tranh luận ngừng lại, ánh mắt mọi người tập trung lên người Sở Phi, ngay cả Lưu Khiêm Học chẳng hiểu vì sao cũng nhảy vào phòng họp đang gà gật rớt nước dãi cũng kinh ngạc nhìn anh. Bốn năm qua, Sở Phi tuy rằng vẫn đều đặn tham gia hội nghị của Thỏa trí sáng tạo nhưng lại cực hiếm khi nói gì
Anh chậm rãi đứng dậy, tim đập nhanh khiến cho anh thở hổn hển. Anh một tay chống bàn rồi áy náy nói:
– Chúng ta có thể nghỉ trước một chút không
Mọi người đều nhìn thấy tay trán anh nhẹ nhàng đặt lên ngực.
Hai cổ đông bị cắt lời hơi run, ngượng ngùng dừng tranh cãi, mọi người lúc này mới phát hiện đã qua giờ ăn cơm.
– Á, Muộn thế này rồi
– Ngại quá, thảo luận đến quên thời gian
– Không bằng trước nghỉ đi, mọi người đi ăn xong rồi quay lại họp tiếp
– …
Mọi người thương lượng rồi quyết định hôm sau tiếp tục họp, sau đó Mike tuyên bố tan họp. Mọi người tốp năm, tốp ba rời khỏi phòng họp, Đào Hoa Yêu Yêu vừa ra khỏi cửa đã bị Bàng Hải Âm gọi vào phòng. Trên bàn là một suốt KFC, Đào Hoa Yêu Yêu thét chói tai lao đến, cầm một miếng thịt gà cắn đến ngập răng, hàm hàm hồ hồ nói:
– Hải Âm, cậu đúng là cứu tinh của mình, cậu không biết chứ mình đói đến nỗi ngực với lưng dính vào nhau rồi
– Ăn cũng không ngậm mồm lại
Bàng Hải Âm đưa giấy cho Đào Hoa Yêu Yêu rồi tò mò hoi:
– Không phải kế hoạch đầu tư lần này có nhiều mâu thuẫn sao? Sao nhanh như thế đã họp xong?
– Không liên quan gì đến mình hết. Đào Hoa Yêu Yêu vùi đầu cắn cánh gà.
Bàng Hải Âm nhớ tới một người trong đám cổ đông, cô lắc đầu, vỗ vỗ vai Đào Hoa Yêu Yêu:
– Cậu ăn từ từ, mình có việc đi trước
Nói rồi rời khỏi văn phòng của Đào Hoa Yêu Yêu.
Đào Hoa Yêu Yêu chuyên tâm ăn, dùng sức cắn, không thèm nghĩ những gì xảy ra trong phòng hội nghị. Có một người, chỉ ba ngày không gặp mà đã gầy đến đáng sợ như thế. Không thèm nghĩ xem vì sao người đó thần sắc yếu ớt như thế, không thèm nghĩ đến việc người đó chỉ đứng dậy thôi mà như đã lấy hết sức lực, vô cùng khó khăn, không thèm nghĩ nữa, không thèm nghĩ cả việc anh ấy cố tình hay vô ý…
Còn chưa ăn xong, điện thoại nội tiếng vang lên, một xe chở đồ trang trí có vấn đề, cô cúp máy, cầm ví chạy về phía thang máy.
Sau đó, ở cửa thang máy cô nhìn thấy… ai, sao vẫn là người này. Đào Hoa Yêu Yêu luôn lạc quan cũng không nhịn được mà muốn oán trời trách đất. Hết lần này đến lần khác gặp nhau, đến bao giờ cô mới có thể quên được người này đây.
Sở Phi cùng Lưu Khiêm Học ra khỏi văn phòng Mike, đi qua trước cửa phòng cô, Lưu Khiêm Học nhắc Sở Phi
– Cô ấy ở ngay bên trong
Sở Phi thản nhiên nói:
– Quay về Âu hách đi
Lưu Khiêm Học tiếp tục nói:
– Vừa rồi cậu vì cô ấy mới cố ý cắt ngang cuộc họp chứ gì
Anh nhìn qua cửa chớp, bên trong loáng thoáng bóng một cô gái đang vùi đầu vào ăn. Sở Phi thoáng yên lặng:
– Mình không muốn nói chuyện này
Lưu Khiêm Học thở dài:
– Sở Phi, căn bản cậu không buông cô ấy được.
Mãi đến khi đến cửa thang máy, ấn nút xuống tầng, nhìn thấy con số dần thay đổi, Sở Phi nhẹ nhàng nói:
– Cô ấy không nên bị mình chôn vùi
Lưu Khiêm Học tựa vào vách tường nhìn anh, đang định nói gì thì bỗng thấy Đào Hoa Yêu Yêu từ phía sau đi tới, anh cười tủm tỉm chào:
– Yêu Yêu, cũng muốn xuống lầu sao?
Vô nghĩa.
Đào Hoa Yêu Yêu bất đắc dĩ nhìn Lưu Khiêm Học đang cợt nhả một cái, không trả lời, chỉ im lặng đứng ở bên cạnh.
Rất nhanh, cửa thang máy mở ra, Đào Hoa Yêu Yêu vội đi vào, ấn nút B rồi lạnh lùng đứng lui vào góc
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đào Hoa Yêu Yêu, Sở Phi chỉ yên lặng cúi đầu, lẳng lặng đi vào thang máy. Lưu Khiêm Học đằng sau đột nhiên vỗ đầu rồi nói với Sở Phi một câu:
– A! Chết rồi, mình quên điện thoại trong phòng họp, cậu xuống trước đi, mình sẽ xuống sau
Nói xong, anh vẫy vẫy tay với bọn họ, vẻ như lửa đốt cháy mông mà chạy vào phòng họp.
Tuy rằng chỉ ngắn ngủi trong một chớp mắt, Đào Hoa Yêu Yêu thấy rõ sự ảo não chợt lóe lên trong mắt Sở Phi
Lửa bốc thẳng lên đỉnh đầu cô nhưng lý trí vẫn tỉnh táo, cô và anh chẳng là gì của nhau, vì thế cô cắn răng, nhẫn.
Nhưng mà, Sở Phi lại làm một hành động khác hoàn toàn chọc giận cô. Anh run người lên rồi bước ra ngoài…
Ầm!
Một bàn tay thanh tú hung hăng ấn vào nút đóng cửa thang máy, một đôi mắt bị lửa giận thiêu đốt nhìn thẳng vào mắt Sở Phi, cả khẩu khí hung hăng:
– Yên tâm, tôi không phải là loại không biết xấu hổ mà bám theo anh
Đinh!
Trong khoảnh khắc thất thần, cửa thang máy đóng lại.
Lần đầu tiên sau bốn năm, chỉ có hai người một chỗ. Trong không gian thang nhỏ hẹp của thang máy, chỉ có số tầng liên tục thay đổi
Đào Hoa Yêu Yêu dựa vào góc thang máy, dùng toàn bộ ý chí mới có thể khắc chế sự xúc động muốn đi ra ngoài. Khi nãy rốt cuộc cô đã làm gì?
“Yên tâm, tôi không phải là loại không biết xấu hổ mà bám theo anh!”. Nhìn xem, nhìn xem nói cái gì thế. Còn cả “không biết xấu hổ”, quả thực cơ bản là đã chẳng còn mặt mũi nào nữa
Sở Phi làm gì? Bởi vì Lưu Khiêm Học bỏ đi mà ảo não, bởi vì phải ở chung một mình với cô mà ảo não! Đó là tự do của anh ấy! Nhưng cô làm gì? Khi anh định từ chối đi thang máy với cô thì lại bấm nút đóng cửa thang máy, còn dám nói là bỏ được?
Đào Hoa Yêu Yêu, từ bao giờ mày trở nên hẹp hòi như thế? Người đàn ông này chỉ là không muốn ở gần mày thôi, anh ta chẳng nợ gì mày
Nhưng là, thật sự là cô không khống chế được, thật sự không khống chế được
Xa xa nhìn thấy anh đứng ở cửa thang máy, biết thừa ở hành lang bên kia cũng có thang máy khác, cô không muốn đến gần anh, không muốn, không muốn nhưng chân lại hoàn toàn mất kiểm soát mà đi thẳng tới
Sau đó, thấy anh không muốn ở gần cô thì trong lòng vô cùng tủi thân
Cô không muốn tới gần anh nhưng lại càng không muốn nhìn anh muốn rời khỏi cô.
Cô muốn khắc chế nhưng sự tủi thân như bài sơn đảo hải, cô không khắc chế được. Không lý do gì mà tủi thân, cũng chẳng rõ nguyên nhân nhưng vô cùng tủi thân… dần dần, hốc mắt nóng bừng…
Sở Phi tựa vào vách thang máy, lẳng lặng nhìn phía trước, áp chế lửa giận. Sau khi cô hung hăng nói câu nói kia thì lùi về góc, chẳng nhìn anh lấy một lần. Vẫn khuôn mặt ấy, tính cách ấy, cô không hề thay đổi, bốn năm… lâu như vậy, cô vẫn mãi là Đào Hoa Yêu Yêu thẳng tính trước kia
Anh nhìn đôi mắt quật cường của cô, cơ thể run nhè nhẹ và đôi mắt đỏ bừng đầy tủi hờn mà ngực như có đao chém vào. Có nỗi xúc động dâng lên khiến anh muốn hung hăng ôm chặt cô vào lòng. Trên thực tế, thiếu chút nữa anh đã xông lên ôm lấy cô nhưng đột nhiên đầu đau nhức khiến anh suýt thì rên rỉ
Người không chút sức lực, Sở Phi lẳng lặng tựa sát vào vách thang máy mà cố gắng chống đỡ cơn đau đớn. Anh dần dần nhắm mắt lại, không động đậy. Không thể, anh không thể…
Bỗng nhiên, một cơn chấn động mạnh…
Tiếng còi rú vang
Thang máy vốn đang ổn định, trong nháy mắt thình lình rung lên, đột nhiên phát ra tạp âm kì quái rồi đột nhiên dừng lại.
Đèn tắt, trong thang máy nhất thời chìm trong bóng tối.