Đào Hoa

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Lệ Cung Chủ

Lần này là cùng Vương Liên Hoa đi đến quan ngoại, Trầm Lãng tất nhiên không hy vọng người trong giang hồ biết được.

Hai người chính đều là nhân vật ảnh hưởng mạnh đến võ lâm đại cục, người ngoài luôn hiểu ngầm là đối thủ của nhau, nếu việc này bị người khác phát giác, dù là hắc đạo, bạch đạo, ai cũng sẽ phỏng đoán sự tình rốt cuộc là như thế nào, lần này hai người cùng nhau hành động, khó tránh khỏi phát sinh nhiều nghi ngờ.

Nhưng Vương công tử này, không phải là….cố tình muốn người khác chú ý chứ ?.

Trước tiên không đề cập tới sẽ bị người trong giang hồ nhận ra hay không, nhưng nhìn hắn mặc cẩm tú y sam thế kia, lại giống như là công tử nhà giàu có tướng mạo nhu nhược, không phải là muốn vào thành bị bắt cóc, ra thành bị cướp tiền đấy sao?

Đánh đuổi bọn thổ phỉ thứ ba trên đường đi, đến thành Trường An, lại có một tiểu khất cái bộ dáng rách rưới tả tơi lại gần xin tiền.

Ánh mắt Tiểu khất cái kia, cũng là thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm vào túi Vương Liên Hoa.

Vương Liên Hoa giả vờ lấy túi chọn chọn, lại hé ra hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng nhìn xem rồi lại bỏ vào lại, đối với Trầm Lãng nói:” Trầm huynh có tiền lẻ không?” Trầm Lãng nghĩ thầm, rằng hắn cố ý gây chuyện, nói không chừng là dùng tiểu khất cái này làm trò cười, y cũng không để ý. Ánh mắt tiểu khất cái kia bắn ra ánh sáng xanh, rồi liền xông lên đoạt tấm ngân phiếu kia.

Nguyên bản Trầm Lãng nghe được tiếng động xương tay tiểu khất cái bị bẻ gãy, không nghĩ đã thấy Vương Liên Hoa vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm y, trong tay dĩ nhiên trống trơn, tiểu khất cái kia đã sớm cầm lấy tờ ngân phiếu chạy trốn ngay cả bóng dáng cũng không thấy.

Như thế nào lại như vậy, ngay cả ngốc tử cũng biết chắc chắn là nằm trong dự tính của Vương Liên Hoa. Trầm Lãng cười nói:” Vương công tử thật hào phóng.”

Vương Liên Hoa lại pha trò:” Vương mỗ ngẫu nhiên làm việc thiện, giúp đỡ trẻ con này nọ ấy mà.”

Chính lúc đang nói chuyện, lại có mấy tên khất cái lại gần, chính xác là vây quanh hai người, ý đồ cướp tiền trắng trợn. Cũng khó trách, năm mươi lượng bạc đối với một tên khất cái mà nói, quả thực là kho báu vô kể.

Vương Liên Hoa khẽ cười nói:” Trầm huynh lúc này có định ra tay không?” Rõ ràng là muốn châm biếm Trầm Lãng sợ bị người khác phát hiện thân phận.

Trầm Lãng thấp giọng nói:” Dù sao bọn họ là tới tìm ngươi cũng không phải đến tìm ta, tại sao ta lại phải ra tay?” Làm bộ kéo Vương Liên Hoa đi, đám khất cái kia tiến gần hơn, liền tỏ ra vẻ lúng ta lúng túng nói:” Vương huynh, phải làm sao mới tốt đây?”

Vương Liên Hoa lại phụ họa theo, biểu tình hoảng sợ:” Rõ như ban ngày, ngay cả tên khất cái cũng muốn chặn đường cướp của, còn gì là vương pháp?”

Vừa dứt lời, liền có người rống lớn:” Rõ như ban ngày, ngay cả tên khất cái cũng muốn chặn đường cướp của, còn gì là vương pháp?” Không khác gì lời của Vương Liên Hoa, hai người nghe được không khỏi bật cười, cùng nhau quay đầu lại xem.

Lên tiếng chính là một người thanh niên mặc bộ quần áo màu nâu đã sờn cũ phần nào, bộ dáng là kẻ từng trải, tướng mạo có vài phần cương trực của nhân sĩ phương bắc, anh vĩ bất phàm.

Tên cầm đầu đám khất cái kia nói:” Đại gia ngươi rỗi việc bớt quản chuyện người khác đi, nếu không ngay cả ngươi bọn ta cũng cướp ”

Thanh niên kia nhướng mi lên, thân thủ liền bắt lấy cổ áo tên kia, chỉ một bàn tay liền đưa tên khất cái nhẹ nhàng ném ra xa, tên khất cái kia nửa ngày cũng không đứng dậy được, chung quanh tất cả khất cái đều lập tức giải tán.

Trầm Lãng ôm quyền nói:” Đa tạ đại hiệp cứu giúp.”

Thanh niên cũng không nhìn y, lập tức đi đến trước mặt Vương Liên Hoa, nói:” Vị công tử này, bên trong thành Trường An, Cái Bang hoành hành, về sau tiền bạc đừng dễ dàng lộ ra.”

Vương Liên Hoa nhẹ gật đầu:” Huynh đài nói chính phải. Tại hạ mời công tử uống rượu nói chuyện phiếm, để đa tạ ơn cứu giúp của huynh đài. Không biết huynh đài có vui lòng tiếp nhận?”

Thanh niên cười to nói:” Nếu công tử đã yêu cầu, tại hạ liền cúng kính không bằng tuân mệnh.”

Hai người giống như vừa gặp tựa đã quen lâu, không màng đến Trầm Lãng, cùng nhau đến tửu lâu cách đó không xa. Trầm Lãng cười khổ một tiếng, sờ sờ cái mũi rồi cũng đi theo sau, trong lòng nghĩ thầm khi Vương Liên Hoa đưa ra chủ ý như vậy có mục đích gì, thì đột nhiên Vương Liên Hoa quay đầu nhìn y cười, tựa hồ trò chuyện cùng thanh niên kia thật vui.

Nụ cười khiến cho lòng y không hiểu sao lại bỗng nhiên cảm thấy nhói…

Vừa tiến vào tửu lâu, tiểu nhị bắt gặp Vương Liên Hoa quần áo hoa lệ, vội vàng chạy tới đón tiếp. Thanh niên kia có vẻ quen biết với tiểu nhị, cười mắng:” Đổng gia ngươi ngày nào cũng đến, lại không thấy ngươi ân cần như thế, thật đúng là mắt cẩu thấy người.”

Tiểu nhị bồi cười nói:” Đổng gia trách phải, ngày thường bận rộn, làm chậm trễ thời gian vàng bạc của Đổng gia, tiểu nhân thật có lỗi với ngài.”

Vương Liên Hoa nói:” Nguyên lai huynh đài họ Đổng, có thể cho ta thỉnh giáo đại danh?”

Thanh niên cười ha ha nói:” Tại hạ tên Thiếu Anh, mới vừa rồi nhất thời vui vẻ, cũng đã quên mất thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử.”

Vương Liên Hoa nói:” Tại hạ họ Sài, tên một chữ Lượng .”

Trầm Lãng nghe được không khỏi trong lòng cả kinh, Sài Lượng, không phải là tên vốn có của Sài Ngọc Quan sao? Còn không chưa kịp suy nghĩ, Đổng Thiếu Anh liền hướng y nói:” Cũng còn chưa thỉnh giáo tục danh của vị huynh đài này.”

Trầm Lãng cũng chỉ bịa chuyện nói:” Tại hạ họ Lý tên Viễn.”

Ba người chọn một chỗ yên lặng hé ra cái bàn ngồi xuống, điểm chút rượu và thức ăn. Nói chuyện với nhau một thời gian liền biết Đổng Thiếu Anh là người Trường An, cha mẹ mới qua đời, để lại sản nghiệp nhỏ bé, Đổng Thiếu Anh ở một tiểu võ quán làm võ sư, thập phần si mê võ nghệ, ngày thường luôn bênh vực kẻ yếu. Vương Liên Hoa cũng nói dối rằng hắn và Trầm Lãng là huynh đệ bà con, lần này phải đi Lan Châu thành dò hỏi một vị họ hàng xa.

Rượu quá ba tuần, liền có một lão nhân ước chừng năm sáu mươi tuổi, đến ngồi ở sảnh kể chuyện, thi lễ, kính rượu các vị quan khách, bắt chuyện:” Hôm nay tại hạ nói đến chính là tiếng tăm lừng lẫy của Trầm Lãng Trầm đại hiệp, bảy năm về trước cùng Khoái Hoạt Vương giao đấu, mong các vị cổ vũ cho tại hạ đây.”

Đổng Thiếu Anh là người đầu tiên lên tiếng:” Hảo!”

Vương Liên Hoa lúc này nhìn Trầm Lãng, trong miệng lại nói:” Đổng huynh, không biết Trầm Lãng này là ai vậy?”

Đổng Thiếu Anh nói:” Sài công tử, nói đến Trầm Lãng, chính là tại hạ đỉnh đỉnh bội phục nhân vật này. Cũng nhờ Trầm đại hiệp mà Khoái Hoạt Vương tội ác chồng chất kia bị chế phục, sau đó Trầm đại hiệp được võ lâm quần hùng đề cử làm minh chủ, có thể nói là võ lâm Trung Nguyên đệ nhất nhân.”

Vương Liên Hoa chính là cười:” Nguyên lai Khoái Hoạt Vương là do Trầm đại hiệp chế phục, thật đúng là rất giỏi.”

Trầm Lãng cười khổ:” Trầm Lãng này thật ra cũng không lợi hại như trong truyền thuyết vậy đâu..”

Nghe được Trầm Lãng nói lời này, Đổng Thiếu Anh nhảy dựng lên, nghiêm mặt nói “Lý huynh, thứ lỗi cho tại hạ nói thẳng, tại hạ thấy như các hạ thật tầm thường, thân cao thể tráng lại bị người khác ức hiếp, thật sự mất đi khí khái nam tử. Còn Trầm Lãng Trầm đại hiệp, mặc dù tuổi cũng như ta với huynh, lại tạo dựng được công danh sự nghiệp như thế, đó mới gọi là bản sắc nam nhi.”

Trầm Lãng lâm vào thế bí,chỉ có thể nói” Đổng huynh nói chí phải, tại hạ lỡ lời” Vương Liên Hoa bên cạnh trông sắc mặt vẫn như thường, nhưng tiếu ý trong mắt kia, muốn giấu cũng giấu không được.

Người kể chuyện kia bắt đầu nói từ chuyện Trầm Lãng đi Lan Châu thẳng đến lúc y bị U Linh cung chủ gây khó khăn, mà ngay cả đến chuyện U Linh cung chủ nhìn chăm chú Trầm Lãng cũng kể ra, đa số là từ ngữ khoa trương suy nghĩ chủ quan của bản thân. Đổng Thiếu Anh ngửi được mùi rượu ngon, trầm trồ khen ngợi một mạch, Vương Liên Hoa cũng hùa theo náo nhiệt, Trầm Lãng thầm muốn chui xuống dưới gầm bàn.

Đổng Thiếu Anh thở dài “Nếu tại hạ không bận, thật sự rất muốn cùng hai vị đi Lan Châu, chiêm ngưỡng nơi Trầm đại hiệp từng đến, liên tưởng đến phong thái của Trầm đại hiệp năm đó…”

Vương Liên Hoa cười nói:” Chúng ta ba người hôm nay gặp nhau, cũng là có duyên. Trên đường đi có thêm bằng hữu, cũng là một chuyện đáng nhớ ”

Vì thế liền tiếp tục uống rượu nói chuyện. Ba người ước chừng uống hết hai vò rượu, Đổng Thiếu Anh tửu lượng vô cùng tốt, nhưng chính là uống rượu càng nhiều thì lại nói càng nhiều. Vương Liên Hoa cùng Trầm Lãng làm bộ như say chuếnh choáng, ba người đỡ nhau ra trước tửu lâu, dắt ngựa liền hướng khách điếm mà đi.

Vừa mới chuyển quá góc đường, liền có một tiểu khất cái nương theo ánh sáng chạy đến xin tiền. Đổng Thiếu Anh sờ soạng túi lấy ra mấy văn tiền, cười nói:” Hơn nữa đêm rồi lại còn gặp người xin tiền, hôm nay thật đúng là có duyên cùng khất cái.”

Tên khất cái kia không lấy tiền, nhưng lại đánh thẳng vào Đổng Thiếu Anh.

Đổng Thiếu Anh mắng:” Ngươi giám đánh đại gia ta?” Muốn cho tiểu khất cái một bài học, lại quờ quạng vào khoảng không. Tiểu khất cái đã ở cách đó hơn nửa trượng, cười hì hì nhìn hắn.

Trầm Lãng nhìn ra tiểu khất cái kia thân pháp thập phần nhẹ nhàng, thực sự có chút khinh công cơ bản, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn, liền kéo Đổng Thiếu Anh nói:” Không cần cùng tiểu hài tử chấp nhặt, chúng ta mau đi thôi.”

” Các ngươi có muốn chạy cũng không được.”

Đầu phố bỗng nhiên xuất hiện hai người, đều là khất cái giả dạng, lên tiếng là một tên khất cái trung niên tầm bốn mươi, xem chừng là thủ lĩnh . Chỉ thấy hắn đưa tay ra hiệu, một đám người vô thanh lập tức xông tới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio