Nếu sự tình không phải liên quan đến tánh mạng bản thân, chuyến đi xa nhà này cũng thật được cho là tiêu dao du.
Khí trời quang đãng, cũng không quá oi bức, dọc theo đường đi qua huyện Xương Hóa, Hoàng Sơn, Vụ Nguyên, đến mấy loại huyện lớn, vốn đều là đoạn đường thi nhân du khách thích nhất, đường tốt, phong cảnh đẹp không sao tả xiết, văn nhân nhã sĩ lưu tích vô số. Vương Liên Hoa một đường tâm tình vui vẻ, còn đối Thẩm Lãng nói: “Nếu xong việc này, trên đường trở về phải cực hảo rong chơi một phen, không phải vội vàng như vậy.”
Thẩm Lãng cười nói: “Khó được lúc nhìn ngươi không có tâm sự như vậy.” Chính y thực ra trong lòng còn vội vàng gấp gáp hơn, lúc đi ngang qua mấy thị trấn tuy có Tần ký hào, nhưng lại đối hành tung Vu Hành Vân không thu hoạch được gì, nếu trên đường không thể bắt được hắn, vào Miêu Cương, không có thiên thời địa lợi, thế nào nói được tang tiên cơ.
Vương Liên Hoa cười nhạo nói: “Ai nói ta không có tâm sự. Nếu lần này đi bất thành, nói cách khác có hay không được giải dược, người nằm trong tay bọn họ mỗi ngày bị người đánh ba bốn lần, thế nào còn cao hứng được đây? Đương nhiên là có thể cao hứng được một khắc liền cao hứng một khắc, đều là lợi cả.”
Thẩm Lãng thấy hắn nói như vậy, nhịn không được liền đưa hắn nhẹ nhàng ủng trong lòng ngực.
Xem Vương Liên Hoa này bộ dáng, y cư nhiên thật sự có một chút hối hận.
Hối hận buổi tối hôm đó không chịu một trận đọ sức ngọc thạch câu phần, cho dù phần thắng kỳ thật cũng không cao như Vương Liên Hoa nói, nhưng một chút cũng không tiếc nuối. Sự tình của Vương Liên Hoa vốn là trăm triệu lần không thể nhẫn, thế nhưng sau đó hắn lại cũng không hề đem ra nhắc lại, Thẩm Lãng kinh ngạc rất nhiều, lại càng nhiều phần đau lòng hơn. (ngọc thạch câu phần: ngọc nát đá tan; ngọc đá đều cháy; tốt hay xấu rồi cũng bị tiêu huỷ)
Một mạch như vậy liền tới Cảnh Đức trấn, đường núi quanh co, có tin tức Vu Hành Vân.
Mật thám Tần ký đưa tin: “Người này đã nán lại trấn hai ngày, một mực tìm hiểu sự tình đại hội Giang gia ngoạn vật.”
Châu Giang gia đại, là một cái danh hào thực thần kỳ.
Cảnh Đức trấn phía trước bất quá là một cái chỗ ở nhỏ của chủ nhân Giang gia tam đại (đời thứ ), người này am hiểu chế tạo trân phẩm độc hữu Bạc Thai Thanh Hoa tiến cống cho triều đình mà làm giàu, hiện giờ lại chưởng quản mấy chỗ ở đại danh Cảnh Đức trấn, kiêm thêm việc làm ngoạn vật buôn bán, mở ra tiễn trang, phiếu hào, đương phô (hiệu cầm đồ) trải rộng thiên hạ. Tuy nói tài phú còn kém Chu gia một bậc, nhưng có một điểm còn hơn Chu gia, đó là Giang gia tam đại chế tác cống vật, cùng triều đình lui tới chặt chẽ. Mà quyền khuynh triêu dã đương kim thủ lĩnh đại nội thị vệ Lý công công thập phần ham trân phẩm đồ sứ, Giang gia đúng là nắm bắt thật tốt, gia thế nhất thời như mặt trời ban trưa. Cũng có vô số võ lâm cao thủ đến Giang gia làm môn khách tìm nơi nương tựa, chính là cầu được tiến thân trong chốn triều đình. Vô luận là thương nhân, hay bên trong triêu dã thì vẫn là người giang hồ, Giang gia đều là phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ, không người dám nhạ. (quyền khuynh triêu dã: người tạm thời nắm quyền lớn trong triều) ; (triêu dã: triều đình và dân chúng) ; (phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ: gian xảo làm mưa làm gió)
Đại hội ngoạn vật mỗi năm một lần, lại đều là Giang gia trên dưới cấu kết với nhau hòng thâu tóm, bằng chứng lớn nhất chính là liên kết với hắc bạch lưỡng đạo.
Nghe nói Giang gia hàng năm đều vơ vét một đám ngoạn vật tốt nhất, trước tiên tháng đầu đem ngoạn vật công khai trưng bày hậu thế, sau đó là lừa bọn người đến triển lãm ngoạn vật đại hội. Trong vòng ba ngày nếu nhân sĩ đối ngoạn vật kia có ý, Giang gia liền muốn kết giao, Giang gia sẽ đem ngoạn vật kia trao tặng hòng kết hữu hảo, nếu trong vòng ba ngày không có người ngõ ý, liền đem ngoạn vật này đi bán đấu giá, phô trương thanh thế gia tộc, cũng là tránh ảnh hưởng phát sinh tranh đoạt.
Vu Hành Vân ở chỗ này hai ngày không đi, còn tìm hiểu tin tức đại hội ngoạn vật, chỉ sợ đúng là có ý gì đó với ngoạn vật bày ra, nhưng kiêng kị nanh vuốt đông đảo của Giang gia, không dám khinh dịch hạ thủ.
Vương Liên Hoa bắt lấy lam lam hỏi: “Việc này Vu Hành Vân, có phải hay không vốn là vì ngoạn vật đại hội mà đến?”
Lam Lam ủy khuất nói: “Tại hạ làm sao biết hành tung chủ nhân. Huống hồ chủ nhân lần này đến Giang Nam, một cao thủ trong tộc cũng không mang theo, chung quy chắc là không thể để cho người khác biết đến món đồ kia đi.”
Lam Lam nói lời này thật ra là nhắc nhở Vương Liên Hoa. Hắn đem ngoạn vật kia ra tỉ mỉ nhìn đến ba bốn lần, ở trên quyển đề mấy thứ đồ vật này nọ, chỉ cho Thẩm Lãng xem.
Âm quỷ tàm, xếp hạng đệ tứ.
Nhục liên tọa, xếp hạng đệ bát.
Huyết ấn tử, xếp hạng đệ thập tam.
Chiếu tâm kính, xếp hạng đệ nhị thập cửu.
Thứ tự này rất đáng chú ý, Giang gia chính là dưỡng riêng một đám người chuyên gia đánh giá ngoạn vật, ấn định mức quý báu ngoạn vật mà đem xếp loại, cũng là thứ tự tham gia trên đại hội triển lãm.
Thẩm Lãng lắc đầu nói: “Mấy thứ này, cái tên thoạt nhìn đều là dị thật sự.”
Vương Liên Hoa nói: “Vu Hành Vân nếu là vội đến ngoạn vật đại hội này, sẽ tìm Lam Lam bắt hắn thuận đường mang về, xem ra Lam Lam tiểu quan nhân quả thật không biết kỳ hoặc trong đó. Nhưng hắn lại cố ý gạt tộc nhân như vậy, nhất là cao thủ trong tộc. Ta xem thứ hắn muốn này, cùng Vu cổ phải có quan hệ trọng yếu, lại không thể nằm trong tay tộc nhân khác. Ở đây tổng cộng trưng ra ba mươi sáu loại ngoạn vật, trong đó bảy dạng là trân phẩm đồ sứ cống phẩm của năm nay, bảy dạng là thi họa tú phẩm, chín dạng là danh vật thời cổ, sáu dạng là châu ngọc quý báu, còn có một người vũ cơ, một tên luyến đồng, một loài yêu nhân lưỡng tính, còn lại chính là bốn dạng này ngoạn ý chưa từng nghe qua. Chỉ sợ thứ hắn muốn là ngay trong đám này.”
Thẩm Lãng nói: “Nếu là phú gia bình thường, đem mấy thứ này mượn dùng một lúc cũng được thôi. Nhưng đã là Giang gia, liền không thể khinh dịch xuất thủ.” (khinh dịch xuất thủ: dễ dàng ra tay)
Vương Liên Hoa cười nói: “Chúng ta đều nghĩ như vậy, Vu Hành Vân đương nhiên cũng thế. Hơn nữa những cái tên này cổ cổ quái quái, ai cũng không đoán được kia rốt cuộc là cái gì, e là phải tiếp cận mắt xác nhận qua mới có thể xuống tay. Chúng ta khả chỉ cần ở trận này ôm cây đợi thỏ đi.”
Thẩm Lãng trầm ngâm nói: “Nhưng nếu chúng ta để qua triển hội động thủ lần nữa, chỉ e……”
Vương Liên Hoa cười hì hì nói: “Bản công tử đều đã có thủ đoạn, để cho ngươi nhìn xem cái gì gọi là thâu thiên hoán nhật.”
…
Ngoạn vật đại hội Giang gia, quả nhiên khí thế phi phàm.
Thai tử (cái bàn) sáng láng dùng trong triển hội kia, nghe nói là do hai mươi mấy xảo tượng đẩy nhanh tốc độ trong một hai tháng mới hoàn thành, rường cột chạm trổ, xa hoa. Hàng năm sau khi đại hội ngoạn vật chấm dứt, đều có vô số nhà giàu có, đến cùng hạ nhân Giang gia giật dây bắc cầu, chỉ cầu có thể mua về được cái đầu ngưu cột kia, một cái vật trang trí nhất đẳng, chỉ vì nó tinh xảo mỹ lệ, chế tác bình thường cũng không thể nào sánh bằng.
Huống hồ, còn có thể dính đến tài vận khí phách Giang gia không ai bì kịp kia.
Chung quanh triển đài, lăng la vi liêm, gấm vóc trải ra đất, đường hoàng khí tượng tự nhiên không cần phải nói. (lăng la vi liêm: một tấm mành bằng lụa mỏng thêu hoa)
Một xe bảo vật áp đến, xe chứa bảo đều giống nhau, ước chừng chuyển đến ba mươi sáu xe, xa mã tiền hô hậu ủng chiếm cả một cái phố. (xa mã tiền hô hậu ủng: xe ngựa tung hô rầm rộ)
Tấm màn đen trên xa mã buông xuống, nghe nói bên trong trừ bảo vật ra, bên cạnh bảo vật còn có hộ vệ võ công cao cường, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chặn giết kẻ có ý đồ đoạt bảo..
Chấp tiên dẫn xe lại là một đám tiểu cô nương yểu điệu, đều mặc cùng một loại xiêm y lam sắc. Có người nhìn thấy sẽ phải cảm thán, tiểu cô nương giá xa (điểu khiển xe ngựa) trong nhà người ta, mà mỗi người đều có thể sánh bằng với Nhiêu Châu phủ tối nổi danh, hoa khôi Tống Tiểu Song.
Lại là một loại bất hiển sơn bất lộ thủy phú quý. (núi không hiện, nước không lộ )
Vượt qua loại đại náo nhiệt này, Vương Liên Hoa mới bắt đầu kỳ quái đứng lên.
Bên này Thẩm Lãng vội vàng thăm dò hành tung Vu Hành Vân, hắn lại ở một bên vô cùng cao hứng nhìn chằm chằm các cô nương giá xa, xem đến ánh mắt đều thẳng ra. May mắn thay cách ăn mặc của hắn lại giống như một kẻ phụ việc chơi bời lêu lổng, vậy nên hai mắt nhìn qua đăm đăm. (con người ta có phu quân rồi để phu quân lo, em là chỉ có chơi bời ngắm gái thôi =]])
Nhìn trong chốc lát, liền đối Thẩm Lãng nói: “Ta xem xong rồi đi trước, ngươi hảo hảo chăm chú nhìn, xem Vu Hành Vân có xuất ra không.”
Vừa nói xong, liền không thấy bóng.
Tuy rằng màn mở đầu đại hội ngoạn vật có hơn cả nửa cái canh giờ, nhưng bốn phía người ta đã sớm tấp nập. Vu Hành Vân dù có ở đây, cũng không chắc có thể thấy được. Bởi vậy Thẩm Lãng quyết định đến vị trí cách đó không xa chính là trên nóc nhà.
Tuy rằng không phải quá gần, nhưng được cái bốn bề vắng lặng, vị trí thoải mái, khả tọa khả nằm.(tự do nằm ngồi)
Từ tốn nhàn hạ, xem mở màn ngoạn vật đại hội.
Ngoạn vật đầu tiên, cũng là tối bất danh quý, chính là tuyệt diễm vũ cơ kia.
Người sống so với vật chết, nữ nhân so với kẻ luyến đồng lưỡng tính đê tiện xinh đẹp mà tài nghệ vượt trội hơn, cũng là muốn thẩm thấu kẻ bên trên có tâm lý hiếu kỳ mới có thể sắp xếp ra số ghế như vậy.
Một điệu múa loạn hoa mê người, lại dẫn đến một trận sơn hô hải khiếu ủng hộ, bảo đại hội ngoạn vật này, màn mở đầu thật là hảo tuyệt vời.
Vu Hành Vân vẫn chưa xuất hiện.
Hắn vóc người cao to hơn thường nhân, nếu là ở trong đám người này, từ trên cao nhìn xuống như vậy, tất nhiên là thập phần rõ ràng. Mãi đến thời điểm ngoạn vật thứ tư Âm quỷ tàm tiến lên đài, vẫn là chưa thấy được một người như vậy.
Chính là Âm quỷ tàm kia vừa xuất hiện, liền khiến cho tiếng người ở đây, đều lạnh xuống dưới.
Âm quỷ tàm đương nhiên là một con tàm trùng. (tàm: con dâu tằm)
Nghe nói là một người nuôi tàm ở vùng ngoại ô, có một ngày đột nhiên phát hiện tàm chính mình nuôi dưỡng đều đã chết không ít, không những chỉ chết không ít, mà hơn nữa số còn lại đều bị dính xác trùng nhầy nhụa, cũng không giống như là dịch bệnh.
Ngay từ đầu hắn hoài nghi là bị cái bọn ác điểm thích đến ăn tàm trùng, vì thế lặng lẽ núp ở một bên nhìn vài ngày. Kết quả hắn phát hiện, ở bên trong lá cây dâu tàm, có một con gì đó giống như tàm trùng lại không phải tàm trùng. Hình thể tuy rằng giống tàm, nhưng toàn thân lại là hôi hắc sắc (màu đen nâu), so với tàm trùng bình thường lớn hơn gấp đôi. Đáng sợ nhất chính là, trùng kia khẩu khí khai mở ra, rõ ràng là cái vật giống như tế nha (răng nhỏ tinh vi) dài sắc nhọn. Chính là nó dùng tế nha kia điên cuồng cắn xé tàm trùng khác, biến thành xác lan tràn khắp nơi. Người nuôi tằm sợ nhất là cái yêu vật này, không dám giết lại không dám phóng, đành phải dùng cái giỏ tre chế trụ, đi tìm đạo sĩ tố pháp.
Đạo sĩ kia chỉ vào quái tàm còn chưa niệm được lưỡng câu chú, tàm liền ngoan mệnh cắn vào đầu ngón tay đạo sĩ một ngụm. (ngoan mệnh: hết sức, liều mạng)
Đạo sĩ còn chưa kịp đưa tay bóp chết quái tàm, chính mình đã gục chết trước, thời điểm chết sắc mặt cùng tang diệp đều xanh giống nhau. (tang diệp: lá cây dâu)
Tiểu cô nương giảng giải nguồn gốc tàm cũng không hề nói tàm này như thế nào lại ở trong tay Giang gia, nhưng bọn người ở đây nghĩ một chút như vậy, sắc mặt vẫn là không khỏi tái xanh.
Đem vật tà ác lại xem như không làm ngoạn vật, đây thực là cái dạng phô trương lực lượng gì. Thẩm Lãng đương nhiên không sợ, nhưng vẫn là rất có phần không thoải mái.
Lúc này lại có người thay lời trong lòng y nói.
“Vì phô trương lực lượng triển lãm, lại tiết lộ phẩm vị của chính mình.” (phẩm vị: hàm lượng nguyên tố trong quặng (làm căn cứ để phân chia quặng nghèo, quặng giàu)
Này rõ ràng là giọng của Vương Liên Hoa, nhưng đứng ở trước mặt Thẩm Lãng lại chính là tiểu cô nương xinh đẹp.
Một thân lam sam tươi đẹp, còn tưởng rằng chính là Thanh hoa nhi anh hào Giang gia.