Những ngày nghỉ này của Cevi trôi qua vô cùng vui vẻ, bởi vì hắn chẳng những có thêm một cậu em trai Caesar, mà còn có một cậu em họ Brian nữa. Mẫu hậu và vương thúc Berg trước sau sinh hạ hai thằng nhóc Alpha, Vương thúc cũng hiếm khi mang theo đứa nhỏ trở về hoàng cung một thời gian ngắn, hàng ngày Cevi được ở cùng với người thân của mình, tâm tình vô cùng thoải mái vui vẻ.
Em họ Brian có chút hiếu động, hai tay luôn quơ loạn khắp nơi, có một lần, Cevi đưa một món đồ chơi cơ giáp mini cho nó, nó và vương thúc Berg hình như đều cảm thấy đặc biệt hứng thú với cơ giáp, ôm vào trong ngực sống chết không chịu buông, ai dám chạm vào đồ chơi nó nó sẽ khóc lớn, nó vừa khóc, Caesar lập tức không cam lòng yếu thế, cũng khóc toáng theo.
Hai thằng nhóc Alpha giống như đang so xem tiếng khóc của ai lớn hơn, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt nhau, hai đứa liền bắt đầu thi nhau rít gào, tiếng khóc liên tục không ngừng khiến bệ hạ Trand cau mày không muốn đến gần cung điện của vương hậu, ngay cả đội trưởng Reger của đội hộ vệ hoàng gia cũng yên lặng trốn đi xa xa, vương thúc Berg bị làm cho phiền lòng vô cùng, dứt khoát ôm Brian quay về nhà, lúc này Caesar mới an tĩnh lại, ngoan ngoãn nằm trong lòng mẫu hậu uống sữa dinh dưỡng.
Vương hậu Anna bất đắc nhĩn nhìn Cevi nói: “Sao em trai của con lại thích khóc vậy chứ? Hồi nhỏ rất ít khi con khóc.”
Cevi sờ sờ đầu em trai, mỉm cười nói: “Có lẽ là do thiên tính thích hơn thua của Alpha đi? Từ nhỏ nó đã muốn so đo xem tiếng khóc ai lớn hơn.”
Anna nói: “Claire cũng là Alpha mà, hồi nhỏ khi nó chơi đùa với con thì chẳng thấy khóc bao giờ, ngược lại còn rất thích ôm con.”
“…” Sắc mặt Cevi có chút xấu hổ, không nhịn được nói: “Mẫu hậu, khi đó con và Claire đều là trẻ con, không hiểu cái gì hết, người đừng nói nữa.”
Anna không nhịn được nở nụ cười: “Được, được, ta không nói.”
Cevi ngồi ở bên cạnh dỗ dành Caesar đang bυ" sữa mẹ, nhị công chúa Seattle yên lặng gục xuống bàn vẽ tranh, tam công chúa Danielle một mình lăn qua lăn lại tóc của búp bê vải, bốn đứa nhỏ đều ở bên cạnh, đó là những ngày hanh phúc nhất của vương hậu Anna.
Chỉ tiếc, trường của Cevi rất nhanh đã bắt đầu khai giảng, vương hậu Anna luyến tiếc hắn, chuẩn bị cho hắn rất nhiều thức ăn quần áo, nhét đầy mấy vali hành lý. Cevi chủ động ôm lấy bà, nói: “Mẫu hậu yên tâm, trường học rất an toàn, quan hệ của con và các bạn cũng rất tốt, ngày nghỉ sẽ lại quay về.”
Anna gật gật đầu, nhẹ nhàng sờ sờ đầu con trai, nói: “Con lại lớn thêm một tuổi, chờ đến lần sau con trở về, Caesar cũng có thể nói được rồi.”
Cevi cười nói: “Vâng, đến lúc đó phải nghe nó gọi con là đại vương huynh.”
Dứt lời còn đưa tay nhéo nhéo mặt tiểu Caesar, Caesar túm lấy tay hắn đặt ở trong miệng ʍút̼ ʍút̼ một lát, phát hiện không thể ăn, lại buông tay anh mình ra, quay đầu đi tìm đồ ăn khác. Cevi không nhịn được cười cười, rút tay về, cung kính hành lễ với vương hậu Anna, nói: “Mẫu hậu, con quay về trường học đây.”
Anna gật gật đầu: “Ừ… Nhớ chăm sóc mình cho tốt.”
Nhìn bóng dáng con trai xoay người rời đi, tâm tình của Anna không khỏi vô cùng mất mát.
Cevi chưa bao giờ khiến bà phải lo nghĩ, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, làm anh cả trong nhà vẫn luôn rất chiếu cố đến các em trai em gái, giống như một người bạn tri kỷ của vương hậu Anna vậy. Học viện Sao Paulo suốt một năm mới có một kỳ nghỉ, sắp tới sẽ có khoảng thời gian một năm không gặp được hắn, cũng không biết lần sau gặp lại hắn có thể cao lớn đến đâu đây?
Tuy rằng Caesar là hoàng tử Alpha mà Anna trông mong, nhưng trong lòng bà thương yêu nhất vẫn là đứa con lớn Cevi này. Vừa nghĩ tới sau này Cevi lớn lên cũng sẽ bị đưa ra khỏi hoàng cung kết hôn với Alpha khác, trong lòng Anna liền cảm thấy không nỡ.
Khác với Cevi suốt cả kỳ nghỉ đều vui vẻ ấm áp ở cùng người nhà, cả kỳ nghỉ của Claire đều ở trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, tướng quân Byron vì muốn nâng cao thành tích học tập của hắn đã đặc biệt mời riêng một giáo sư dạy học cho y ở nhà, Jamie cùng tuổi với y, cũng bị tướng quân kêu đến lên lớp cùng với y. Thằng nhỏ Beta lắm lời kia lúc nào cũng liến thoắng không ngừng, mỗi ngày đều treo câu “Vì sao” ở bên miệng, Claire bị nó làm cho đầu đau muốn nứt ra, may mà cuối cùng cũng đợi được đến ngày khai giảng.
Thời khắc nhìn thấy Cevi ở ký túc xá, Claire đột nhiên có loại cảm giác thân thiết vô cùng kỳ quái —- Đều là bạn cùng lứa, nhưng y luôn cảm thấy chỉ có khi ở cùng với Cevi thì tâm tình mới thả lỏng được.
Phía sau Cevi còn có một cái đuôi nhỏ, tất nhiên là xá hữu Edean, Cevi giúp Edean xách hành lý, hai người một đường vừa cười vừa nói đi đến trêи tầng. Trải qua một kỳ nghỉ an dưỡng, thân thể của Edean đã tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng mang theo một tia hồng nhuận.
Cevi vẫn không thay đổi gì cả, vừa liếc mắt nhìn thấy Claire, hắn liền đưa tay xoa xoa đầu Claire, cười nói: “Tóc dài quá rồi nha!”
“…” Thật muốn đập cho hắn một trận, chẳng lẽ xoa đầu cũng có thể nghiện sao?
Toàn bộ học sinh của ban một không có ai phải lưu ban, điều này làm cho cô chủ nhiệm lớp Kelly vô cùng vui vẻ.
Học sinh cả lớp có thể thuận lợi thông qua cuộc thi, công lao của lớp trưởng Carlos cũng không nhỏ, nó luôn mang vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở các học sinh nghiêm túc ôn tập trong giờ tự học, nếu như có người ngủ hoặc là lén chơi trò chơi, nó sẽ đi đến trước mặt người nọ nói: “Cậu không được chơi”, “Sắp đến kỳ thi rồi”…
Kỳ thật có rất nhiều người trong ban cảm thấy hắn rất phiền, cũng có không ít người lén lút mắng nó quá đứng đắn, bất quá, Carlos vẫn kiên quyết làm theo ý mình, tự cho là chuyện nên làm, nó cảm thấy chuyện này chính là trách nhiệm của lớp trưởng, dù sao từ nhỏ nó đã có loại tự tin kỳ quái “Lời của tôi mới là chính xác nhất” này.
Ngày hôm sau bắt đầu chính thức vào học, Cevi phát hiện, nội dung chương trình học năm hai của học viện Sao Paulo có thể tương đương với chương trình học lớp năm ở kiếp trước của hắn. bởi vì bọn nhỏ ở thế giới tương lai đều trưởng thành sớm hơn, cho nên giáo ɖu͙ƈ của đế quốc phải vượt mức quy định ba năm, Cevi có thể cảm nhận rõ ràng mấy bạn học trong ban sau khai giảng đều hiểu biết hơn trước kia rất nhiều.
Sau khi lên tới năm hai, phòng học của ban một vẫn giữ nguyên, chỉ có thay đổi một số giáo viên, cũng gia tăng thêm một môn học.
Môn học mới được thêm vào năm hai chính là võ thuật, Cevi vừa nghe tên đã cảm thấy vô cùng hứng thú với môn học này.
Buổi chiều thứ tư, các học sinh ban một được bố trí học một lớp võ thuật. Thầy Tony dáng người cường tráng đưa tất cả học sinh đến phòng học lớn dành riêng cho môn học, cho mọi người chiêm ngưỡng bắp tay rắn chắc khỏe mạnh của mình, cao giọng hỏi: “Các bạn có biết, vì sao ký túc xá của học sinh học viện Sao Paulo lại không lắp đặt thang máy hay không?”
Bọn nhỏ không ai trả lời, Tony liền nói tiếp: “Là vì muốn cho các bạn rèn luyện thân thể nhiều hơn! Mỗi ngày đều leo thang lầu, không được dưỡng thành thói quen lười biếng từ nhỏ chỉ ba giây đồng hồ đã bay tới ký túc xá!”
Vẻ mặt mọi người bừng tỉnh đại ngộ.
Ánh mắt của thầy Tony nghiêm khắc đảo qua cả đám, nói: “Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển, dựa vào công nghệ cao đã là tư duy theo quán tính của con người. Thế nhưng, thể trạng cường tráng cũng vô cùng quan trọng, thân thể mà không khỏe mạnh, mỗi ngày lười hoạt động chỉ dựa vào người máy, chờ đến khi các bạn già đi, cũng chỉ có thể nằm trong bệnh viện mỗi ngày để thay các khí quan hoại tử mà thôi! Mục đích khóa võ thuật của tôi, chính là muốn dưỡng thành thói quen rèn luyện từ nhỏ cho các bạn, luyện thành cơ thể cường kiện, điều này mới thật sự có lợi với các bạn! Nghe rõ rồi chứ?”
Mọi người nói: “Nghe rõ.”
Tony nhíu mày: “Chưa ăn cơm hay sao vậy? Lớn tiếng một chút!”
Mọi người cùng gào lên: “Nghe rõ.”
Tiếng vang dội lại trong phòng học, lúc này Tony mới vừa lòng gật gật đầu, dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hình như ban các bạn có hai Omega đúng không? Bạn học Edean thân thể không tốt, chủ nhiệm lớp đã nói qua với tôi cậu ấy không cần lên lớp. Còn một Omega nữa ở đâu, đứng ra đây cho tôi!”
Tính cách vị giáo viên này thẳng thắn, thanh âm khi nói chuyện cũng như chuông đồng, Cevi móc móc cái lỗ tai thiếu chút nữa bị chấn điếc, biểu tình bình tĩnh đứng dậy: “Là em.”
Thầy Tony khoát tay nói: “Cậu là Omega? Vậy cậu cũng nghỉ ngơi đi.”
Cevi nói: “Thưa thầy, thân thể em rất tốt, có thể học môn này.”
Tony nói: “Cậu không cần phải dự lớp võ thuật, Omega không cần học mấy cái đó, chờ sau này lớn lên cậu chỉ cần học cách chăm sóc đứa nhỏ là đủ rồi.”
Một đám học sinh xung quanh âm thầm cười trộm, Cevi không để ý đến bọn nó, cao giọng hỏi: “Trường học cũng không có quy định Omega không thể học môn này, em cho rằng, thể trạng cường kiện cũng vô cùng quan trọng đối với Omega. Chỉ có thân thể khỏe mạnh, tương lai mới có thể chăm sóc cho Alpha của mình, không phải sao?”
“…” Hình như cũng có chút đạo lý? Thế nhưng, chăm sóc Alpha là chuyện gì thế này?
Một đám Alpha kinh ngạc nhìn Cevi, luôn cảm thấy trong lòng có chút là lạ.
Thầy Tony cũng ngơ ngẩn, ông đã dạy qua nhiều lớp như vậy, đa phần Omega khi nghe thấy không cần học môn này đều rất vui vẻ ngồi sang một bên quan sát. Đương nhiên, cũng có một số Omega cảm thấy hứng thú với khóa võ thuật nên đi học theo, học được vài ngày liền không kiên trì nổi nữa, lá gan của Omega này xem ra thật lớn nha.
Tony cau mày nói: “Được rồi, cậu đã muốn học, vậy cùng học với mọi người đi. Nếu chịu không được khổ, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể sang bên cạnh nghỉ ngơi.”
Lúc này Cevi mới cười rộ lên: “Cảm ơn thầy!”
Võ thuật, tên như ý nghĩa, thầy giáo sẽ dạy cho mọi người một số kỹ xảo võ thuật, giúp bọn trẻ học được cách cận chiến từ nhỏ, tương lai khi gặp phải thời khắc nguy cấp cũng có thể bảo vệ mình. Lại nói, loại kỹ xảo võ thuật này cũng có tác dụng rất lớn cho việc điều khiển cơ giáp trí năng về sau này.
Nhóm Alpha và Beta trong ban hiển nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú đối với khóa võ thuật này, tất cả mọi người cùng thay một bộ quần áo màu trắng rộng thùng thình, bên hông thắt một cái dây lưng màu vàng, chắp tay sau ʍôиɠ đứng thành một hàng, lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
Thầy Tony nói: “Dây lưng bên hông kia, đại biểu cho trình độ võ thuật của các bạn, khi đạt tới trình độ tương ứng thì có thể tham gia cuộc thi võ thuật, qua được cuộc thi là có thể thăng cấp! Hiện tại, các bạn đang dùng dây lưng có màu vàng nhạt, là trình độ nhập môn cấp thấp nhất! Nâng cao lên nữa, là đai đỏ, đai xanh lam, đai xanh lục, cùng với đai đen cấp cao nhất!”
Người đàn ông khi nói chuyện trung khí mười phần, cột dây lưng màu đen bên hông, thân hình cao lớn khôi ngô, cơ bắp lộ ra trêи cánh tay vô cùng rắn chắc, một đám bạn nhỏ đều mang vẻ mặt hâm mộ.
Cevi vừa nghe ông nói như thế, trong lòng cũng hiểu được đại khái, chế độ thăng cấp võ thuật ở đế quốc chắc hẳn cũng giống như karate mà hắn từng học, đai đen là cấp cao nhất. Kiếp trước hắn có duyên gặp được một vị đại sư bậc thầy về karate, thu hắn làm đồ đệ, hơn nữa còn dốc lòng truyền thụ, khi Quý Nhiên thi được đến đai đen còn chưa tới mười tám tuổi.
Chẳng qua, dù sao kiếp trước hắn cũng là một cô nhi từ nhỏ đã lớn lên trong bùn, đánh đánh đập đập vô số lần, tố chất thân thể tốt. Còn đời này Cevi là một Omega, sống an nhàn sung sướиɠ ở hoàng cung, thân thể nhất định không rắn chắc được như Quý Nhiên. Bất quá, Cevi cũng không lo lắng, thân thể có thể dần dần tốt lên dựa vào rèn luyện, huống hồ, tất cả kỹ xảo võ thuật hắn đều nhớ rõ, tin rằng sau này học sẽ không quá khó khăn.
Sau khi giới thiệu qua về quy định của khóa võ thuật xong, thầy Tony liền đưa ra mệnh lệnh đầu tiên: “Được rồi, bây giờ tôi sẽ dạy các bạn động tác thứ nhất, mọi người làm theo tôi.”
Động tác ông dạy chính là động tác cơ bản nhất trong võ thuật —- Đứng thẳng và đặt hai nắm tay song song hai bên.
“Hai chân đứng thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, trước tiên đứng vững trêи mặt đất. Bốn ngón tay khép chặt, lại đặt ngón cái ở trêи đốt ngón trỏ thứ hai nhẹ nhàng nắm lại. Cố gắng liên kết các khớp ngón tay ở ngón trỏ và ngón giữa trêи bàn tay. Chú ý, cổ tay phải thả bằng, như vậy lúc ra quyền mới có lực, hơn nữa sẽ không làm cổ tay bị thương.”
Sau khi thầy Tony nói xong một lần, liền nhìn bọn nhỏ nói: “Tôi sẽ làm mẫu cho các bạn một lần.”
“—-Hây!”
Theo một tiếng hét to, thầy Tony quyết đoán chém ra một quyền tiêu chuẩn, dùng sức đánh về phía bao cát trước mặt, chỉ nghe “phanh” một tiếng, bao cát nặng nền liền bị ông đánh văng ra xa một thước, có thể thấy, nếu một quyền kia của ông mà đánh lên mũi người khác, nhất định đã sớm làm mũi người ta dập nát gãy xương rồi.
Bọn nhỏ đều sợ ngây người, vẻ mặt sùng bái ngửa đầu nhìn ông.
Lúc này Tony mới thu tay lại, cười nói: “Nào, mọi người làm theo tôi.”
Ông vỗ vỗ tay, trêи trần phòng học liền thần kỳ rũ xuống mấy chục cái bao cát, trước mặt mỗi người đều có một cái, chẳng qua, bao cát cho bọn nhỏ dùng chỉ lớn bằng một phần ba cái ở trước mặt Tony, trọng lượng cũng nhẹ hơn nhiều.
“Đứng ở phía trước bao cát kia, tôi đếm một, hai, ba thì ra quyền. Hô lớn tiếng một chút, phóng thích năng lượng trong thân thể các bạn ra!”
“Một, hai, ba —- Hây!”
Một đám học sinh ra quyền theo lời thầy giáo, bao cát trong phòng học nhất thời ngã trái ngã phải, có đứa nhỏ tay bị đập đau, vẻ mặt mếu máo suýt khóc.
Mà vào giờ khắc này, Claire lại đột nhiên cứng ngắc tại chỗ —- Bởi vì, y đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc.
Dáng người thẳng tắp, tư thế nắm tay tiêu chuẩn giống y hệt sách giáo khoa, khi ra quyền thân thể hơi hơi nghiêng về trước, cánh tay dùng sức, một quyền đánh tới bao cát trước mặt, không chút dây dưa lằng nhằng, một loạt động tác rõ ràng, lưu loát này, giống hệt như dã thú ngủ đông trong rừng rậm, một khi gặp phải nguy hiểm, liền tựa như mãnh hổ sổng chuồng không ai có thể chống đỡ! Quý Nhiên…
Đã từng, y đã từng nhìn qua vô số lần động tác luyện quyền của Quý Nhiên trong căn nhà hai người cùng ở, động tác lưu loát và tuyệt đẹp như vậy, khiến người ta không thể rời mắt nổi.
Hôm nay, y lại một lần nữa thấy được động tác như vậy. Tuy rằng bởi vì cơ thể quá nhỏ làm hạn chế không gian phát huy, nhưng tư thế ra quyền quyết đoán rõ ràng kia, lại không hề sai lệch chút nào với Quý Nhiên năm đó!
Trong khoảnh khắc các học sinh xung quanh còn bởi vì đau tay mà sầu mi khổ kiếm, người chỉ một quyền đã dứt khoát đánh bay bao cát ra xa một thước, chính là vị tiểu bằng hữu thanh mai trúc mã bên cạnh y —- Đại vương tử Cevi!