Có rất nhiều gờ và góc kim loại trên đèn chùm pha lê, Ninh Tri không thể tưởng tượng được hậu quả khi nó rơi xuống.
Ninh Tri cũng không thể suy nghĩ nhiều, ngay lập tức tiêu hao mặt trời nhỏ để hiện thân, lao về phía Lục Tuyệt.
Cơ thể đột nhiên lọt thỏm trong vòng tay mềm mại, nơi chóp mũi tỏa ra hương thơm ngát vô cùng.
Lục Tuyệt ngây người nhìn Ninh Tri đang ôm mình, trong đôi mắt đen thoáng hiện vẻ mừng rỡ.
Chị gái kỳ lạ, ôm anh.
Nhưng mà, ngay giây tiếp theo, Lục Tuyệt nhìn thấy ngọn đèn pha lê cực lớn rơi xuống, sắp rơi vào trên người Ninh Tri, trái tim anh nhảy dựng, Lục Tuyệt không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ôm Ninh Tri, hướng người về một bên.
Chưa kịp né thì chiếc đèn pha lê đã rơi xuống.
Ninh Tri cảm thấy toàn thân Lục Tuyệt căng thẳng, ôm chặt lấy cô, bên tai cô là tiếng rên rỉ trầm khàn của anh.
"Lục Tuyệt."
Cậu bé bị đẩy sang một bên, hét lên vì sợ hãi.
Cậu bé nhìn thấy từ trên trần rơi xuống chiếc đèn chùm, vỡ tan thành từng mảnh.
Ninh Tri nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của Lục Tuyệt, vội vàng kiểm tra lưng anh: "Anh có bị thương không?"
Tay Ninh Tri run rẩy lật vạt áo Lục Tuyệt lên, cô không sợ bị thương, chỉ cần không chết thì cho dù có bị thương, khi cô trở lại trạng thái người khác không nhìn thấy, vết thương của cô sẽ được chữa lành.
"Em không cần anh cứu em, Lục Tuyệt, anh chỉ cần bảo vệ chính anh thật tốt là được rồi." Ninh Tri vừa đau lòng vừa áy náy.
Lưng Lục Tuyệt bị đập đỏ lên, vị trí eo lưng bị viền kim loại của đèn pha lê làm trầy xước, tróc ra một mảnh da nhỏ, bắt đầu chảy máu.
Ninh Tri giật mình kinh hãi, thì ra anh vẫn bị thương, hơn nữa vẫn là chính vị trí đó.
Cô không thể thay đổi được kết cục anh bị thương.
"Bảo vệ chị gái kỳ lạ." Lục Tuyệt không cảm thấy đau, ngược lại còn vì áo bị chị gái kỳ lạ lật lên nên đôi mắt đen của anh còn có chút ngượng ngùng.
Nghe vậy, Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt chằm chằm, tình yêu của anh dành cho cô thuần khiết đến mức ngực cô nóng ran lên, khóe mắt ươn ướt.
Làm sao bây giờ, cô thích anh chết mất.
Ninh Tri thấy vết thương của anh hơi sâu, xung quanh lại không có dụng cụ y tế nên chỉ có thể nhanh chóng đến bệnh viện băng bó thôi.
"Chúng ta nên rời khỏi đây trước đã." Ninh Tri nhíu mày, lửa càng ngày càng bùng lớn.
Cô bước đến bên cậu bé: "Đừng khóc, chị gái sẽ dẫn em ra ngoài tìm ba mẹ."
Cậu bé trông chừng năm sáu tuổi, nét mặt thanh tú và bụ bẫm, trông rất dễ thương.
Cậu bé phớt lờ Ninh Tri, cứ tiếp tục mở miệng gào khóc, như thể đang hét lên vì sợ hãi.
"Em bị dọa sợ à?" Ninh Tri vươn tay muốn nắm lấy tay cậu bé, nhưng cậu bé lại né tránh tay cô, không cho cô đụng vào, cứ tiếp tục khóc.
Ninh Tri sửng sốt.
Lục Tuyệt nghe được cậu bé không nghe lời Ninh Tri nói, anh trầm giọng khiển trách cậu bé: "Không được khóc!"
Anh vừa dứt lời, tiếng khóc của cậu bé đã nghẹn ngào lại, thút thít vài lần rồi dừng lại một cách thần kỳ.
Cậu bé lại thực sự nghe lời Lục Tuyệt.
"Không khóc nữa nha, nghe lời quá, chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Ninh Tri lo lắng sẽ có biến cố gì đó, cô muốn đưa Lục Tuyệt rời khỏi khách sạn ngay lập tức.
Cậu bé không để cho Ninh Tri nắm tay, chủ động đi tới, ôm lấy đùi Lục Tuyệt.
Ninh Tri: ...
Lục Tuyệt cau mày, khóe môi mím lại, hiển nhiên anh không thích bị người khác ngoài Ninh Tri sờ soạng hay ôm anh thế này.
"Lục Tuyệt, thằng bé thích anh." Ninh Tri cười: "Anh dắt thằng bé đi."
Nghe thấy lời chị gái kỳ lạ, Lục Tuyệt miễn cưỡng nằm lấy bàn tay nhỏ bé bụ bẫm của cậu bé, lần này cậu bé không né tránh mà ngoan ngoãn để anh dắt đi.
Trong lòng bàn tay có một khối thịt mềm mại, rất nhỏ, Lục Tuyệt nhíu mày, anh chỉ thích nắm tay của chị gái kỳ lạ.
Ninh Tri dẫn một lớn một nhỏ lao ra ngoài.
Ngày càng có nhiều người chạy thoát thân, tầng bị lửa bao vây phân nửa, nếu chậm chân sẽ không thể thoát ra ngoài được.
Lúc này, vệ sĩ của Lục Tuyệt đi tới.
"Cậu chủ Lục Tuyệt." Anh ta lao tới.
Ninh Tri thấy quần áo trên người của vệ sĩ trở nên nhăn nhúm, trông hơi chật vật, xem ra vì tìm được Lục Tuyệt mà anh ta phải chịu không ít khó khăn.
"Anh đi lên từ đầu thế?" Ninh Tri hỏi ngay.
Vệ sĩ phản ứng rất nhanh: "Phía sau có cầu thang bộ, lửa ở đó không quá lớn, chúng ta có thể rời khỏi từ nơi đó."
Ninh Tri gật đầu: "Chúng ta mau chóng qua đó đi."
Xem ra, nếu như cô không xuyên lại, có lẽ vì cứu cậu bé này nên Lục Tuyệt mới bị thương.
Sau đó, vệ sĩ xuất hiện, đưa bọn họ ra ngoài tử cầu thang phía sau.
Người vệ sĩ đi trước để dọn đường, nhanh chóng đá bay những vật cản xung quanh.
Vừa rồi Ninh Tri ở trong trạng thái tàng hình, hoàn toàn không cảm thấy gì hết.
Nhưng hiện giờ cô đã hiện thân rồi nên có thể cảm nhận rõ ràng từng đợt sóng nhiệt cùng làn khói dày đặc phả vào người, khiến cổ họng vô cùng khó chịu.
Ninh Tri bị sặc vài cái, ho khan đến mức khóe mắt chảy cả nước mắt.
Nghe thấy tiếng ho của cô, Lục Tuyệt sợ hãi, anh nhìn cô, vẻ mặt lo lắng, hận không thể ho khan thay cô.
"Em không sao." Cổ họng của Ninh Tri đang vô cùng khó chịu, cô nắm chặt tay Lục Tuyệt.
Trong tòa nhà vang lên tiếng người la hét vì lửa cháy cùng tiếng vật nặng đập xuống đất, khiến lòng người càng như thắt lại.
Ninh Tri sải rộng bước chân, nắm lấy tay Lục Tuyệt, theo sát phía sau vệ sĩ.
Mà điều kỳ lạ là, hình như từ khi ra khỏi phòng, cậu bé chưa từng khóc thêm chút nào, cứ lặng lẽ để Lục Tuyệt kéo mình đi.
Cậu bé yên lặng bước đều đôi chân nhỏ ngắn tũn, rảo bước như đang chạy, dù thấy lửa cũng không bị dọa khóc nữa.
Ninh Tri cũng không nghĩ nhiều, lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, chỉ một lòng chạy trốn, đến lúc bước ra khỏi khách sạn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ra rồi."
Ngoài cửa, có mấy người sợ hãi mà ôm nhau khóc nấc lên, một số bị thương đang nằm chờ cứu hộ.
Lực lượng cứu hỏa nhanh chóng triển khai cứu hộ, lác đác có người được cứu ra ngoài.
Được tái sinh thảm họa, Ninh Tri vui mừng nhìn Lục Tuyệt.
Không biết từ lúc nào mà cọ trúng anh, bên má trái của anh phủ một ít tro bụi, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trắng bệch bỗng trở nên đen kịt, ngay cả tóc mái trên trán cũng rối tung, anh lặng lẽ nhìn cô, trông vừa ngây ngốc mà vừa đáng yêu.
Ninh Tri hỏi vệ sĩ bên cạnh: "Có khăn giấy không?"
Người vệ sĩ lắc đầu, anh ta xoay người, lập tức chạy đến chỗ đám đông cách đó không xa để xin một gói khăn giấy.
Ninh Tri nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn."
Cô lấy khăn giấy ra, bắt đầu nhẹ nhàng lau mặt cho Lục Tuyệt: "Ở đây rất bẩn."
Vệ sĩ cao lớn đứng ở bên cạnh, nhìn thấy động tác lau mặt của Ninh Tri, anh ta đang muốn ngăn cản lại: "Cô à, cậu chủ cậu ấy..."
Anh ta đang định nói cậu chủ không thích bị người khác đụng chạm, nhưng một giây tiếp theo, anh ta lập tức sững sờ, chỉ thấy Lục Tuyệt không những không né tránh mà khóe miệng còn hơi nhếch lên, như là đang mỉm cười.
Cậu chủ Lục Tuyệt lại đang cười ư?
Động tác của Ninh Tri rất nhẹ nhàng: "Sạch rồi."
Lục Tuyệt đưa mặt mình tới gần Ninh Tri, giọng nói trầm thấp như mang theo chút nũng nịu: "Bên này, cũng muốn nữa."
Ninh Tri buồn cười nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lục Tuyệt, bên phải khuôn mặt anh không có gì cả, làn da căng bóng, rất đẹp: "Ở đây không có gì bẩn cả."
Lục Tuyệt chớp mắt, có chút thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, đôi môi mềm mại của cô chạm nhẹ vào má phải của anh, đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt lập tức sáng rực lên.
Anh vệ sĩ bị kinh hãi tới mức choáng váng tột độ, cậu chủ không những bị cô gái không biết từ đâu tới này lau mặt, mà còn bị cô ấy hôn.
Hơn nữa, khóe miệng cậu chủ còn mỉm cười rất sâu, hiển nhiên là rất thích nụ hôn của cô gái trước mặt.
Vệ sĩ không thể nào bình tĩnh nổi, thậm chí còn muốn gọi ngay cho ông Lục, bà Lục báo tin cậu chủ bị người lạ hôn.
"Đi thôi, em đưa anh đến bệnh viện xử lý vết thương." Tuy rằng vết thương của Lục Tuyệt rất nhỏ, nhưng nếu bị kim loại làm thương, anh vẫn phải sát trùng sạch sẽ, không biết có phải tiêm một mũi hay không.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên chạy tới, đoạt lấy cậu bé trên tay Lục Tuyệt: "Đây là con trai tôi!"
Vẻ mặt người đàn ông rất dữ tợn, nắm chặt lấy tay cậu bé.
"Anh à, con trai anh bị bỏ lại một mình trong phòng bao, là chúng tôi cứu cậu bé ra ngoài." Ninh Tri còn đang muốn giúp cậu bé tìm ba mẹ, không ngờ hiện tại lại có người tới nhận.
Vẻ mặt người đàn ông ngượng ngùng: "Cảm ơn rất nhiều."
Nói xong, anh ta lập tức quay đầu, vỗ mạnh vào đầu cậu bé kia hai phát: "Này thì chạy loạn này, này thì không nghe lời, hại bố mày chạy khắp nơi tìm mày."
Ninh Tri nhíu mày.
Cậu bé bị đánh cũng không khóc, chỉ mải cúi đầu không đáp, rất khác với phản ứng của những đứa trẻ bình thường.
Ninh Tri nghiêng đầu nhìn Lục Tuyệt, cô đột nhiên phát hiện trạng thái của cậu bé kia với Lục Tuyệt rất giống nhau.
Cho nên, là vì cậu bé đã tìm đúng người giống mình nên vậy mới để cho Lục Tuyệt dắt đi à?
Người đàn ông trung niên hùng hổ lôi cậu bé đi.
Lục Tuyệt mím chặt môi, nhìn cậu bé bị bắt đi, trong đôi mắt đen láy của anh đầy vẻ hoang mang.
Còn có cả bất mãn.
Ninh Tri thở dài, cô nắm lấy tay anh: "Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện."
Vệ sĩ nhanh chóng nói: "Xe đậu ở phía đối diện."
Ninh Tri gật đầu, cô kéo tay Lục Tuyệt, định đi đến chiếc xe đối diện.
Nhưng ngay lúc xoay người, Ninh Tri chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc cách đó không xa.
Cô gái đứng không vững, còn bị ai đó kéo lên xe.
Trong mắt Ninh Tri hiện lên vẻ kinh ngạc không kiềm chế được, người đó là bạn gái của Ngụy Tinh.
Trùng hợp vậy ư!
Trái tim của Ninh Tri như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bàn tay đang nắm lấy tay Lục Tuyệt cũng đổ mồ hôi.
Cô nhớ thời gian xảy ra tai nạn giao thông trên bản tin kia là ngày hôm nay.
Ninh Tri thật sự không ngờ mình sẽ gặp được bạn gái của Ngụy Tinh.
Cho nên, cô có cơ hội cứu cô ấy ?
Không suy nghĩ nhiều, cô nắm tay Lục Tuyệt, bước nhanh tới.
"Giáo sư, em...!em sẽ tự mình quay về."
Đầu óc Phương Du Chúc hơi choáng váng, vừa rồi trong bữa tiệc bị các bạn rót vài ly rượu, cô uống say, rồi lại đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, bị giáo sư kéo chạy đi.
Tới giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh táo lại được, men say khiến đầu óc cô ấy choáng váng.
Giáo sư giữ chặt lấy tay của Phương Du Chúc, nhét cô ấy vào trong xe, mặt đỏ bừng say khướt: "Không sao, tôi tiện đường."
Nói xong, ông ta vội vàng đẩy người ngồi vào ghế sau của xe, mặc kệ Phương Du Chúc đang giãy dụa, cứ thế đóng cửa lại.
Ông ta vội vàng quay lại ghế lái, đang định đóng cửa thì bất ngờ có người giữ ông ta lại.
Trước mặt xuất hiện khuôn mặt của một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp.
Nước da của cô gái trắng như tuyết, nét mặt thanh tú, môi đỏ, răng trắng, thậm chí đôi mắt cũng đẹp đến mức như được bao phủ bởi những vì sao, chỉ một cái nhìn thôi cũng có thể khiến xương người ta mềm nhũn.
"Cô là..." Mấy lời khiển trách đang định nói ra của giáo sư chợt dừng lại trong miệng.
Ninh Tri đã đọc bản tin kia, biết giáo sư này họ Viên.
Cô kéo Lục Tuyệt đến bên cạnh, đứng trước cửa xe.
Ninh Tri mím môi một cái, ánh mắt chuyển sang vẻ thuần khiết: "Giáo sư Viên, anh ấy bị thương rồi, xin thầy đưa chúng em đến bệnh viện với ạ."
"Hai em là học trò của tôi à?" Giáo sư Viên chỉnh lại kính, vẻ say khướt trong mắt khiến ông ta nhìn không rõ lắm: "Hai em tự đi ô tô đi, hiện giờ tôi còn có việc phải làm, không có thời gian." Nói xong ông ta muốn đóng cửa lại.
"Đừng mà giáo sư Viên, học trò của thầy bị thương, phải nhanh chóng đến bệnh viện.
Còn có chuyện gì quan trọng hơn việc cứu người nữa đâu ạ?" Đứng từ xa mà Ninh Tri cũng ngửi thấy mùi rượu trên người ông ta: "Chẳng lẽ thấy là người thấy chết mà không cứu sao?"
Ninh Ti nhẹ giọng nói thêm: "Nếu trường học phát hiện thầy là người thấy học trò xảy ra chuyện mà vẫn trơ mắt không cứu người, chỉ e là..."
Gân xanh trên trán giáo sư Viên nổi rõ: "Lên xe!"
"Cảm ơn giáo sư Viên ạ." Ninh Tri quay đầu lại dặn dò vệ sĩ: "Giáo sư Viên hứa đưa chúng ta đến bệnh viện rồi, anh đến lái xe đi!
Giáo sư Viên kinh ngạc nhìn Ninh Tri: "Đây là xe của tôi!"
"Đúng vậy, nhưng thầy say rượu rồi, không thể lái xe.
Giáo sư Viên, thầy định làm trái pháp luật sao ạ?" Ninh Tri cúi đầu nhìn người ngồi trên ghế lái.
Gân xanh trên trán của giáo sư Viên ngày càng nổi lên, ông ta tức giận bước xuống xe, định đi tới ghế phụ phía sau.
Ninh Tri kéo Lục Tuyệt lên xe trước: "Giáo sư Viên, thầy già rồi, ghế phụ nên nhường cho thầy ạ."
Giáo sư Viên hít sâu một hơi, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Ninh Tri ngồi ở giữa, kêu Lục Tuyệt ngồi bên cửa sổ.
Mặc dù vệ sĩ không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng anh ta vẫn lên ghế lái, khởi động xe.
"Tôi muốn về nhà, tôi muốn tìm Ngụy Tinh." Ở bên cạnh, Phương Du Chúc đang say rượu thì thào dựa vào cửa sổ bên kia.
Giáo sư Viên ở ghế phụ, sắc mặt không tốt chút nào: "Đưa hai bạn học này đến bệnh viện xong, tôi sẽ đưa em về nhà."
"Em tự về được..." Phương Du Chúc muốn đi tìm bạn trai.
Giáo sư Viên không lên tiếng.
Ninh Tri nhìn khuôn mặt say khướt của Phương Du Chúc, trong lòng suy nghĩ nhiều hơn một chút.
Cô đến gần cô ấy: "Cô muốn tìm Ngụy Tinh sao? Đợi lát nữa tôi giúp cô tìm anh ấy.".