Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

chương 120: 120: chương 104

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cũng không biết qua bao lâu.

Một bàn chân của Ninh Tri thò ra khỏi chăn bông, ngón chân màu hồng nhạt cong lên, không chịu nổi nữa, khó nhịn vô cùng.

Đôi mắt đen sóng sánh đầy nước, khóe mắt cũng ửng lên một màu đỏ nhạt.

Ninh Tri vốn tưởng rằng Lục Tuyệt không biết gì, sẽ cần cô hướng dẫn.

Nhưng cô đã nhầm rồi.

Trong chuyện thế này, anh như có lợi thế trời sinh.

Hai tay cô từ từ tuột khỏi vai anh, rất yếu ớt, nhưng anh lại càng đánh càng hăng, đôi mắt đen càng ngày càng sáng.

"Tri Tri, Tri Tri ..." Trên trán và chóp mũi Lục Tuyệt đây mồ hôi, tóc mái trên trán cũng ướt sũng, lần đầu tiên anh biết được loại hoạt động này còn thoải mái sung sướng hơn cả hôn.

Trong khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt, những mặt trời nhỏ vẫn điên cuồng bắn ra thành một đống dày đặc, mỗi lần anh đong đưa, Ninh Tri lại cảm giác có gần hai mươi, ba mươi mặt trời nhỏ bắn ra cùng lúc.

Ánh vàng ngày càng chói mắt, Ninh Tri đành phải nheo mắt lại, cô đã chẳng còn sức lực và tâm trạng để đếm xem bây giờ mình đã có được bao nhiêu mặt trời nhỏ nữa rồi.

"Tri Tri nhìn anh." Lục Tuyệt cúi đầu, bờ môi mỏng tìm kiếm cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Tri, cực kỳ dịu dàng hôn lên khóe miệng cô, anh thích sự động chạm như thế này vô cùng.

Chắc chắn là Tri Tri cũng thích, anh muốn lâu hơn một chút, còn chưa tới nửa giờ.

Lục Tuyệt trước mặt cô rất tham lam, giống như không biết mệt mỏi là gì.

Cô tức giận, yếu ớt đến gần cắn cằm anh: "Nhìn không nổi."

Chung quanh tối quá, trên đầu anh thì ngày càng có nhiều mặt trời nhỏ, ánh sáng vàng chói mắt như vậy làm sao cô có thể mở mắt ra nổi!

Màn đêm dày đặc, không khí trong phòng tràn ngập hương hoa ngào ngạt, ngọt ngào đến mức khiến người ta rung động.

Trong phòng không có đèn, chỉ có vị trí đầu giường là rất sáng.

Lục Tuyệt bật đèn bàn bên cạnh, anh giẫm lên cánh hoa trên mặt đất, dưới chân dính đầy hoa hồng đỏ.

Anh bước vào phòng tắm, tìm chiếc khăn ướt sạch sẽ lau người cho Ninh Tri.

"Đỏ rồi." Lục Tuyệt sợ hãi, làm khăn tắm rơi vào trên đùi Ninh Tri.

"Đừng nói gì nữa." Ninh Tri nhấc chân, yếu ớt đá vào người anh: "Đó cũng là do anh làm ra đó."

"Thổi giúp Tri Tri."

Trong đôi mắt đen ướt át của Lục Tuyệt hiện vẻ sốt ruột, anh cúi đầu muốn hướng về phía chỗ đó của Ninh Tri.

Ninh Tri bị dọa cho ngồi bật dậy, nắm chặt chăn bông, cô đỏ mặt, gương mặt như sắp rỉ ra máu, đẩy anh: "Đừng lộn xộn."

Tri Tri không cho anh thổi, Lục Tuyệt cầm khăn tắm lên, trong lòng vẫn còn lo lắng: "Tri Tri có đau không?"

"Đau muốn chết." Cô không ngờ rằng sức chịu đựng của anh lại mạnh mẽ đến vậy, chết sống không chịu dừng lại.

"Anh thổi giúp Tri Tri." Nói xong Lục Tuyệt lại muốn nghiêng người qua.

"Không được! Không cần!" Ninh Tri sợ anh kiên quyết muốn làm, bèn ôm lấy mặt anh: "Anh học mấy cái vừa rồi ở đâu?"

Chàng ngốc này lại có kỹ xảo như vậy, chắc chắn là học được ở đâu đó rồi.

Trên đầu Lục Tuyệt lại có thêm một đám mặt trời nhỏ bắn ra, ánh sáng của mặt trời nhỏ cũng đủ để chiếu sáng xung quanh.

Đôi mắt đen láy của anh chiếu ánh vàng, vừa ướt át vừa sáng rực, anh liếc mắt nhìn Ninh Tri thật nhanh, sau đó lại đưa mắt đi chỗ khác, anh không nói dối Ninh Tri, thành thật đáp lại: "Học trong sách."

Ninh Tri kinh ngạc: "Anh lấy sách ở đâu ra?"

Đối với Lục Tuyệt thì một trợ lý như Ngụy Tinh thậm chí còn không bằng một sợi tóc của Tri Tri, cho nên lập tức phản bội đối phương không chút do dự nào: "Ngụy Tinh cho anh."

Và thế là, anh chàng chiến hữu Ngụy Tinh không biết mình đã bị Lục Tuyệt phản bội sạch sành sanh không còn chút cặn.

Ninh Tri nhàn nhạt liếc nhìn Lục Tuyệt, khá lắm, cô còn đang không hiểu tuy Lục Tuyệt không lưu loát lắm nhưng vẫn hiểu nguyên lý, thậm chí còn học được cả kỹ xảo trêu chọc, hóa ra là được học trong sách rồi.

Ninh Tri nhớ tới lúc trước anh thường trốn vào phòng làm việc sau khi tan ca, hóa ra là có đọc "sách", chẳng trách mỗi lần ra khỏi phòng làm việc tai anh đều đỏ bừng

Cô có thể tưởng tượng được hình ảnh Lục Tuyệt mặc bộ đồ thể thao màu đỏ ngồi ở bàn sách, tay cầm cuốn sách khiêu dâm, vừa vùi đầu "chăm chỉ học hành" vừa đỏ bừng hai tai.

Thật đúng là vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.

Lục Tuyệt ném khăn tắm đi, xích lại gần Ninh Tri: "Tri Tri hài lòng."

Anh đã làm được hơn nửa giờ đồng hồ rất nhiều, khẳng định là Tri Tri sẽ hài lòng.

Tóc Lục Tuyệt rối bù, khóe mắt ươn ướt, trên chóp mũi còn có mồ hôi, ánh mắt rạng rỡ nhìn cô, giống như một con sói nhỏ đang cầu xin khen ngợi, xin được vuốt ve.

Vẻ hoang dã rút đi, chỉ còn sự nũng nịu: "Tri Tri, Tri Tri..."

Dưới lớp chăn bông, hai chân Ninh Tri như nhũn ra, ngón chân cong lên xấu hổ, cô hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn vuốt lông cho anh: "Hài lòng."

Lần đầu tiên vẫn phải khích lệ.

Nghe vậy, trong khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt lại bắn ra một hàng mặt trời nhỏ, liên tục không ngừng, chen chúc trong khung hiển thị, lúc Ninh Tri thu hoạch mặt trời nhỏ, chúng lập tức bắn về phía cô tới tấp.

Lục Tuyệt vén chăn lên rồi chui vào trong.

Trong màn đêm yên tĩnh, giọng nói của anh hơi khàn: "Tri Tri, mở quà tiếp đi!"

Anh thích nhìn thấy dáng vẻ trong mắt Tri Tri chỉ nhìn thấy anh.

Anh thích bàn tay của Tri Tri ôm chặt lấy anh.

Anh thích nghe Tri Tri khóc gọi tên anh.

...

Ngày hôm sau, ánh nắng chiếu thẳng vào phòng qua tấm kính lớn sát sàn, cả phòng tràn ngập ánh nắng.

Khi Ninh Tri tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.

Toàn thân cô bất lực, mềm nhũn.

Vừa mở mắt ra đã bắt gặp một đôi mắt đen sáng ngời.

"Chào buổi sáng Tri Tri." Lục Tuyệt đã thức dậy từ lâu, tràn đầy năng lượng, khung hiển thị trên đầu vẫn đầy những mặt trời nhỏ màu vàng đáng yêu.

Thấy Ninh Tri tỉnh lại, anh liền cúi người tới gần, quang minh chính đại hôn lên cái miệng ửng hồng nhỏ nhắn của cô.

Sau một hồi vận động thân thể thân mật và thoải mái, Lục Tuyệt bỗng cảm thấy lần này Tri Tri đã thực sự thuộc về anh rồi, chỉ thuộc về anh thôi, anh có thể hoàn toàn chiếm hữu.

Ninh Tri cong mắt: "Chào buổi sáng." Nói xong cô mới nhận ra giọng mình hơi khàn, cổ họng cũng khô khốc.

Trong chăn, bàn tay Lục Tuyệt lặng lẽ đưa tới, đầu ngón tay khẽ chạm vào đâu cũng thấy vô cùng trơn nhẵn mềm mịn, anh không kiềm chế được, lại đề nghị lần nữa: " Tri Tri lại bóc quà nữa đi."

Ninh Tri: ...

Cô không nhịn được mà lườm anh, nắm lấy bàn tay to lớn đã bắt đầu lộn xộn của anh: "Phải có chừng mực thôi!"

"Món quà này của anh tối hôm qua đã mở rất nhiều lần rồi! Quà chỉ cần mở một lần là đủ." Cô nhéo đầu ngón tay anh: "Con quỷ tham lam."

Con quỷ tham lam Lục Tuyệt hoàn toàn không biết thế nào là có chừng mực, cũng không muốn biết.

Thứ đang quanh quẩn trong đầu anh lúc này chính là cảm giác tối hôm qua, sống lưng tê dại, cảm giác xa lạ kỳ quái dị thường đó khiến anh thoải mái, anh chỉ muốn được tiếp tục như thế.

Ninh Tri sợ anh quấn người, cô bèn cố ý thả nhẹ giọng, nắm lấy tay anh, nói với vẻ vô cùng đáng thương: "Em đói rồi."

"Tri Tri đói bụng, anh tìm đồ ăn cho Tri Tri." Lục Tuyệt vội vàng đứng dậy.

Anh còn chưa mặc quần áo, Ninh Tri nhìn thoáng qua vòng eo thon thả, đôi chân dài rắn chắc và cả vị trí quá mức dễ thấy của anh nữa.

Cô đánh mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng dời mắt đi nơi khác, ngón chân cô dưới lớp chăn cũng căng lên vì xấu hổ.

"Anh mặc quần áo tử tế vào đi, rồi gọi đặt đồ ăn." Ánh mắt Ninh Tri lấp lóe, gương mặt Lục Tuyết thanh tú nhã nhặn mà nơi đó thì lại tương phản hoàn toàn.

Lục Tuyệt mặc lại chiếc áo sơ mi đen từ tối hôm qua, hiện tại đang nghĩ đến việc Ninh Tri đói bụng nên dù có ghét bỏ màu đen cũng không thèm quan tâm.

Ninh Tri tranh thủ lúc Lục Tuyệt gọi điện thoại mà nghiêng người nhặt váy trên đất lên, chui dưới lớp chăn bông mặc vào.

Lục Tuyệt cúp điện thoại: "Gọi món Tri Tri thích ăn rồi."

Nếu là Lục Tuyệt trước đây thì sẽ hoàn toàn không quan tâm ai thích ăn gì, nhưng tình trạng của anh càng ngày càng tốt, đã bắt đầu để ý xem Ninh Tri thích những thứ gì, sở thích là gì.

Sau khi Lục Tuyệt cúp điện thoại thì Ninh Tri cũng đã mặc quần áo tử tế, chui ra từ trong chăn chuẩn bị xuống giường, khi đặt chân trên mặt đất thì toàn thân tê dại, mềm nhũn.

Cô nhanh chóng ngồi trở lại mép giường.

"Tri Tri." Lục Tuyệt vội vàng đi tới, nửa ngồi xổm trước mặt Ninh Tri, cúi xuống xem chân cô, anh cho rằng chân cô bị thương nên mới đứng không ổn định.

Ninh Tri vươn tay ra hung tợn vần vò tóc Lục Tuyệt: "Trách anh, trách anh hết, tại anh tham lam vô độ đấy."

Lục Tuyệt ngây người chớp mắt, anh không biết mình sai ở chỗ nào, nhưng nếu Tri Tri cảm thấy anh sai thì chính là anh sai.

Anh ngoan ngoãn gật đầu: "Trách anh."

Lục Tuyệt trước mặt mặc áo sơ mi đen, mặt mày trong trẻo quá xuất sắc, quá đẹp trai, nhưng mái tóc thì lại bù xù rối loạn, đã đẹp trai mà lại còn dễ thương, còn rất ngoan ngoãn nữa.

Làm sao Ninh Tri còn nỡ tức giận chứ?

Lục Tuyệt nhặt chiếc vương miện nhỏ tối hôm qua Ninh Tri ném xuống đất lên đội lên trên đầu Ninh Tri trong ánh mắt kinh ngạc của cô, hơi bị lệch, phối với mái tóc đen dài của Ninh Tri, làm cô trông giống như một công chúa xinh đẹp.

Con quái vật nhỏ trong ngực Lục Tuyệt lại bắt đầu đập loạn lên, anh giữ lấy cổ chân mảnh mai của Ninh Tri, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn chân trắng như tuyết của cô.

"Chân công chúa Tri Tri không đau.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio