Không kịp chuẩn bị trước, Ninh Tri đột ngột ngã lên người Lục Tuyệt, môi cô chạm vào cổ Lục Tuyệt.
Con thú nhỏ ngây thơ đáng thương khịt mũi, rên lên một tiếng, không biết có phải bị đè trúng chỗ nào hay không.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Mẹ Lục đứng ở cửa nhìn cảnh tượng trước mắt, sửng sốt.
"Các con...!mẹ..." Mẹ Lục kinh ngạc, mừng rỡ, tất cả đều thể hiện rõ mồn một trên mặt, quên mất cả việc mình đang định nói gì.
Ninh Tri lúng túng, không ngờ hoàn cảnh xấu hổ này lại bị mẹ Lục chứng kiến, tuy rằng cô và Lục Tuyệt không làm cái gì, nhưng tư thế thân mật của cô và Lục Tuyệt khó tránh khỏi làm cho người khác nghĩ lung tung.
Mẹ Lục nhanh chóng phản ứng lại: "Mẹ quên mất mẹ muốn nói cái gì rồi, để mẹ về ngẫm lại đã, để mẹ về ngẫm lại..."
Bà cười tủm tỉm lùi ra ngoài, đóng cửa lại.
Ánh mắt mẹ Lục tràn đầy vẻ vui sướng, tươi cười trở về phòng, nói với ba Lục: "Trước đây tôi còn nghĩ rằng Ninh Tri đột nhiên thay đổi thái độ với Tiểu Tuyệt nhất định là có âm mưu."
Bố Lục nhướng mày: "Hiện tại đổi ý rồi à?"
Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, mẹ Lục mừng rỡ: "Tôi nghĩ có lẽ con bé chỉ đơn giản là thích Tiểu Tuyệt thôi."
Cửa bị đóng lại, Ninh Tri xấu hổ đỏ mặt, cô không ngờ Lục Tuyệt lại chủ động như vậy, lúc mẹ Lục xuất hiện, anh còn không chịu buông tay nữa.
Cũng đúng, Lục Tuyệt có biết thẹn thùng hay xấu hồ gì đâu.
Cô muốn ngẩng đầu lên, nhưng bàn tay to lớn của anh vẫn đang đặt ở sau đầu cô.
"Lục Tuyệt."
Ninh Tri không nhìn thấy, trên khuôn mặt
lạnh lùng mê man của Lục Tuyệt hiện lên một chút tham lam.
Anh cau mày, lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Hôn, hôn nữa."
Ninh Tri chỉ có thể cúi đầu.
Mỗi cô chạm nhẹ vào yết hầu của anh, một lần lại một lần, mặt trời nhỏ trên đỉnh đầu Lục Tuyệt cũng liên tục nhảy ra, xếp hàng bay về phía Ninh Trị.
Ánh sáng vàng rực kia khiến Ninh Tri vui vẻ cười tít mắt.
Khai quật mỏ vàng sao, đây là việc cô giỏi nhất.
Cho đến khi mặt trời nhỏ thứ mười lăm nhảy ra thì mới dừng lại.
Sau khi thu hoạch xong mặt trời nhỏ, Ninh Tri ngẩng đầu lên.
Thấy Lục Tuyệt ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đào hoa mờ mịt ướt át nhìn trần nhà, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt, rồi lại buông ra.
Nơi yết hầu ngứa không chịu được, anh vô thức lặp đi lặp lại nuốt vào.
Khuôn mặt tuấn tú của anh đỏ bừng, đôi mắt ửng đỏ, ngay cả cổ cũng đỏ rực lên, không biết là do cơ thể bị sốt hay là xấu hổ mà đỏ lên.
Cảm nhận được Ninh Tri dừng lại, đôi mắt anh nhìn về phía cô, lẩm bẩm: "Muốn nữa."
Ninh Tri qua cầu rút ván, cười nói: "Không được tham lam."
Lục Tuyệt mím môi, dùng đầu ngón tay chạm tự mình chạm vào yết hầu nhưng lại không có cảm giác gì.
Anh mờ mịt nhìn cô, nói: "Không đủ, tôi."
Lục Tuyệt không hiểu tham lam là cái gì, anh chỉ biết Ninh Tri chạm vào như vậy rất thoải mái.
Anh chớp chớp mắt, giọng nói khàn khàn trầm thấp bởi vì bị sốt lại càng thêm phần lười biếng, anh giống như một con thú nhỏ không thỏa mãn, gào khóc đòi ăn: "Không đủ, muốn, muốn."
Chưa đủ, tôi muốn nữa.
Ninh Tri nhéo mặt anh: "Sao anh lại tham lam thế hả?"
Nhìn ánh mắt ngây thơ mờ mịt của anh, tim Ninh Tri hơi mềm xuống.
Cũng không phải chuyện gì khó, chiều anh một chút cũng được vậy.
Cô vừa cúi đầu thì Lục Tuyệt đã đè cô xuống như thể không còn chờ đợi được nữa.
Không cẩn thận, đầu lưỡi của cô đụng phải yết hầu của anh.
Lục Tuyệt nặng nề thở ra, tựa như bị thương, khó chịu nhưng xen lẫn một chút gì đó sung sướng.
Ninh Tri nhìn thấy mặt trời nhỏ lại tiếp tục nhảy ra từ ô hiển thị trên đỉnh đầu.
Không giống như khi trước mặt trời nhỏ lần lượt xuất hiện, lúc này mặt trời nhỏ xuất hiện hai cái, hai mặt trời nhỏ đồng loạt nhảy ra.
Trong nháy mắt, Ninh Tri đã nhìn thấy sáu mặt trời nhỏ, hơn nữa số lượng còn không ngừng gấp đôi rồi lại gấp đôi lên.
Ninh Tri ngơ ngác.
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Anh đang vui vẻ gấp bội sao? Hay ô hiển thị đã được nâng cấp?
Hai mắt Ninh Tri sáng lên, thử dùng đầu lưỡi chạm vào lần nữa, mặt trời nhỏ càng thêm vui vẻ nhảy ra.
Cổ Lục Tuyệt đỏ rực, anh tựa như một con thú nhỏ bị bắt nạt, không ngừng kêu rên, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay.
Bị ép đến đường cùng, con thú nhỏ đột ngột phản kháng.
Ngay sau đó, Ninh Tri ngơ ngác nhìn Lục Tuyệt đang ở phía trên cô, đôi mắt đen nhánh tràn đầy dục vọng.
Một âm thanh trầm thấp phát ra trong cổ họng như đang âm thầm kiềm chế thứ gì đó, tựa như không thể thỏa mãn.
Anh nhìn cô chằm chằm, cứ vậy nhìn chằm chặp vào cô.
Ngay khi Ninh Tri nghĩ anh sẽ bộc phát thì anh chỉ mấp máy môi, nhìn cô một cái rồi xuống giường.
Nhìn thấy bóng dáng đóa hoa màu đỏ trên nền xanh biến mất sau cửa, Ninh Tri ngơ ngác, Lục Tuyệt đang tức giận sao?
Có phải do cô ép anh quá mức không?
Lòng dạ Lục Tuyệt tựa như kim dưới đáy biển, thật khó lường.
Ninh Tri đếm số mặt trời nhỏ trong kho.
Lúc đầu cô có mười lăm cái, sau đó cô thu được nhiều hơn, thêm hai mươi lăm, tổng cộng hiện tại cô có được bốn mươi mặt trời.
Bá Vương nói lần xuyên tiếp theo cần có năm mươi mặt trời nhỏ.
Ninh Tri tiếc nuối, còn thiếu mười mặt trời nhỏ nữa.
Thời gian sau đó, suy xét đến anh vẫn đang ốm, Ninh Tri không tiếp tục thu thập mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt nữa, cộng thêm việc anh đột ngột bỏ đi, cô băn khoăn không biết có phải anh khó chịu hay không.
Ninh Tri tự dặn lòng mình không được tham lam, phải từ từ.
...
Một người bị ốm, một người thì chân bị thương.
Hai bệnh nhân Ninh Tri và Lục Tuyệt chỉ có thể ở trong phòng sách.
Lúc Hoắc Hiểu Nguyệt đến thì thấy Ninh Tri đang cùng Lục Tuyệt đọc sách, khung cảnh yên bình hài hòa đến lạ thường.
Trước giờ cô ta luôn cảm thấy Ninh Tri không xứng với Lục Tuyệt.
Đột nhiên, cô ta phát hiện có vẻ như không ai có thể đến gần Lục Tuyệt, cũng không ai có thể ở bên cạnh anh, ngoại trừ Ninh Trị.
"Sao cô ở đây được?" Ninh Tri nhìn thấy Hoắc Hiểu Nguyệt đang đứng ngoài cửa.
Hoắc Hiểu Nguyệt ra vẻ đường đường chính chính đi vào: "Cửa phòng không khóa, tôi cứ thế đẩy cửa đi vào."
"Tôi không hỏi cô vào bằng cách nào, tôi đang hỏi tại sao cô lại đến đây?" Ninh Tri bỏ một quả anh đào vào miệng, sau đó lại lấy một quả khác đưa đến bên môi Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt phối hợp mở miệng.
Cảnh tượng này lại khiến Hoắc Hiểu Nguyệt há hốc mồm.
Cô ta biết rõ tính cách của Lục Tuyệt, từ tiểu học cho đến cấp ba, anh lúc nào cũng cô độc một mình, không tiếp xúc với ai, cũng không cho ai tiếp xúc với mình.
Ngay cả cô ta, người theo đuổi anh nhiều năm như vậy, ngay cả cô ta cũng sắp bị bản thân mình làm cho cảm động, nhưng Lục Tuyệt vẫn không hề lay chuyển.
Ninh Tri không chỉ có thể tiếp xúc được với Lục Tuyệt, mà còn khiến cho Lục Tuyệt nghe lời cô, hai người lại còn thân thiết như vậy.
Thật đúng là đáng ghét.
Hoắc Hiểu Nguyệt khịt mũi, cô ta nói: "Tôi đến đây để mời Lục Tuyệt đến buổi họp lớp cấp ba."
Các bạn học cấp ba nghe tin cô ta từ nước ngoài về nên đặc biệt tổ chức buổi họp lớp này.
"Không đi, anh ấy sẽ không tham gia." Ninh Tri thẳng thừng từ chối.
Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận: "Tôi không hỏi cô, tôi hỏi Lục Tuyệt."
Bên cạnh, Lục Tuyệt lặp lại lời của Ninh Tri: "Không đi, không tham gia."
Sống lưng anh thẳng tắp, tư thế giống như một học sinh nghiêm túc trong lớp, mái tóc cắt ngang trên trán tăm tắp, trông vừa đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn.
Hoắc Hiểu Nguyệt hít một hơi, cô ta bĩu môi, bây giờ Lục Tuyệt thật sự vô cùng nghe lời Ninh Tri.
Ninh Tri khen thưởng đút thêm một quả anh đào nữa vào miệng Lục Tuyệt, hơi hếch cắm nhìn Hoắc Hiểu Nguyệt, ý tứ của cô rất rõ ràng, Lục Tuyệt chỉ nghe lời cô thôi.
"Cô và Lục Tuyệt cùng đi đi." Hoắc Hiểu Nguyệt xem xét tình hình của Lục Tuyệt, vì an toàn, tốt hơn hết nên có Ninh Tri đi theo để tránh phát sinh tình huống đặc biệt.
"Họp lớp cấp ba của bọn cô, tại sao tôi lại phải..." Ninh Tri đột nhiên dừng lại.
Cô nhớ lại dòng thời gian cô xuyên qua lúc trước, bắt đầu từ khi Lục Tuyệt mẫu giáo, đến tiểu học, trung học cơ sở, lần tiếp theo có phải là Lục Tuyệt học cấp ba không?
Có lẽ, cô có thể nhân buổi họp lớp này để biết thêm về chuyện cấp ba của Lục Tuyệt.
Thấy Ninh Tri do dự, Hoắc Hiểu Nguyệt nhanh chóng nói: "Bữa tiệc diễn ra trong hai ngày, tại khu nghỉ dưỡng của gia đình tôi.
Ở đó có rất nhiều hoạt động vui chơi, Lục Tuyệt ở mãi trong nhà họ Lục cũng đã lâu rồi, cô nên dẫn anh ấy đi ra ngoài chơi mới cải thiện được bệnh tình của anh ấy."
"Vì sao cô lại muốn Lục Tuyệt đi?" Ninh Tri trực tiếp hỏi Cô.
Vẻ mặt ngạo nghễ của Hoắc Hiểu Nguyệt có chút thẹn thùng: "Lục Tuyệt là cả tuổi thanh xuân của tôi, bữa tiệc này là để tôi hoài niệm thanh xuân của mình, tất nhiên là tôi muốn anh ấy có mặt."
Ninh Tri giỏi nhất là đâm chọt người khác, cô chống cằm thản nhiên nói: "Nhưng thanh xuân của anh ấy không có cô."
A!! Sao lại có người đáng ghét đến như vậy chứ!
Hoắc Hiểu Nguyệt tức giận đến phát run: "Hai người không đi thì thôi."
Việc gì cô ta lại phải dâng mặt cho Ninh Tri đánh chứ!
Cô ta hung hăng trừng mắt Ninh Tri rồi quay người rời đi.
"Đi." Ninh Tri chậm rãi nói.
Hoắc Hiểu Nguyệt khựng lại.
Ninh Tri hỏi: "Buổi họp lớp tổ chức khi nào?"
...
Thời gian bữa tiệc là vào thứ bảy, chân của Ninh Tri đã lành, Lục Tuyệt cũng khỏi bệnh.
Từ sáng sớm cô đã thức dậy thu dọn hành lý, nghĩ đến việc ở khu nghỉ dưỡng bên đó hai ngày, Ninh Tri nóng lòng muốn mang theo toàn bộ váy đẹp.
"Lục Tuyệt, chuẩn bị xong chưa?" Ninh Tri sắp xếp xong xuôi, vừa bước ra khỏi phòng để quần áo liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng trước tủ, đang sửa sang phân loại quần áo.
Lục Tuyệt chăm chú gấp một chiếc áo sơ mi có hoa to màu đỏ trên nền xanh lá cây bỏ vào ngay ngắn trong ba lỗ, cẩn thận vuốt phẳng từng nếp nhăn trên đó.
Tiếp đó, anh lại chọn hai cái quần lót sặc sỡ, gấp gọn gàng và đặt chúng cẩn thận lên quần áo của mình.
Ninh Tri sắp chết cười trước dáng vẻ dễ thương của Lục Tuyệt rồi.
Cô bước tới, cố tình nhăn mặt: "Anh không được mang theo bộ quần áo này."
Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt đen ngơ ngác nhìn cô, như thể đang hỏi tại sao lại không thể mang theo.
Vừa nãy cô nói đem quần áo mình yêu thích mà.
Anh thích nhất là cái này.
"Mang cái áo sơ mi đỏ kia đi, anh mặc nó nhất định rất đẹp, lúc đó anh chắc chắn sẽ là ngôi sao sáng nhất lớp!"
Lục Tuyệt mím môi, xoay người, quay lưng về phía Ninh Tri, không muốn nghe.
Một đám mây đen xuất hiện trên đầu.
Trẻ con ngày nay càng ngày càng khó dỗ, cũng khó lừa gạt nữa.
Cô bắt đầu dụ dỗ anh: "Nghe nói chúng ta đi phải lên núi xuống biển, đến lúc đó bộ quần áo xinh đẹp này của anh bị làm bẩn thì làm sao? Anh có muốn thì tôi cũng không nỡ!"
Lục Tuyệt nghe lọt tai lời nói của Ninh Trị, quay người lại, miễn cưỡng lấy chiếc áo hoa từ trong ba lô ra, trả về vị trí cũ.
Anh vừa mới ngủ dậy, đầu tóc vẫn còn rối tung, trên đỉnh đầu có một chỏm tóc vểnh ra, hiện tại lại giống như đang hờn dỗi, thật sự là quá đáng yêu.
Ninh Tri lấy ra hai đôi tất mới đưa cho Lục Tuyệt: "Đây là quà thưởng cho anh."
Anh ngoan như vậy, xứng đáng được khuyến khích.
Lục Tuyệt nhìn đôi tất trên tay, đôi tất màu đỏ có hình cún con, vô cùng đáng yêu.
Anh mím môi, đám mây đen nhỏ trên đầu đã biến mất.
Quả nhiên anh sẽ thích nó.
Mẹ Lục biết Ninh Tri sẽ đưa Lục Tuyệt đi họp lớp, khi biết rằng đó là khu nghỉ dưỡng của nhà họ Hoắc, bà không lo lắng chút nào mà còn rất vui.
"Đã sắp xếp hành lý xong chưa? Còn thiếu thứ gì nữa không để mẹ cho người chuẩn bị."
Mẹ Lục liên thanh nói: "Hai ngày nay thời tiết có vẻ tốt, thích hợp các con đi chơi.
Mẹ sẽ bảo tài xế chở các con đến đó, nếu xảy ra chuyện gì thì nhớ gọi điện về nhà trước tiên."
Mẹ Lục lại nói: "Hai vệ sĩ cũng chỉ đi theo sau hộ tống thôi, sẽ không làm phiền các con đâu."
Ninh Tri rất kiên nhẫn đáp lại từng câu một.
Dõi theo bóng dáng Ninh Tri và Lục Tuyệt cùng nhau đi dạo, trong mắt mẹ Lục tràn ngập ý cười.
Lâm Điềm Điềm ghen tị vô cùng, rõ ràng cô ta bước vào họ nhà Lục sớm hơn Ninh Tri nửa năm, nhưng mẹ Lục chưa bao giờ quan tâm cô ta nhiều đến thế.
Thật đúng là bất công.
Nếu Ninh Trị đối xử tệ bạc với Lục Tuyệt như trước đây, chẳng phải mẹ Lục sẽ trở mặt lại với Ninh Tri ngay lập tức sao?
Cô ta trầm tư tính toán.
"Điềm Điềm, gần đây mặt con bị sao vậy?" Hiện giờ không có ai ở đây, mẹ Lục khéo léo hỏi thăm Lâm Điềm Điềm.
Lâm Điềm Điềm sửng sốt, cô ta gượng cười: "Con dùng phải một vài loại mỹ phẩm không phù hợp với da nên bị dị ứng, chăm sóc một thời gian sẽ ổn thôi ạ."
Cô ta kiên trì khẳng định khuôn mặt của mình là do dị ứng, người khác có nghi ngờ thế nào cũng chỉ là suy đoán, sẽ không bao giờ biết đến trên đời này tồn tại thứ như hào quang.
Chỉ cần cô ta lấy lại được hào quang, nhan sắc và làn da của cô ta có thể sẽ được khôi phục thôi..