Đào Hôn Nữ Xứng Không Chạy Nữa

chương 53: 53: chương 37

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra nói với Ninh Tri rằng chân của Hoắc Hiểu Dương phải phẫu thuật.

"Liệu vết thương ở chân có khiến sau này anh ta không thể đi lại không?" Ninh Tri hỏi bác sĩ.

Hoắc Hiểu Nguyệt ở bên cạnh cô vừa tỉnh táo lại đã nghe thấy câu đó, sắc mặt lập tức tái nhợt vì sợ hãi, giọng nói run run: "Ý cô là anh trai tôi không thể đi được nữa? Không thể được, không thể được..."

Hoắc Hiểu Nguyệt vừa nghĩ tới đây thì đã muốn sụp đổ.

"Bác sĩ, ông nhất định phải chữa lành vết thương cho anh tôi, van xin ông, ông nhất định phải chữa lành vết thương ở chân cho anh tôi, không cần biết tốn bao nhiêu tiền." Khuôn mặt Hoắc Hiểu Nguyệt đầy nước mắt, cô ta nhận ra mình đã gây ra tai họa lớn.

"Hoắc Hiểu Nguyệt, tránh sang một bên, đừng cản đường bác sĩ." Ninh Tri bị cô ta làm cho đau đầu.

"Cô..." Hoắc Hiểu Nguyệt cắn môi, nhìn vẻ mặt Ninh Tri lại đành im lặng.

Bác sĩ nói với họ: "Bắp chân của bệnh nhân bị gãy xương, có thể cố định lại sau khi phẫu thuật.

Dự kiến trong vòng ba tháng nữa anh ta sẽ không thể đi lại được."

Nghe lời của bác sĩ, Ninh Tri cũng biết kết quả lần này đã khác.

Anh ta cũng bị xe tông, nhưng trước đó Hoắc Hiểu Dương bị thương nặng không thể đi lại bằng cả hai chân, còn lần này thì chỉ bị gãy xương bắp chân.

Nhưng điều mà Ninh Tri không biết là trước kia không có cô đưa Lục Tuyệt đi, Hoắc Hiểu Nguyệt đã lôi kéo Lục Tuyệt, trong cơn tức giận cô ta đã lỡ tay đẩy Lục Tuyệt ra.

Cảnh tượng này tình cờ bị Hoắc Hiểu Dương nhìn thấy, anh ta nhanh chóng lao tới cứu người, đẩy Lục Tuyệt ra nên mới mất đi hai chân.

Còn lần này người mà Hoắc Hiểu Nguyệt đẩy không phải là Lục Tuyệt mà là Hoắc Hiểu Dương.

May mắn mức độ thương tích của Hoắc Hiểu Dương cũng đã thay đổi.

Hoắc Hiểu Dương được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Nhìn thấy cửa phòng phẫu thuật đã đóng lại, Hoắc Hiểu Nguyệt đứng trong hành lang im lặng khóc vì sợ bị Ninh Tri mắng mình ầm ỹ.

Ninh Tri bước tới hỏi cô ta: "Cô khóc cái gì?"

"Tôi có khóc ra tiếng đâu, thể cũng không được sao?" Hai mắt Hoắc Hiểu Nguyệt đỏ lên: "Anh của tôi ở bên trong, làm sao tôi có thể không khóc được chứ?"

"Anh của cô bây giờ bị thành như vậy trách nhiệm là do cô." Ninh Tri không hề thương tiếc nói thẳng: "Do cô tùy hứng, kiêu ngạo, ầm ỹ, ương ngạnh, không hiểu chuyện."

Hoắc Hiểu Nguyệt trợn to hai mắt: "Cô..."

"Và cả ngu ngốc nữa." Khó trách lúc ấy Hoắc Hiểu Nguyệt say rượu mà cũng không nói rõ tai nạn xe cộ xảy ra vì lý do gì.

Bây giờ cho dù cô ta không nói ra thì Ninh Tri cũng có thể đoán được, dù sao vừa rồi cô đã nhìn thấy bộ dạng ương ngạnh ngốc nghếch của Hoắc Hiểu Nguyệt.

"Tôi nói không đúng à?"

Ninh Tri chất vấn cô ta: "Có bao giờ cô nghĩ mình sẽ làm gì nếu vết thương của anh trai cô nghiêm trọng hơn, chân không đi được, trở thành người thực vật không?"

"Cô không được phép nguyền rủa anh trai tôi." Hoắc Hiểu Nguyệt hoàn toàn không dám tưởng tượng hậu quả kinh khủng như vậy.

Thực ra ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh trai ngã xuống đất cô ta đã hối hận rồi, lúc đó tim cô ta như ngừng đập, cả người như chìm trong hầm băng.

"Nếu cô không làm chuyện ngu ngốc thì chuyện tôi nói sẽ không thể xảy ra được."

Ninh Tri nhắc nhở cô ta: "Đừng để người khác ở một bên giật dây mình làm cái gì thì liền ngoan ngoãn nghe lời, có đôi khi cần vận dụng trí não nhiều hơn.

Đầu không phải vật trang trí."

Từ nhỏ đến lớn Hoắc Hiểu Nguyệt đều là công chúa nhỏ được mọi người vây quanh.

Cô ta được gia đình chiều chuộng, bạn bè săn đón, ngoại trừ Lục Tuyệt thì muốn cái gì có cái đó, hôm nay là lần đầu tiên cô ta bị mắng, lại toàn là những tính từ không hay.

"Ai cần cô lo." Cô ta tức giận trừng mắt nhìn Ninh Trị.

Ninh Tri nhếch môi: "Ồ, không cần tôi lo à? Vừa rồi là ai khóc, nước mắt nước mũi chảy dài cầu xin tôi giúp nhỉ? Xem ra người ta bây giờ không thích có ơn tất báo."

Hoắc Hiểu Nguyệt lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi không có ý như vậy.

Khi nào anh tôi tỉnh lại nhà họ Hoắc của chúng tôi nhất định sẽ cảm ơn cô."

Ninh Tri mỉm cười, cô quay người lại, định rời đi cùng Lục Tuyệt.

"Này, cô cứ đi như thế à?" Hoắc Hiểu Nguyệt thấy Ninh Tri định đi thì nhanh chóng ngăn lại.

Cô ta đã gọi điện cho gia đình, nhưng họ không thể đến ngay lập tức được.

Nếu chỉ có một mình cô ta ở đây thì sẽ rất luống cuống tay chân.

Ninh Tri cố ý chọc giận cô ta: "Tôi không đi thì chẳng lẽ lại đợi cô đuổi tôi đi sao?"

"Vừa rồi tôi không cố ý, tôi có thể xin lỗi cô." Trí óc Hoắc Hiểu Nguyệt không tốt, nhưng cô ta không phải là người không có lương tâm.

Ninh Tri cười nói: "Tôi đi đây, lần sau gặp tôi nhớ gọi tôi là vợ Lục Tuyệt."

Hoắc Hiểu Nguyệt: ...

...

Ninh Tri thực sự phải rời đi.

Trước đó cô đã tiêu hao hai mươi mặt trời để đổi lấy hai mươi phút, nhưng không ngờ Hoắc Hiểu Dương lại bị đụng xe, trên đường đến bệnh viện cô lại tiêu hao thêm mười lăm mặt trời nhỏ để đổi lấy mười lăm phút.

Vốn dĩ cô có bốn mươi mặt trời nhỏ, nhưng bây giờ chỉ còn lại năm cái.

Mà cô chỉ còn hai phút nữa, thực lòng không muốn tiêu hao linh tinh thêm một ít mặt trời còn lại.

Ninh Tri đi về bên cạnh Lục Tuyệt, ghé vào tai anh nói nhỏ: "Chờ chị ở đây, chị sẽ về ngay."

Sau đó cô chào chú Trần đang ở bên cạnh mình rồi xoay người rời đi, cô phải nhanh chóng tìm một chỗ không có camera trong bệnh viện.

Trong bệnh viện có nhiều nhân viên y tế và bệnh nhân đang ngồi ngoài hành lang nhìn thấy một cô gái xinh đẹp chạy rất nhanh.

Chiếc váy hồng của bay phần phật, để lại hương thơm thoang thoảng trong không khí, tỏa ra khắp nơi.

Năm mươi giây cuối cùng.

Bốn mươi giây cuối cùng.

Ba mươi giây.

Mười lăm giây.

Ninh Tri nhìn đường hầm phía trước, cô nhanh chóng chạy tới.

Lúc cô chạy vào cầu thang sau đóng cửa lại thì cả người đã trở lại thành vô hình trước mặt người khác.

Một giây trước Ninh Tri còn thở hổn hển, lạnh đến phát run, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt thì giờ đã trở lại trạng thái ban đầu.

Cô đi qua cửa quay lại tìm Lục Tuyệt.

"Cậu hai, đã đến lúc chúng ta phải về rồi." Chú Trần vừa gọi điện thoại báo cáo chuyện này với bà chủ rồi.

Lục Tuyệt không nhúc nhích, chỉ đứng thẳng tại chỗ.

"Cậu hai?" Chú Trần liếc mắt nhìn thời gian, đã gần tám giờ.

Lục Tuyệt không đáp lại hay có cử động gì, cứ ngoan cố đứng ở đó.

Chú Trần định đưa Lục Tuyệt đi, bà chủ biết xảy ra tai nạn nên trong điện thoại cũng không giấu giếm lo lắng, bảo ông mau đưa cậu hai trở về.

Một lúc sau, khi Ninh Tri quay lại thì liền nhìn thấy cậu thiếu niên đang cúi đầu, lẳng lặng đứng ở hành lang dài đợi cô.

Dáng người anh cao ráo nổi bật với bộ đồ màu đỏ bên ngoài.

Cô bước nhanh tới.

Chú Trần nhìn thấy Lục Tuyệt đột nhiên ngẩng đầu thì tưởng anh nghe thấy mình nói chuyện: "Cậu hai, thang máy ở chỗ này."

Lục Tuyệt nhướng mắt nhìn Ninh Tri đang đi về phía mình, trong đôi mắt đen hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Ninh Tri nắm tay anh: "Đi thôi."

Khi họ trở lại nhà họ Lục thì mẹ Lục đã đợi sẵn trong phòng khách.

"Tiểu Tuyệt, thế nào rồi, con có bị thương không?" Nhìn thấy con trai đã trở lại mẹ Lục vội vàng đi tới.

"Bà chủ đừng lo lắng, cậu hai không bị thương.

Nhưng có cậu chủ nhà họ Hoắc gặp tai nạn." Chú Trần kể lại chi tiết câu chuyện một lần nữa.

Lục Tuyệt mặc kệ bọn họ, anh nắm tay Ninh Tri đi lên lâu.

"Tiểu Tuyệt, con đi đâu vậy? Ăn trước đi đã, mẹ đã bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn rồi." Đã khuya như vậy rồi, chắc là thằng bé đã đói.

Lục Thâm Viễn ở một bên cũng nói giúp vào: "Em trai, mẹ lo lắng cho em cũng chưa ăn đâu."

"Không sao, mẹ sẽ đợi Tiểu Tuyệt cùng ăn cơm."

Lục Tuyệt mím môi, không trả lời, nhanh chóng kéo Ninh Tri đi lên lầu.

"Tiểu Tuyệt có chuyện gì vậy?" Mẹ Lục có thể thấy được vẻ mặt gấp gáp của con trai mình.

Bà quay lại dặn dò người làm hâm nóng đồ ăn trước, đợi Lục Tuyệt xuống ăn.

Ninh Tri cũng nhận ra sự kỳ lạ của Lục Tuyệt: "Lục Tuyệt, sao vậy? Sao lại vội vàng thế?"

Lục Tuyệt không đáp lại, anh kéo Ninh Tri lên tầng cao nhất.

Tay anh ấm nóng, hơi ướt và dính nhớp vì ra mồ hôi.

Anh đẩy cửa ra, kéo Ninh Tri lên sân thượng.

Lần đầu tiên Ninh Tri lên sân thượng nhà họ Lục mới phát hiện trên đó có một khu vườn trên cao, dễ thấy nhất là một nhà kính trồng hoa rất đẹp đẽ.

Nhìn qua tấm kính là những bông hoa hồng lớn màu

Lục Tuyệt buông tay Ninh Tri ra, nhanh chóng đẩy cửa nhà kính bước vào trong.

Ninh Tri thấy Lục Tuyệt mặc bộ quần áo màu đỏ đứng trong vườn hoa màu đỏ, trong lòng cô chợt có một cảm giác rất mê hoặc, nhưng gương mặt của anh thì lại rất trong trẻo.

Cậu thiếu niên này đúng là đẹp trai thật.

Ninh Tri lặng lẽ đứng ở bên cạnh, nhìn thấy Lục Tuyệt cúi người trước một cây hoa, bẻ một đóa hoa xuống.

Đó là bông hồng duy nhất đang nở rộ.

Sau khi Ninh Tri quay lại, mỗi buổi sáng buổi tối Lục Tuyệt đều nhìn ngắm những bông hoa này, mong đợi chúng nở rộ.

Lục Tuyệt cầm hoa bước ra ngoài, vội vàng quay lại bên cạnh Ninh Tri

"Tặng chị sao?" Ninh Tri rất ngạc nhiên, không ngờ Tiểu Lục Tuyệt lại học được cách tặng hoa cho người khác ư?

Vành tai dưới mái tóc đen ngắn của người thiếu niên lặng lẽ ửng đỏ.

Anh đưa hoa cho cô.

"Em đang chảy máu kìa." Ninh Tri thấy ngón tay Lục Tuyệt thấm máu, hình như bị gai hoa đâm vào.

Lục Tuyệt không hề nhận ra.

Cố nắm tay anh chạm nhẹ vào vết thương, may mà cái gai không đâm vào thịt.

Ninh Tri muốn tìm khăn giấy, nhưng phát hiện trên người cô không có, nhìn vết máu chảy ra từ đầu ngón tay Lục Tuyệt cô liền cúi đầu liếm nhẹ đầu ngón tay anh.

Lục Tuyệt đột nhiên ngước mắt lên, nhìn cô chằm chằm, chớp mắt ngây dại.

"Được rồi." Ninh Tri lau vết máu trên đầu ngón tay cậu: "Lần sau phải cẩn thận đừng để bị thương"

Anh không thể cảm nhận cơn đau, cũng sẽ không phản ứng khi bị thương, đây là một điều rất nguy hiểm.

Đầu ngón tay tê dại, cảm giác rất kỳ quái, nhưng Lục Tuyệt thích cảm giác này.

"Em cài bông hoa lên đầu giúp chị đi."

Ninh Tri lại tiêu hao thêm một mặt trời nhỏ, cô nắm tay anh rồi kéo lên.

Những bông hồng đỏ rực cắm lên mái tóc bên trái Ninh Tri, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên tươi sáng đầy quyến rũ.

Ninh Tri cười hỏi anh: "Nhìn có đẹp không?"

Ánh mắt Lục Tuyệt rơi vào trên bông hoa hồng, sau đó dời đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mấp máy môi, chậm rãi đáp lại cô: "Chị đẹp lắm."

Ninh Tri cười cong mắt, đôi mắt sáng ngời như đầy những vì sao vỡ vụn bên trong, xinh đẹp vô cùng.

Lục Tuyệt khẽ giật môi mỏng, anh nhìn khuôn mặt sáng ngời động lòng người của cô, nhưng một giây tiếp theo khuôn mặt cô dần dần mờ đi trước mặt anh.

Lục Tuyệt đưa tay ra muốn giữ lấy người đó, nhưng ngón tay lại trống rỗng.

Hoa hồng rực rỡ rơi xuống đất.

Lục Tuyệt mím môi, cụp mắt xuống.

Đôi mắt đen của anh nhìn những bông hoa trên mặt đất, một vài cánh hoa đã bung ra khỏi đài hoa.

Chị gái kỳ lạ không mang hoa đi.

Quản gia tìm được Lục Tuyệt ở trên sân thượng, thấy anh đang ngồi xổm, cẩn thận nhặt cánh hoa trên mặt đất lên.

"Cậu hai, nhà họ Hoắc gọi điện thoại đến.

Cậu Hoắc muốn xin thông tin liên lạc của cô gái kia để cảm ơn sự giúp đỡ của cô ấy."

Quản gia nói: "Bà chủ bảo tôi hỏi cậu, để tôi đưa thông tin liên lạc của cô ấy cho cậu Hoắc..."

Quản gia chưa kịp nói xong Lục Tuyệt đã cầm bông hồng vào trong lòng bàn tay, đứng dậy rời đi.

Không cho, ai cũng không cho, chị gái kỳ lạ là của anh.

—————————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Trong nhật ký của Tiểu Tuyệt Tuyệt:

Hôn chị gái kỳ lạ V

Hôn chị gái kỳ lạ một lần nữa V

Tặng hoa cho chị gái kỳ lạ V

Hôn chị gái kỳ lạ lần thứ ba X.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio