Trong thư phòng có mùi bánh ngọt ngào thoang thoảng.
Ninh Tri nhìn về phía đỉnh đầu Lục Tuyệt, trong khung tâm tình trống rỗng, không có mặt trời nhỏ nào hiện ra.
Cô ghé sát vào bên tai Lục Tuyệt, ôn nhu nói: “Em đã phải xếp hàng rất lâu mới mua được đấy, chân cũng đứng đến tê rần.” Cô lừa hắn, tiệm bánh ngọt đúng là có chút đông khách nhưng cũng không cần phải xếp hàng.
Ninh Tri lừa gạt hắn: “Lục Tuyệt, nếu như anh thích ăn, mỗi ngày em đều có thể xếp hàng mua cho anh ăn.”
Cô nhìn chằm chằm khung tâm tình trên đỉnh đầu Lục Tuyệt nhưng mà không hề có phản ứng.
Hắn không thích ăn? Hay là bánh kem ăn không ngon?
Nghe thấy cô vất vả đi mua bánh kem cho hắn mà hắn cũng không có chút vui vẻ nào sao?
Lục Tuyệt lắc đầu, “Không thích, không xếp hàng.”
Hắn không thích, cũng không muốn cô phải đi xếp hàng.
Ninh Tri hiểu ý hắn, xem ra lần này cô không lấy được mặt trời nhỏ.
Lúc này cô mới nhìn về phía nhóc con đang gắt gao ôm T-Rex chu miệng nhỏ lên, “Trí Cao, lại đây.”
Diệp Trí Cao hít hít cái mũi, hai chân nhỏ xíu bất an dẫm lên nhau vài cái cũng không nhúc nhích.
Ninh Tri cảm thấy buồn cười, thằng nhóc này cũng có chút cảnh giác đấy, “Có muốn ăn bánh kem không?”
Diệp Trí Cao ôm T-Rex đi qua, thanh âm nó non nớt, lời lẽ chính đáng nói: “Không phải em muốn ăn bánh kem, là T-Rex muốn ăn.”
“Em xin lỗi anh họ, chị sẽ cho em ăn bánh kem.”
Ninh Tri lại giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của nó, “Còn có về sau em không được tùy tiện mắng chửi người khác là đồ ngốc, cho dù là với anh họ em hay là bạn học nhỏ ở lớp em, nếu để chị phát hiện, chị sẽ trói em lại đặt trước mặt em mười cái bánh kem lớn, chỉ cho em xem không cho em ăn.”
Ninh Tri hư hỏng nói, “Nga, chị còn đem T-Rex của em vứt bỏ.”
Diệp Trí Cao nhanh chóng ôm lấy T-Rex của mình, “Không thể ném long long.”
Nó nhấp nhấp miệng nhỏ, nhỏ giọng nói với Lục Tuyệt: “Thật xin lỗi.”
Ninh Tri: “Em là con gái sao? Nói chuyện nhỏ như thế.”
Diệp Trí Cao ủy khuất, nó nâng cao thanh âm, trong giọng nói còn mang theo chút trẻ con: “Thật xin lỗi, em không nên mắng anh là đồ ngốc.”
Ninh Tri đem phần bánh kem nhỏ chưa động tới đấy đến trước mặt nhóc, “Ăn đi.”
Đôi mắt đen bóng to tròn của thằng nhóc sáng ngời.
Ninh Tri ghé sát vào Lục Tuyệt, cố gắng tranh công: “Trí Cao mắng anh, em giúp anh dạy dỗ thằng nhóc.” Nhìn thấy môi hắn hơi khô, cô đem ly nước bên cạnh đưa tới tay hắn, “Về sau ai mắng anh, em đều sẽ giúp anh dạy dỗ chúng.”
Cô đụng vào tay Lục Tuyệt, đầu ngón tay hắn lạnh lạnh.
Còn chưa nghe thấy Lục Tuyệt đáp lại, Ninh Tri ngước mắt nhìn Diệp Trí Cao đang vui vẻ ăn bánh kem, trên đầu thằng nhóc vậy mà lại nhảy ra một mặt trời nhỏ, không có khung tâm tình, mặt trời nhỏ kia là tự nhiên xuất hiện.
Tuy chỉ là một cái nho nho, còn không sáng bằng mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt.
Đây là có chuyện gì?
Ninh Tri kinh ngạc, cô nhanh chóng gọi Bá Vương ra: “Vì sao tôi lại thấy trên đầu Diệp Trí Cao có mặt trời nhỏ?”
Bá Vương: 【thông qua việc đụng vào Lục Tuyệt, chủ nhân có thể vào lúc đối phương vui vẻ mà nhìn thấy mặt trời nhỏ của người ta】
Ninh Tri sửng sốt, “Chỉ cần tôi đụng vào Lục Tuyệt liền có thể nhìn thấy biểu tình trên đầu mỗi người sao? Cũng giống như Lục Tuyệt à?”
Bá Vương: 【 Không phải ai cũng có mặt trời nhỏ, gặp được hay không cần phải có duyên phận.
】
Nhìn nhóc con đang vui sướng hài lòng ăn bánh kem, vẻ mặt Ninh Tri suиɠ sướиɠ, dỗ dành Diệp Trí Cao so với Lục Tuyệt thì dễ dàng, nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô hỏi Bá Vương: “Điều này có nghĩa là nếu tôi dỗ Diệp Trí Cao vui vẻ thì có thể có được rất nhiều mặt trời nhỏ? Có thể nhanh chóng đem hào quang lấy về?”
Ảo mộng tốt đẹp của Ninh Tri nhanh chóng bị Bá Vương đánh gãy: 【 chủ nhân, trừ bỏ Lục Tuyệt, những người khác đều chỉ có một mặt trời nhỏ.
】
Ninh Tri thở dài, quả nhiên, công cụ người tốt nhất vẫn là Lục Tuyệt.
“Ăn ngon không?” Vẻ mặt Ninh Tri ôn nhu sờ sờ đầu nhỏ của Diệp Trí Cao.
Diệp Trí Cao ngoan ngoãn gật đầu, “Ăn ngon, T-Rex cũng nói ăn ngon.”
Ninh Tri nhìn mặt trời nhỏ hiện lên trong đầu mình, cô cười càng thêm ôn nhu, tuy rằng không có sáng bằng mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt nhưng cũng có thể đổi về % hào quang.
Thời điểm chạng vạng, Tống Nhu cùng Diệp Trí Cao ở lại Lục gia dùng cơm.
Ninh Tri cùng Lục Tuyệt đi vào nhà ăn, chờ sau khi hắn ngồi xuống vị trí cố định cô mới ngồi lại bên cạnh hắn.
Khi dùng cơm, Tống Nhu cố ý chú ý tới dáng vẻ dùng cơm của Ninh Tri, bà phát hiện cử chỉ cùng lễ nghi của Ninh Tri đoan chính có độ, giống như đã được bồi dưỡng từ lâu.
Nghe nói, trước khi cha mẹ Ninh Tri qua đời, trong nhà cũng coi như là có chút tài sản?
Ninh Tri đương nhiên có chú ý tới ánh mắt đánh giá ở đối diện, cô cũng không để ý, chỉ dùng tâm tình suиɠ sướиɠ hưởng dụng mỹ thực, cô chuẩn bị lát nữa sẽ đem mặt trời nhỏ đổi lấy hào quang.
“Phanh!” một tiếng, chén rơi trên mặt đất nháy mắt vỡ tung, cơm văng tung tóe.
Ninh Tri nhanh chóng nhìn về phía Lục Tuyệt bên cạnh.
Hắn mím chặt môi trực tiếp cúi đầu, đập đầu về phía bàn ăn.
“Tiểu Tuyệt.” Sắc mặt mẹ Lục trắng nhợt..