Ninh Tri bỗng nhiên đổi mặt trời nhỏ thành hào quang là bởi vì cô vừa nhận được điện thoại của vệ sĩ.
Vệ sĩ đã báo cho cô biết lịch trình của Lâm Điềm Điềm.
Lâm Điềm Điềm bay đi Nam Thành ngay trong đêm, ngày hôm sau Lâm Điềm Điềm dã tới nhà họ Ninh.
Nhà họ Ninh?
Đối với nhà họ Ninh, cô cũng có chút ấn tượng.
Nhà họ Lục ở Bắc Thành, nhà họ Ninh ở Nam Thành, nhưng cô không quan tâm đến nhà họ Ninh ray cho lắm.
Ninh Tri nhanh chóng nắm được tin tức quan trọng.
Ấn ngọc là của nhà họ Ninh, nhưng ấn ngọc lại là di vật của ba.
Chẳng trách mà cô ta và mẹ Lâm lại luôn để ý đến ấn ngọc như vậy, thì ra là có liên quan đến nhà họ Ninh.
Ninh Tri nảy ra một ý nghĩ vô lý.
Rõ ràng tất cả những chuyện Lâm Điềm Điềm làm đều đang chứng minh cho ý nghĩ này của cô.
Nhưng Lâm Điềm Điềm cân ấn ngọc đến nhà họ Ninh làm gì? Lĩnh thưởng? Hay là mạo danh thân phận của cô?
Nếu như bây giờ Lâm Điềm Điềm vẫn sở hữu một trăm phần trăm hào quang của cô thì Ninh Tri tin rằng nhà họ Ninh thật sự có thể sẽ nhận nhầm Lâm Điềm Điềm nhờ tác dụng của hào quang.
Tuy nhiên hiện tại Lâm Điềm Điềm đã mất hết tác dụng của hào quang, chỉ với một ấn ngọc mà cô ta dám liều lĩnh chạy tới nhà họ Ninh nhận người thân, Cô ta đang nghĩ cái gì vậy?
Sắc mặt Ninh Tri trầm xuống, mặc dù Lâm Điềm Điềm không có hào quang, quả thực không được thông minh cho lắm nhưng cũng không đến mức ngu như heo.
Trừ phi trong tay cô ta còn có thứ khác có thể mang lại tự tin cho mình.
Trong đầu Ninh Tri thoáng hiện lên điều gì đó, cô híp mắt, lập tức mở camera giám sát.
Trước đó, mẹ Lục vì muốn tôn trọng quyền riêng tư của Lục Tuyệt nên không lắp camera giám sát trong phòng, nhưng Ninh Tri đã từng chứng kiến, biết chuyện hồi nhỏ Lục Tuyệt bị người hầu ngược đãi, từ sau lần đó có đã lén lắp camera ẩn trong phòng ngủ và phòng đọc sách của Lục Tuyệt.
Xung quanh Lục Tuyệt có quá nhiều nguy hiểm, biết đầu một ngày nào đó camera có thể phát huy tác dụng.
Ninh Tri kiểm tra camera, phát hiện hai hôm trước có một người hầu vào phòng quét dọn, lén lén lút lút thu thập tóc của cô rơi trên ghế và cả dưới mặt đất, thậm chí còn lấy đi chai và ống hút mà cô từng uống.
Về mặt Ninh Tri trầm ngâm, chẳng lẽ cô lại không biết chuyện này là như thế nào chắc?
Cô tìm gặp quản gia, không nói gì cả, chỉ bảo ông ấy xem camera.
"Mợ hai, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi người đến." Nét mặt quản gia nghiêm túc, người hầu nhà họ Lục đều đã được tập huấn chuyên nghiệp, giờ đây xảy ra vấn đề nay, thật sự là rất nghiêm trọng.
Quản gia gọi người hầu trẻ tuổi như trong camera tới.
Ông nhìn qua danh sách người làm, cô hầu trẻ tuổi này tới vào nhà họ Lục nửa năm trước, bình thường là việc cũng xem như chịu khó, tính tình cũng rất trầm lặng, không phải là người thích ăn nói lung tung.
Vẻ mặt Ninh Tri hơi lạnh lùng, cô nhìn người hầu nữ trẻ tuổi trước mặt, hỏi thẳng cô ta: "Là ai bảo cô thu thập tóc của tôi, và cả cốc tôi từng dùng nữa?"
Cô người hầu trẻ căng thẳng đến mức cổ họng khô khốc, sợ hãi lắc đầu: "Tôi không biết mợ hai đang nói gì cả."
"Không biết sao?" Ninh Tri mỉm cười: "Hai ngày trước tôi bị mất một sợi dây chuyền kim cương, xem ra đành phải báo cảnh sát thôi, để cảnh sát hỗ trợ điều tra xem có phải cố lấy trộm hay không."
"Không phải tôi." Cô người hầu trẻ sợ hãi, lập tức ngẩng đầu lên: "Cô không thể đổ oan cho tôi được, tôi chỉ lấy tóc của cô mà thôi."
"Ai sai cô lấy?" Ninh Tri lại chất vấn.
Có người hầu trẻ biết, nếu cô ta không trả lời Ninh Tri sẽ đổ oan cho cô lấy trộm dây chuyền.
Cô ta cắn môi.
Ninh Tri: "Quản gia, chỗ chú có địa chỉ gia đình cô ta hay có cách thức liên lạc với người nhà cô ta phải không?"
Quản gia vội vàng đáp: "Có, trước khi người làm vào đây chúng tôi đều đã tìm hiểu gia cảnh."
Sắc mặt cô người hầu tái nhợt, cô ta thấp giọng nói: "Là mợ cả sai tôi thu thập tóc của cô." Trước đó cô ta phạm sai lầm, chính mợ cả đã bao che giúp cô ta.
Ninh Tri sớm đã đoán được: "Quản gia, chú nghe thấy cô ta nói rồi chứ?"
"Mợ hai, tôi đã nghe rõ." Sao quản gia lại không hiểu, mợ hai đang muốn ông ấy làm chứng.
Hồi mợ hai này mới được gả vào nhà, tính tình trầm lắng, cả ngày im ỉm, không thích nói chuyện, cũng không thích giao tiếp với người nhà họ Lục.
Bây giờ có giống như biến thành người khác vậy, không chỉ thường xuyên làm cho bà chủ vui vẻ mà quan hệ với cậu Lục Tuyệt cũng ngày càng tốt.
Bây giờ ông ấy mới thấy được sự khôn khéo, cách làm việc tỉnh táo, có tình có lý của mợ hai.
Trái lại, hồi trước thấy mợ cả có vẻ thông minh, vậy mà gần đây lại như bị mất trí, làm ra những chuyện khó hiểu.
Giải quyết xong chuyện của người hầu, Ninh Tri nghĩ đến trên người Lâm Điềm Điềm còn % hào quang của cô nên đã nhanh chóng dùng mặt trời nhỏ đổi lấy hào quang.
Để tránh cho Lâm Điềm Điềm thành công nhận người thân nhờ tác dụng của hào quang.
Dù gì Lâm Điềm Điềm cũng vẫn là nữ chính trong sách, cô ta sở hữu hào quang chẳng khác nào có được sự may mắn của cá chép.
Trong sách, Lâm Điềm Điềm không cần cố gắng gì cả, không cần ra sức thực hiện, thời cơ mà người khác mong còn chẳng được đều sẽ rơi trúng người cô ta, cơ hội mà người khác cố gắng phấn đấu, dốc sức dạt dược cũng sẽ bị Lâm Điềm Điềm dễ dàng đoạt lấy.
Ngay cả việc cô ta uống miếng nước cũng có thể dễ dàng lên hot search, sau đó những công ty quảng cáo đồ uống sẽ thi nhau mời cô ta làm gương mặt đại diện.
Nghĩ đến đây, Ninh Tri cảm thấy thật đáng sợ, cô lập tức gọi Bá Vương ra để đổi lấy hào quang.
Nghĩ đến chuyện Lâm Điềm Điềm chỉ còn lại hảo quang, cho dù có thể chất cá mặn, không làm gì cũng sướng thì cô ta cũng khó mà trở mình.
...
Tại Nhà họ Ninh lúc này.
Ninh Hiểu Manh ngồi đối diện không dám tin, cô ta còn dụi dụi mắt mình.
Cô ta xác nhận mình không nhìn nhầm, vừa rồi cô ta trông thấy đôi chân Lâm Điềm Điềm trắng nõn, thẳng tắp, cũng khá ưa nhìn, không nhịn được mới liếc nhìn mấy lần, nhưng trong nháy mắt chân Lâm Điềm Điềm bỗng thu ngắn lại, còn trở nên thô kệch.
Cô ta sợ hãi, hít một hơi: "Chân của cô, chân của cô..."
Cô ta còn phát hiện ban nãy Lâm Điềm Điềm vẫn có chút sắc đẹp, trong phút chốc chút sắc đẹp ấy đều rất sạch, chỉ có thể tạm gọi là sáng sủa.
Cô gái này là thứ quái quỷ gì thế? Khuôn mặt và chân đều có thể thay đổi trong chớp mắt ư?
Nghe thấy ông cụ Ninh nói ẩn ngọc của cô ta là giả, Lâm Điềm Điềm bối rối, lúc này bỗng dưng có người chỉ vào chân cô ta, Lâm Điềm Điềm cúi đầu xuống xem.
Trông thấy đôi chân xinh đẹp khiến cô ta kiêu ngạo trước giờ đã bị biến về hình dạng ban đầu.
Sau khi Lâm Điềm Điềm trở về ngoại hình cũ, vẻ ngoài của cô ta khá giống ba Lâm, còn dáng người lại giống mę Lâm.
Ngũ quan của cô ta nếu nhìn từng phần một thì chẳng hề tinh tế một chút nào, nhưng khi ghép lại với nhau thi vẫn tạm ổn, cộng thêm ngũ quan cân đối, xem như cũng khá xinh, sau khi trang điểm tương đổi ưa nhìn.
Còn về vóc dáng của cô ta, phía trên bằng phẳng, có bình thường, không có lấy một chút uyển chuyển.
Dáng người cô ta không cao, bắp chân to, khá giống củ cải.
Trước kia mỗi khi đến mùa hè, cô ta chỉ mặc váy dài, cố che đi phần chân.
Mỗi lần thấy Ninh Tri mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân vừa dài vừa trắng, Lâm Điềm Điềm ghen ghét đố kị đến mức trong lòng chua chát.
Bây giờ tất cả đều trở về hình dạng ban đầu.
Lâm Điềm Điềm cuống cuồng lấy ra sợi dây chuyền của mình, nhìn thấy trên bạch ngọc có một vết nứt rất sâu, gần như tách miếng ngọc ra làm hai nửa.
Viên ngọc ban đầu hiện ra ánh sáng trơn loáng, bây giờ cũng không còn nữa, ngược lại trở nên âm u, không có lấy một chút sắc ngọc nào.
Cô ta cẩn thận cầm lấy miếng ngọc, sợ rằng mình đụng mạnh một cái thôi là nó sẽ chia năm xẻ bảy ngay tức khắc.
Lâm Điềm Điềm khiếp sợ, cô ta biết gần như tất cả hào quang đều đã quay trở về bên Ninh Tri.
Sao lại có thể như vậy?
Ông cụ Ninh lần nữa chất vấn: "Làm sao cô có được ấn ngọc này?"
Lâm Điềm Điềm giật nảy mình bởi lời nói của ông cụ Ninh, cô ta hoàn hồn, không để ý tới sự thay đổi trên cơ thể mình, một mực khẳng định: "Ấn ngọc này là của tôi, tôi vẫn luôn mang theo nó bên mình, sao có thể là giả được?"
Rõ ràng là cô ta và mẹ mình đã lấy nó từ chỗ Ninh Tri.
Trừ phi...
Trừ phi ấn ngọc mà Ninh Tri đưa cho họ là giả!
Nghĩ đến đây, Lâm Điềm Điềm gần như nghiền nát răng mình, thảo nào Ninh Tri dễ dàng lấy di vật ra như vậy, hóa ra là chờ cô ta tới đây.
Có phải Ninh Tri đã biết chuyện gì rồi không?
Lâm Điềm Điềm càng nghĩ càng thấy sợ, Ninh Tri làm ấn ngọc giả nảy từ khi nào vậy? Con người cô ta thật đáng sợ, đã tạo ra cái bẫy này từ trước rồi chờ mình chui vào.
Lâm Điềm Điềm nhìn ấn ngọc trên tay cô ta, bây giờ cô ta chỉ còn cách bất chấp đến cùng: "Ấn ngọc của tôi là giả nhưng thời gian trước có người tới mượn nó, chắc chắn là người kia đã đánh tráo ấn ngọc của tôi."
Lâm Điềm Điềm phản ứng rất nhanh, nếu Ninh Tri đã bẫy cô ta, cô sẽ trở tay hắt nước bẩn ngược lại, chính Ninh Tri đã lấy ấn ngọc của cô ta, còn đánh tráo thành đồ giả.
Đển khi đó cho dù Ninh Tri có lấy ra ấn ngọc thật, ông cụ Ninh cũng sẽ thầm nghi ngờ Ninh Tri.
Ánh mắt tinh tường của ông cụ Ninh nhìn cô ta chăm chằm, như thể muốn nhìn thấu cô ta.
Lâm Điềm Điềm tê cả da đầu, sau lưng toát mồ hôi hột.
Ban đầu cô ta nghĩ, trong giấc mơ ông cụ Ninh lâm bệnh nặng, cô ta sẽ có thể dễ dàng lừa gạt.
Ông ta nhìn thấy ấn ngọc sẽ kích động đến mức đề nghị giám định quan hệ huyết thống ngay lập tức.
Nhưng bây giờ mọi thứ đều khác hẳn kế hoạch của cô ta.
Ấn ngọc là giả.
Ông cụ Ninh lên tiếng: "Cô không nói, tôi sẽ có cách bắt cô mở miệng nói ra sự thật, cô dám chắc mình có thể chấp nhận được hậu quả khi lừa gạt nhà họ Ninh không?"
Ánh mắt Lâm Điềm Điềm vô cùng kinh ngạc nhìn ông cụ Ninh, vẻ uy nghiêm của ông cụ khiển lòng người ta phát run, đâu có giống một người ốm yếu nằm trên giường bệnh chứ?
Miệng Lâm Điềm Điềm đắng chát, cổ họng khô khốc: "Tôi tới nhận người thân, nếu như ông Ninh không muốn nhận tôi, xin hãy trả ấn ngọc lại cho tôi, tôi sẽ di ngay bây giờ."
Quản gia chắn trước mặt cô ta.
"Cô à, sự việc vẫn chưa làm rõ, cô không thể rời khỏi nhà họ Ninh được."
Ninh Hiểu Manh cười nghiêng cười ngả: "Tôi đã nói cô gái này là đồ giả mạo mà, tự nhiên chạy tới nhận người thân là muốn lừa tiền nhà họ Ninh chúng ta đấy.
Cô cũng không lấy gương ra soi xem mình trông như thế nào, người nhà họ Ninh chúng tôi ai ai cũng đều đẹp cả."
Cô ta nhìn thấy sắc mắt Lâm Điềm Điềm khó coi, càng vui vẻ hơn: "Cái bộ dạng này của cô vừa nhận đã biết không phải người nhà họ Ninh chúng tôi rồi, đến cả người hầu trong vườn cũng ưa nhìn hơn cô nữa là."
"Cô Ninh, xin cô đừng ăn nói quá đáng." Lâm Điềm Điềm tưởng như sắp cắn nát răng, dựa vào ngoại hình để kết luận xem có phải người nhà họ Ninh hay không là cái logic quái quỷ gì vậy.
Lâm Điềm Điềm biết kế hoạch của mình không thành, không trả lại ấn ngọc cô ta cũng chẳng cần.
Cô ta muốn rời khỏi dây.
"Cô à, còn chưa nói rõ ràng, cô không thể đi dược." Quản gia lặp lại lần nữa.
"Ấn ngọc là tôi nhặt được." Lâm Điềm Điềm sẽ không nói ra chuyện của Ninh Tri, tại sao cô ta phải là bàn đạp cho Ninh Tri chứ?
"Chú Tưởng, không cần hỏi nữa, chắc chắn là cô gái này lấy cắp, chú mang cô ta đi xét hỏi hoặc là báo cảnh sát đi." Ninh Hiểu Manh vui vẻ nói.
"Mấy người dựa vào đâu mà đổ oan cho tôi?" Nghe đến báo cảnh sát, sắc mặt Lâm Điềm Điềm thay đổi, nếu như cô ta bị bắt tới đồn cảnh sát thì chắc chắn ngày mai sẽ lên hot search cho mà xem.
Ninh Hiểu Manh hừ một tiếng: "Bởi vì cô lấy trộm đồ nhà chúng tôi."
"Ai nói là tôi lấy trộm, đó là của Ninh Tri đưa cho tôi, chính cô ta đã đưa đồ giả cho tôi!" Lâm Điềm Điềm không kiềm chế được mà phản bác.
"Ninh Tri?" Ánh mắt tinh tường của ông cụ Ninh liếc về phía Lâm Điềm Điềm.
Lâm Điềm Điềm ngây người tại chỗ, cô ta hối hận đến mức chỉ muốn cho mình một bạt tai.
Cô ta làm vậy là đang lót đường cho Ninh Tri!
...
Ninh Tri cũng không biết rằng chính Lâm Điềm Điềm đã chơi trò tự hủy.
Sau khi xử lý xong chuyện người hầu, cô tới phòng đọc sách tìm Lục Tuyệt, bây giờ chỉ còn thiếu hai mặt trời nhỏ nữa thôi, cô muốn nhanh chóng lấy lại.
Ninh Tri mở cửa phòng đọc sách, trông thấy Lục Tuyệt mặc bộ đồ thể thao màu đỏ đang ngồi trước bàn, sống lưng thẳng tắp, yên tĩnh đọc sách.
Bởi vì thường xuyên đến phòng sách ngắm Lục Tuyệt nên Ninh Tri đã cho người kế một cái ghế nằm trong phòng, tiện cho cô nằm nghỉ.
Cô không giống Lục Tuyệt, ngồi ngay ngắn hơn cả học sinh tiểu học, cô chỉ thích nằm xem điện thoại thôi.
Ninh Tri bước đến ngồi xuống ghế, nghe thấy tiếng bước chân của cô, Lục Tuyệt ngước mắt lên nhìn.
Ninh Tri vừa ngả lưng xuống, phía bàn đọc sách phát ra tiếng kéo ghế chói tai.
Trông thấy cả người Lục Tuyệt bỗng dưng đứng dậy, ngơ ngác nhìn cô.
"Sao thế?" Ninh Tri không hiểu cho lắm.
Lục Tuyệt mấp máy môi, anh liếc cô một cái rồi quay đi, rồi lại liếc cô cái nữa, rồi lại quay đi, lặp lại như thế rất nhiều lần.
Anh đi tới, cơ thể cao lớn nửa ngồi trước ghế, ngẩng đầu nhìn Ninh Tri, ngón tay thon dài duỗi ra, chạm nhẹ từ mắt, mũi đến môi Ninh Tri.
Đang phác họa hết lần này đến lần khác.
Đáy mắt đen nhánh của Lục Tuyệt bỗng tỏa sáng.
Cổ họng anh phát ra tiếng rên khe khẽ, hệt như con thú nhỏ mừng rỡ gầm gừ.
Bàn tay của anh dính sát vào mặt Ninh Tri: "Đẹp, em.".