Chỉ trong nháy mắt, Ninh Tri lập tức biết bà cụ Tống đã phát bệnh rồi.
Cô nghe từ "thuốc" trong miệng bà cụ nên nhanh chóng nhận ra nó đang nằm trong áo khoác bà ấy.
Ninh Tri vội vàng chạy đến cửa, tốn một mặt trời nhỏ mới đổi được một phút đi lấy đồ.
Ninh Tri lập tức đưa tay mò vào trong túi áo nhưng cô phát hiện bên trong lại trống rỗng, không có gì.
Ninh Tri ngạc nhiên, tại sao không có?
Bà ngoại Tống ở sau lưng rên rỉ yếu ớt, Ninh Tri phản ứng rất nhanh, là Lục Thâm Viễn, là anh ta lấy thuốc đi.
Cô xoay người, quan sát bà cụ Tống đang ghé lên mặt bàn rồi nói với Lục Tuyệt: "Lục Tuyệt, canh chừng bà ngoại, chị sẽ mau chóng trở lại.
"
Cô lập tức xuyên qua cánh cửa, chạy ra ngoài.
Tim bà cụ Tống quặn đau, nếp nhăn trên trán của người già cũng đổ mồ hôi lạnh: "Tiểu Tuyệt, thuốc! "
Lục Tuyệt trừng mắt, anh mờ mịt nhìn Ninh Tri biến mất ngay trong phòng trà.
Anh quay đầu, trông thấy bà ngoại gần như đổ gục lên bàn trà, trông có vẻ rất khó chịu.
Lục Tuyệt thấp giọng lẩm bẩm: "Bà ngoại.
"
Bà cụ Tống che phần ngực quặn đau, gần như đã không thốt lên lời được nữa: "Thuốc! "
Lục Tuyệt nhanh chóng đứng lên, môi mấp máy, trong mắt mang theo sự sốt ruột nhìn bà ngoại, anh mờ mịt mà chẳng biết làm thế nào: "Bà, bà ngoại.
"
Trong mắt Lục Tuyệt là sự bối rối, sợ hãi hiếm thấy.
Hình như anh chợt nhận ra tình huống của bà ngoại rất xấu nên sốt ruột nhìn bà cụ Tống, trong cuống họng gằn lên từng tiếng: "Bà ngoại.
"
Bà ngoại Tống chỉ ngón tay về phía giá gỗ treo áo bên cửa: "Đi lấy thuốc, Tiểu Tuyệt.
"
Lục Tuyệt liếc mắt trông theo.
Bên ngoài, Ninh Tri vội vàng chạy theo, cô nhất định phải tìm được Lục Thâm Viễn.
Cô chạy đến đầu cầu thang hành lang, vừa hay đuổi kịp Lục Thâm Viễn đang ra ngoài, đối phương đang nói cái gì đó với người giúp việc.
Lục Thâm Viễn liếc mắt nhìn điểm tâm thơm ngon trên khay trên tay người nọ, hỏi: "Đây là đưa cho ai?"
Người giúp việc đáp: "Cậu Thâm Viễn, đây là điểm tâm mà bà cụ thích ăn ạ.
"
Đôi mắt Lục Thâm Viễn chợt lóe sáng, trên gương mặt lạnh lùng, tuấn tú là nụ cười lịch thiệp: "Vậy Cô đưa cho tôi đi, tôi đang tính sang phòng trà.
"
Người giúp việc ngạc nhiên.
"Không sao, tôi mang qua cho.
" Lục Thâm Viễn đưa tay lấy chiếc khay trên tay người nọ.
"Vậy làm phiền cậu chủ rồi ạ.
"
Người nọ cảm thấy tuy bề ngoài trông cậu cả Lục rất lạnh lùng nhưng thật ra lại rất lễ phép và lịch thiệp.
Mỗi lần cậu cả đến nhà họ Tống làm khách thì đều nở nụ cười với đám làm công như bọn họ, hoàn toàn không bày ra thái độ cậu chủ gì cả.
Cô giúp việc đưa cho Lục Thâm Viễn chiếc khay.
Khóe môi Lục Thâm Viễn khẽ nhếch lên, bỗng nhiên anh ta cảm thấy có cái gì đó chui vào ví mình.
Lục Thâm Viễn cúi đầu, đang muốn nhìn thì một giây sau, cơ thể cậu ta chịu một lực đẩy mạnh, cả người ngã về phía cầu thang.
"Cậu Thâm Viễn!" Cô giúp việc không kịp đưa tay, cô ấy nhìn thấy Lục Thâm Viễn vốn đang đứng bỗng ngã ra, tựa như bị đẩy mạnh, lăn xuống cầu thang.
Cô ấy hoảng hốt la lên, hoàn toàn trợn mắt.
Chiếc khay trong tay Lục Thẩm Viễn bay ra ngoài, toàn bộ điểm tâm hụt xuống đất, tay anh ta chộp lấy lan can cầu thang nhưng vẫn không ngăn được quán tính chúi về trước, cả cơ thể lăn trên bậc thang vài vòng.
Ninh Tri chẳng hề nhìn Lục Thâm Viễn lăn xuống lấy một lần, cô lấy được bình thuốc thì nắm chặt trong tay, chạy trở về.
Trong khoảnh khắc xuyên qua cửa, chai thuốc trong tay Ninh Tri bỗng rơi xuống đất.
Ninh Tri vừa mới đổi một phút đồng hồ, cô nhanh chóng phản ứng lại, lập tức tiêu hao ba mặt trời nhỏ, nhưng do quá gấp mà chọn hiện thân trong ba phút.
Ninh Tri hơi sững sờ, mặc kệ nguy hiểm khi bản thân hiện thân, cô nhặt lọ thuốc rơi trên đất lên.
"Lục Tuyệt.
"
Ninh Tri vội vàng trở về bên cạnh Lục Tuyệt và bà cụ Tống.
Cô trông thấy Lục Tuyệt cầm áo khoác bà ngoại, sốt ruột tìm kiếm, giọng điệu rối bời: "Không có, không thấy, không thấy.
"
Anh sốt ruột đến độ tóc trên trán đã lộn xộn cả lên, vẻ mặt bối rối đến đáng thương.
Ninh Tri lập tức đưa lọ thuốc ra: "Ở chỗ của chị này.
"
Cô vội vàng vặn nắp ra: "Lục Tuyệt, đỡ bà ngoại giúp chị.
"
Sắc mặt bà cụ Tống đã trắng xanh, Ninh Tri chẳng hề nghi ngờ nếu lại phát bệnh thêm lần nữa thì sẽ đi ngay.
Lục Tuyệt ngoan ngoãn nghe lời Ninh Tri, anh cẩn thận đỡ bà ngoại.
Ninh Tri đồ thuốc ra, đút vào miệng bà cụ Tống.
Sắc mặt bà cụ trắng bệch, môi cũng tím tái, ý thức đã mơ hồ.
"Bà ngoại nuốt vào đi.
" Ninh Tri lo lắng nói với bà cụ Tống.
Bà cụ Tống vẫn còn ý thức, bà ấy nuốt xuống cổ họng.
Ninh Tri nhanh chóng rót ly nước ấm trên bàn rồi đút cho bà ngoại.
Bà cụ Tống vô thức nuốt.
Ninh Tri thấy bà ấy đã uống hết thuốc, bây giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lục Tuyệt, đưa điện thoại cho chị.
"
Ninh Tri nhận lấy điện thoại do Lục Tuyệt đưa tới, vội bấm số gọi xe cứu thương.
Sau đó, cô rút khăn giấy trên bàn rồi lau cả đầu mồ hôi của bà cụ.
Việc nên làm thì Ninh Tri đã hoàn thành xong, giờ chỉ còn đợi xe cấp cứu đến thôi.
Cô và Lục Tuyệt nôn nóng đợi ở bên cạnh, để ý đến trạng thái của bà cụ Tống, chỉ sợ tim bà ấy đột ngột ngừng đập.
Qua hồi lâu, sắc mặt bà cụ mới từ từ khởi sắc, lông mày dần thả lỏng, ý thức dần khôi phục.
Ninh Tri thấy bà cụ mở mắt.
"Bà ngoại.
" Ninh Tri vui mừng gọi.
Ý thức của bà cụ Tống vẫn còn mơ màng, ngực hơi nhói đau, bà ấy trông thấy cháu trai Lục Tuyệt bên cạnh với vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
Bà cụ Tống còn trông thấy một cô gái có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp bên cạnh, đối phương lo lắng nhìn mình.
"Bà ngoại, bà khỏe chưa?" Ninh Tri hỏi.
Bà cụ Tống không có sức nói chuyện, bà ấy trừng mắt nhìn, lại mở to, cô gái nọ vẫn còn đó.
"Xe cấp cứu sắp đến rồi, bà chờ chút nhé.
"
Bà cụ Tống chậm chạp gật đầu.
Tiếp đó, bà ấy cảm nhận được cô gái đang lau người giúp mình.
"Lục Tuyệt, lấy nước ấm cho bà ngoại đi.
" Ninh Tri nói với Lục Tuyệt.
Bà cụ Tống với nhận thức mơ hồ trông thấy cháu ngoại của mình ngoan ngoãn làm theo lời dặn, đến bên cạnh rót nước, còn mang sang đây.
Bà ấy không kịp ngạc nhiên thì cô gái đã lấy ly nước đút môi mình.
Bà cụ Tống vô thức uống vài ngụm nhỏ, cơn đau ở ngực từ từ giảm lại.
Mà lúc này, cửa phòng bị gõ.
Ninh Tri quay đầu.
Ngay trong lúc cửa phòng trà mở ra, bà cụ Tống trông thấy cô gái biến mất.
Bà ấy còn chẳng kịp ngạc nhiên thì hai đứa con gái đã chạy tới: "Mẹ ơi.
"
Mẹ Lục vừa mới ngạc nhiên vì con trai lớn Lục Thâm Viễn bỗng nhiên ngã cầu thang, té gãy chân thì đảo mắt, xe cấp cứu đã xuất hiện ở nhà họ Tống, bà còn tưởng rắng là con trai cả gọi.
Nhưng khi nhân viên cấp cứu hỏi người phát bệnh tim ở đâu thì mẹ Lục bất ngờ chợt từ từ phản ứng lại, chẳng lẽ mẹ gặp chuyện gì sao?
Bà cùng em gái Tống Nhu vội vã dẫn nhân viên cấp cứu xông lên phòng trà trên lầu hai, vừa mở cửa đã trông thấy mẹ không còn chút sức lực nào, sắc mặt tái nhợt nằm trên ghế sô pha, sao hai người lại không biết rằng mẹ đang phát bệnh chứ.
Nhân viên cấp cứu lập tức tiến lên nâng bà cụ dậy, đưa lên xe cứu thương.
Bà cụ Tống chậm chạp nhắm mắt lại, hôn mê ngủ thiếp di.
Bên cạnh, thời gian hiện thân đã hết, Ninh Tri lại trở về trạng thái vô hình.
Cô nắm tay Lục Tuyệt, giọng điệu chắc nịch: "Chắc chắn lần này bà ngoại sẽ không sao đâu.
"
Sắc mặt của Lục Tuyệt cũng tái nhợt, sự lo lắng trong đôi mắt đen láy vẫn chưa tan biến, tóc trên trán rối bời, khóe môi mím chặt, hình như đang lo cho bà ngoại.
Không phải anh không hiểu, thời điểm lúc Ninh Tri quay lại phòng trà, cô thấy anh đang hốt hoảng tìm thuốc cho bà ngoại.
Chỉ là thuốc đã bị Lục Thâm Viễn lấy đi rồi thôi.
Ninh Tri nhớ lại khi thời gian còn chưa thay đổi, nó cũng như thế, Lục Thâm Viễn lấy thuốc, Lục Tuyệt bối rối không tìm được thuốc nên khiến bà ngoại không kịp cứu chữa nên phát bệnh qua đời.
Tất cả mọi người đều cho rằng đối mặt với việc bà ngoại phát bệnh, Lục Tuyệt chẳng hề làm gì, thờ ơ, không biết cứu giúp nên khiến bà ngoại chết bệnh.
Ai nấy đều trách móc vì sao Lục Tuyệt không cứu bà ngoại.
Thậm chí ngay cả mẹ Lục, trong lòng bà vẫn trách, dù cho tỉnh ngộ kịp thời nhưng bà cũng đã từng trách Lục Tuyệt.
Ninh Tri nhìn cậu thiếu niên ngây ngô bên cạnh, anh có lỗi gì đâu?
Nếu muốn truy xét đến cùng xem anh có lỗi gì, chỉ có thể nói anh sai ở chỗ là không biết biện minh cho mình, lỗi là anh không mở miệng phản bác, giải thích cho bản thân.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt trách cứ nhìn anh, đem mọi sai lầm trút xuống người anh, còn Lục Tuyệt thì chỉ có thể im lặng thừa nhận.
Thậm chí trong đêm bà ngoại qua đời, anh như một loài thú nhỏ bị thương, bị vứt bỏ mà chạy đến một góc xó xỉnh tối đen như mực, đội mưa mà liếm láp vết thương trên cơ thể mình.
Ninh Tri nhớ lại khi ấy, Lục Tuyệt ở trong tang lễ bà ngoại với đôi mắt phiếm hồng, chóp mũi cô bỗng chua xót.
May mắn thay, bây giờ, tất cả đã khác xưa.
Mẹ Lục và Tống Nhu lo lắng đi theo nhân viên cấp cứu, phòng trà lại yên lặng lần nữa.
Ninh Tri đưa tay, khẽ khàng vỗ đầu anh, chỉnh nếp tóc cho anh xong mới dịu dàng nói cho Lục Tuyệt biết: "Bà ngoại sẽ khỏe lên.
"
Lục Tuyệt nhìn cô, anh siết chặt tay Ninh Tri, trong ngực căng chặt như có thứ gì muốn mạnh mẽ thoát ra, cảm giác rất kỳ lạ.
Anh mấp máy môi, giọng khàn khàn xen lẫn khao khát: "Chị gái kỳ lạ, chị gái kỳ lạ! "
Sau khi bà cụ Tống được chở đến bệnh viện thì tinh hình dần ổn định.
Đợi đến khi mẹ tỉnh lại, mẹ Lục Tống Nhã cùng em gái Tống Nhu mới hỏi xem bà ấy có chuyện gì.
"Trước khi mấy đứa đưa mẹ tới bệnh viện thì có thấy cô gái nào trong nhà không?" Bà cụ Tống hỏi hai người.
"Cô gái nào ạ?" Mẹ Lục và Tống Nhu khó hiểu.
"Cô gái đẹp lắm, lúc mẹ phát bệnh thì hình như cô ấy đã cứu mẹ.
" Bà cụ Tống không chắc chắn, lúc ấy, ý thức đã mơ màng nên giống như đang nằm mơ.
"Mẹ à, chắc mẹ xuất hiện ảo giác đó.
Lúc chúng con đi vào phòng trà thì chỉ có Tiểu Tuyệt và mẹ thôi, Tiểu Tuyệt đang sốt ruột, vẻ mặt tái nhợt vì bị dọa.
" Mẹ Lục nói.
Bà cụ Tống nhớ lại khi mình đột nhiên phát bệnh, cháu ngoại chẳng hiểu điều gì nên chắc chắn là bị dọa khiếp sợ: "Là Tiểu Tuyệt gọi xe cấp cứu sao?"
Mẹ Lục gật đầu: "Dạ, là điện thoại của Tiểu Tuyệt gọi.
"
Trên gương mặt ốm yếu của bà cụ Tống hiện lên ý cười: "Tiểu Tuyệt biết lấy điện thoại gọi cấp cứu, thằng bé đang tiến bộ.
"
Mẹ Lục vẫn còn khiếp sợ.
Bà nghĩ lại, lúc mẹ phát bệnh thì chỉ có mình Tiểu Tuyệt ở đó, nếu con trai không thấy gì, không nghe gì thì bà khó lòng tưởng tượng đến hậu quả.
"Bà ngoại khỏe chưa ạ?" Lúc này, Lục Thâm Viễn kéo cái chân bó thạch cao dày cộm tiến đến, gương mặt đẹp trai lạnh lùng tràn đầy vẻ lo lắng.
Mẹ Lục quay đầu lại: "Sức khỏe bà ngoại hiện giờ đã tốt hơn rất nhiều, chân con thế nào rồi?"
Lục Thâm Viễn đi tới: "Bác Sĩ nói ngã khá nặng, cần nghỉ ngơi một tháng, không thể di chuyển.
"
Mẹ Lục giật mình: "Bác sĩ đã dặn con không được bước đi mà sao con còn tới, mau ngồi xuống, tuyệt đối đừng làm chân nặng thêm.
"
"Không sao, sức khỏe bà ngoại quan trọng hơn, con muốn thấy bà ngoại bình an thì mới yên tâm.
"
Lục Thâm Viễn nhấc chân, nhịn đau đi đến bên giường bệnh bà cụ Tống: "Bà ngoại.
"
"Chân của cháu là thế nào rồi?" Bà cụ Tống không tỏ thái độ.
"Mẹ, Thâm Viễn bất cẩn ngã từ cầu thang xuống, té gãy chân.
" Mẹ Lục thở dài, không ngờ hôm nay là một ngày lắm rắc rối, mẹ nhập viện, con trai lớn thì bị thương.
Bà cụ Tống nhìn Lục Thâm Viễn với ánh mắt nghiền ngẫm.
Bà nhớ lại lúc mình phát bệnh, trong nhận thức của mình, Tiểu Tuyệt tìm thuốc nhưng chẳng tìm được, mà thuốc lại không ở trong áo khoác.
Chiếc áo của bà ấy bị đứa cháu ngoại lớn này đụng vào, nếu thuốc biến mất thì có thể đã bị Lục Thâm Viễn cầm đi.
Nhưng sau đó, bà ấy có thuốc bằng cách nào?
Bà cụ Tống suy nghĩ mãi, bà ấy cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là ảo giác của mình, không phải Tiểu Tuyệt không tìm được mà thằng bé đã tìm thấy, còn đút bà ấy uống.
Lục Thâm Viễn đối diện với ánh mắt của bà cụ, trong mắt anh ta chỉ có lo lắng: "May mà em trai biết dùng điện thoại gọi xe cấp cứu nên bà ngoại mới được cứu.
"
Lục Thâm Viễn tiếp tục nói: "Bà ơi, em trai rất quan tâm bà đấy.
"
Nét mặt bà cụ Tống thả lỏng hơn không ít, bà ấy gật đầu: "Tiểu Tuyệt là đứa bé ngoan.
"
Trong đêm, mẹ Lục trở lại nhà họ Tống.
Ninh Tri biết rằng bà ngoại bình an vô sự qua cuộc gọi mẹ Lục gọi cho ba Lục, còn về Lục Thâm Viễn thì bị ngã gãy chân, cần phải nằm trong bệnh viện.
Ninh Tri cảm thấy Lục Thâm Viễn đáng đời, cô hoàn toàn không ngờ anh ta lại máu lạnh đến nỗi lấy thuốc của bà ngoại đi.
Nếu không phải anh ta, bà ngoại Tống lúc đầu cũng sẽ không chết, Lục Tuyệt cũng sẽ không nhận mọi chỉ trích của đám đông, thậm chí ngay cả mẹ Lục cũng suýt nữa xa cách với con mình.
Tâm tư của Lục Thâm Viễn quá thâm sâu, quá cẩn trọng.
Lần nào anh ta cũng đều im ỉm, không thường ra tay nhưng vừa ra thì chính là chí mạng.
Lục Thâm Viễn như loài rắn độc âm hiểm giấu mình nơi tối tăm, xuất quỷ nhập thần, ranh ma không để lại dấu vết hay nhược điểm, khiến người ta khó mà bắt được.
Ninh Tri trở lại phòng Lục Tuyệt, nhà họ Tống đã sắp xếp cho anh một phòng cho khách cực kì rộng rãi và ban công thoáng mát.
Lục Tuyệt im lặng ngồi một chỗ, lúc Ninh Tri đi qua thì anh mới ngẩng đầu nhìn cô.
Bây giờ Lục Tuyệt đã tiến bộ nhiều, ít ra đã biết cô xuất hiện, sẽ có phản ứng, có đáp lại mà không giống như thuở ban đầu, hoàn toàn phớt lờ cô.
Ninh Tri nói cho anh biết: "Bà ngoại đã không sao rồi.
"
Lục Tuyệt chớp mắt, trong đôi mắt đen nhánh kia chứa bóng hình cô, anh biết chị gái kỳ lạ sẽ cứu bà ngoại.
Tay anh chạm lên làn váy của Ninh Tri, ngón tay thon dài siết chặt, tựa như khi còn bé, Tiểu Lục Tuyệt kéo váy chị gái kỳ lạ, không để cô đi.
Anh nhìn không chớp mắt, khát vọng nhìn cô, mỗi một lần gặp nhau, anh đều phải đợi rất rất lâu mới được.
Tầm mắt Ninh Tri liếc qua gương mặt cậu thiếu niên, rơi lên đầu ngón tay trắng bệch của anh, nó đang siết chặt tà váy của cô.
Lòng cô mềm nhũn ra.
Anh biết cô lại sắp rời đi.
Ninh Tri cúi đầu, xích lại gần anh, môi khẽ rơi chạm lên gương mặt tuấn tú của Lục Tuyệt, sau đó là đến khóe môi.
Cậu thiếu niên ngây ngô mở to hai mắt, cặp mắt đào hoa xinh đẹp sáng rực: "Chị gái kỳ lạ.
"
Hơi thở thơm ngọt, mềm mại ập tới, miệng Lục Tuyệt ngứa vô cùng.
Anh muốn phải cảm nhận nó thật tốt nhưng ngay sau đó, mùi thơm ngọt biến mất, ngay cả xúc cảm mềm mại cũng mất tăm.
Lục Tuyệt cụp mắt.
Mỗi lần chị gái kỳ lạ xuất hiện đều như ánh sáng, lóe lên trong phút giây ngắn ngủi.
.