Đinh Hạo thấy đồng tình Ngụy Thần Đế.
Ngụy Thần Đế kế thừa ngôi báu vốn đã danh không chính, ngôn không thuận, gã ngồi lên ngai từng muốn chăm lo việc nước nhưng phát hiện dưới tay không ai để dùng, muốn làm gì cũng khó. Ngụy Thần Đế buộc phải dùng hàng tướng từ quân tây chinh, có lẽ sau này chính gã đều phải thừa nhận người tinh nhuệ nhất, trung dũng nhất, có tài hoa nhất, năng lực nhất đều đến từ quân tây chinh, dưới tay Đinh Thánh Thán.
Đám Đại Thần Tử bô lão trước mắt chỉ là đám phế vật.
Bọn họ không hay biết Ngụy Thần Đế chết như thế nào, là ai lên kế hoạch, như một đám giòi bọ ăn thịt thối chỉ còn bản năng tranh quyền đoạt lợi. Tồn tại như thế không giúp ích gì được cho Thần Đình phương đông.
Hỏa Quân đã chết, Đinh Hạo không muốn giải thích với đám người này.
Có lẽ dù Hỏa Quân còn sống cũng khinh thường giải thích cùng đám người này. Đinh Hạo cảm thấy sau khi Hỏa Quân đáp tạ ơn tri ngộ của phụ thân, chết đi hy vọng người khác xem gã là thần dân của Ngụy Thần Đế, đây là ý nguyện cái chết tạ quân ân của gã.
Tuy nehien Đinh Hạo hy vọng có thể bảo vệ thân tín của Hỏa Quân.
Một là vì người lọt vào mắt Hỏa Quân chắc chắn không phải giá áo túi cơm, có lẽ trong đó có tài năng đáng đào tọa. Hai là bọn họ có giao tiếp với Hỏa Quân, xem như để lại chút hương khói cuối cùng của kỳ nhân đó trên thế giới, không nên đứt đoạn.
Đinh Hạo rất tò mò đệ tử thân truyền của Hỏa Quân.
Ánh mắt Hỏa Quân rất cao, đạo thống không đơn giản, gã chọn truyền nhân y bát chắc chắn là loại kinh tài tuyệt diễm, đặt mong chờ rất cao. Đinh Hạo hy vọng gặp người trẻ tuổi đó, nâng đỡ gã xem như báo đáp lại Hỏa Quân.
Đinh Hạo đứng trên đỉnh Thần sơn một lúc, vẫy tay nói:
- Tam thúc, tứ thúc, cửu thúc ở lại, những người khác đều lui ra đi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Đinh Hạo Thần Đế mới lên ngôi không có nghi thức, tuyên bố gì, cực kỳ đơn giản. Đinh Hạo nói một câu, leo lên ngai vua vô số người khao khát. Vốn tưởng tiếp theo Đinh Hạo sẽ gióng trống khua chiêng bổ sung lại, lôi kéo quần thần, ít nhất nên an ủi lòng người. Ai ngờ Đinh Hạo lạnh lùng, mạnh mẽ, không để mắt các lão thần, đế tộc huyết thống gần.
Mọi người rất bực mình nhưng không dám lộ ra mặt, tạ ơn rồi lùi ra.
Khi xoay người nhìn người liếc Đinh Hành Họa, Đinh Hành Mộc, Đinh Hành Tuyết, trong mắt tràn ngập hâm mộ, ghen tỵ. Ba người này vốn bị vòng quyền thế Thần đô bài xích, sắp mất thế ai ngờ một giây đã xoay người, Thần Đế mới nổi lên, ba cá chạch biến thành rồng.
Nhiều người thấy Đinh Hạo lạnh lùng thì biết mình không vào mắt xanh của Thần Đế mới, nghĩ cách kéo gần quan hệ với ba người được Thần Đế mới tin tưởng, có lẽ sau này cũng có ngày một bước lên mây.
Quần thần rút đi, trên đỉnh Thần sơn chỉ còn vài người.
Đinh Hành Họa kiềm không được nhắc nhở:
- Bệ hạ nên trấn an đám người này, dù sao Thần đô bây giờ sóng ngầm dâng lên chưa hoàn toàn bình ổn.
Đinh Hành Họa lo lắng Đinh Hạo hành động theo cảm tính.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Tam thúc không cần lo, chỉ là một đám giá áo túi cơm, không đáng quan tâm. Thần Đình như người bệnh hấp hối, muốn trị lành phải dùng thuốc mạnh. Nhổ hết đám ký sinh trùng đi. Ta không quen chính sự Thần Đình, cần làm phiền ba vị thúc thúc.
Đinh Hành Họa, Đinh Hành Mộc, Đinh Hành Tuyết đồng thanh kêu lên:
- Không sao, ba nắm xương già chúng ta sẽ liều mình giúp đỡ.
Đinh Hạo cười to bảo:
- Vậy thì quá tốt, nếu ba vị thúc thúc đã đồng ý thì trẫm chiêu cáo thiên hạ ngay, sắc phong ba vị thúc thúc vi nhiếp chính vương, chuyên xử lý triều chính Thần Đình, có quyền tiên trảm hậu tấu bất cứ chuyện gì, tùy ý tự quyết định. Ta sẽ tự tay luyện chế ba thanh thần kiếm đặt tên là Thượng Phương bảo kiếm, kiếm này xuất hiện như có mặt trẫm. Trên có huyết thân đế tộc thần triều, quân đoàn thần tướng, dưới đến bình dân thần tử buôn bán binh lính đều có thể chém. Sau này chuyện trong ngoài Thần Đình đều do ba vị thúc thúc quyết định!
- Cái gì?
- Cái này . . .
- Không được!
Đinh Hành Họa, Đinh Hành Mộc, Đinh Hành Tuyết ngạc nhiên, chưa từng nghe cách như Đinh Hạo nói. Mấy ngàn năm qua trong Thần Đình phương đông không có kiểu nói nhiếp chính vương, trước đó không phải không có thần tử nắm giữ quyền cao nhưng như Đinh Xuất Lâm được phong làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương đã là vô cùng vinh diệu. Thượng Phương bảo kiếm làm người nghe rùng mình, vậy là Đinh Hành Họa, Đinh Hành Mộc, Đinh Hành Tuyết không phải Thần Đế nhưng có quyền lực không thua gì Thần Đế.
Đinh Hành Họa, Đinh Hành Mộc, Đinh Hành Tuyết muốn nói thêm nhưng Đinh Hạo phất tay ngăn lại.
Đinh Hạo kiên quyết nói:
- Cứ quyết định như vậy, sau này Thần Đình hưng suy nằm trong tay ba vị thúc thúc, đương nhiên nếu có ai dám làm trái thì trẫm sẽ đích thân ra tay.
Đinh Hành Họa, Đinh Hành Mộc, Đinh Hành Tuyết á khẩu.
Bên dưới báo cáo đệ tử thân truyền của Hỏa Quân đã đến.
Đinh Hạo nói:
- Trực tiếp mang lên đi.
Ánh sáng trận pháp không gian chớp lóe. Hai huynh đệ Đinh Bất Tam, Đinh Bất Tứ mang một người xuất hiện trên đỉnh Thần sơn, đích thân bọn họ dẫn người đi vì sợ có ai ở sau lưng giở trò.
Khi Đinh Hạo thấy người đó kiềm không được kêu lên.
Không ngờ là gã.
Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. Không biết có bao nhiêu người tìm kiếm tên này ai ngờ gã có cơ duyên, khí vận như vậy, trở thành truyền nhân của Hỏa Quân, đây là tin tốt lành.
Tâm tình Hoa Ma Kiếm thấp thỏm.
Từ mấy tháng trước từ biệt cái tên cưỡng ép thu mình làm đồ đệ xong gã không còn gặp lại Hỏa Quân nữa. Hoa Ma Kiếm nhớ đến phút cuối từ biệt Hoa Ma Kiếm dặn dò là trong lòng gã thấy không ổn, những lời đó như trăn trối, khiến người lo âu.
Nếu nói bắt đầu Hoa Ma Kiếm bài xích, mẫu thuẫn thậm chí đối địch Hỏa Quân thì theo thời gian trôi qua, gã dần cảm giác được Hỏa Quân quan tâm mình thật lòng. Sự yêu thương giống như phụ thân, tuy nhiều lúc Hỏa Quân nói chuyện cộc cằn, dạy thần thông võ đạo như hành hạ người nhưng gỡ bỏ lời nói, bề ngoài lạnh lùng, Hoa Ma Kiếm cảm nhận được tấm lòng kỳ vọng tha thiết.
Hoa Ma Kiếm xác nhận Hỏa Quân thật lòng tốt với gã, là không tiếc mọi giá bồi dưỡng, nâng đỡ.
Trái tim người làm bằng thịt.
Dần dần trong lòng Hoa Ma Kiếm công nhận sư phụ này, tuy gã cứ kêu Hỏa Quân là lão bất tử, mặt ngoài chống cự kịch liệt, miệng không thỏa hiệp, có cơ hội là sẽ chọc tức Hỏa Quân. Nhưng sâu trong lòng Hoa Ma Kiếm đãm xem Hỏa Quân như người thật, là một trong những người gã tôn kính nhất.
Trong lúc Hoa Ma Kiếm rối rắm có nên nghiêm túc dập đầu gọi Hỏa Quân là sư phụ không thì gã bỗng từ biệt, nói là có chuyện quan trọng cần làm. Hỏa Quân dặn dò rất nhiều, sau đó không quay về nữa.
Hoa Ma Kiếm đợi trong Thần Đình phương đông mấy tháng, bỗng nhiên gió mây thay đổi, gió độc thổi đến.