- Nếu còn kém xa thì lại thử nữa.
Đinh Hạo không hề nản lòng, hắn cười to, trong lòng dâng lên hào khí.
Đao kiếm lại vung lên, Đinh Hạo nhẹ nhàng bay như du long kinh phượng, trong một chuỗi tiếng xoẹt xoẹt tuyết đọng tung toé, cánh tay trái, phải không vung tiếp tục khắc dấu trên tuyết.
Kiếm Tổ đánh giá rất khắc nghiệt, không nể mặt:
- Hơi tiến bộ nhưng vẫn chưa là văn lộ.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Vậy tiếp tục.
Lòng Đinh Hạo rất bình tĩnh, không hề nôn nóng, tiếp tục khắc. Đinh Hạo vừa nghiền ngẫm vừa vung đao kiếm, không như lúc trước đao kiếm bay múa. Một đao, một kiếm của Đinh Hạo lần này rất chậm, mũi nhọn khắc trên lớp tuyết đầy sức mạnh như rơi vào sắt cứng.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Một chuỗi thanh âm khẽ vang trên cánh đồng tuyết.
Kiếm Tổ:
- Có tiến bộ nhưng thiếu chút nữa.
Đinh Hạo:
- Tiếp tục.
- Vẫn hơi thiếu . . .
- Tiếp tục!
- Vẫn hơi thiếu . . .
- Tiếp tục!
- Vẫn hơi thiếu . . .
- Tiếp tục!
- Vẫn còn hơi thiếu . . .
- Tiếp tục!
- Hưm, thú vị hơn nhưng chưa hoàn mỹ.
- Tiếp!
Đoạn đánh giá, đáp lời này không ngừng lặp lại.
Kiếm Tổ như hóa thành giám khảo bới lông tìm vết, Đinh Hạo vẫn giữ bình tĩnh không nóng nảy. Dù luôn bị phủ định Đinh Hạo vẫn mỉm cười, vận đao vận kiếm cực kỳ bình tĩnh. Đinh Hạo chìm đắm vào một vạch, một quét, một cong, một gấp, một hình cung, một điểm, các đường nét bút đơn giản trở thành thế giới thần kỳ.
Thời gian trôi nhanh.
Không biết từ lúc nào Đinh Hạo tập trung tinh thần rơi vào trạng thái không minh.
Đinh Hạo quên tiếng gió, quên tuyết trắng, quên mình ở đâu, quên Kiếm Tổ và Đao Tổ trong đầu, quên đao kiếm, quên màu tuyết trắng, thậm chí quên bản thân. Trong đầu Đinh Hạo chỉ có văn lộ nét bút đơn điệu, thiên địa trước mắt chỉ là tờ giấy to trắng nngầ cho hắn vẽ.
Đinh Hạo say sữa viết, khắc, quên thời gian trôi qua.
- Này Kiếm Tổ, đừng làm quá, yêu cầu cao vậy? Ta cảm giác tuy Tiểu Đinh Tử khắc ra văn lộ chưa đến mức hoàn mỹ nhưng đã quen tay, đạt đến cấu trúc văn pháp rồi.
Đao Tổ hơi bất mãn Kiếm Tổ nghiêm khắc với Đinh Hạo.
- Tóc dài mà óc trái nho, bà điên biết cái gì?
Kiếm Tổ khinh thường nói:
- Đừng thấy văn lộ chỉ là đường nét đơn giản, bên trong ẩn chứa đại đạo chí giản áo nghĩa. Ai đều biết đạo minh văn thần thông vạn thiên, uy lực cùng tạo hóa thiên địa, cứu hồng hoang năm tháng. Nhưng nên biết rằng về căn cơ thì chính nhưng văn lộ đơn giản nhất này như ngói nóc nhà, lực lượng nguyên tố là thứ cơ bản nhất. Chỉ có căn cơ hoàn mỹ mới đạt đến thần thông hoàn hảo. Hôm nay ta yêu cầu khắc nghiệt với Tiểu Đinh Tử, sau này hắn đại thanh đạo minh văn đao kiếm sẽ khắc sâu trong lòng.
- Ngươi . . .
Đao Tổ bị Kiếm Tổ răn dạy rất là tức, nhưng lời lão nói chính là đại đạo chí lý. Đó không chỉ đối với đạo minh văn, võ đạo, đan đạo, đạo luyện khí cũng như vậy. Đao Tổ muốn phản bác rồi lại không tìm thấy lý do.
Kiếm Tổ làm Đao Tổ á khẩu, lòng càng đắc ý:
- Nói đến thì về đường đan dược ngươi cũng không thả lỏng Tiểu Đinh Tử, luôn nghiêm khắc đốc thúc. Cần biết nghiêm sư ra cao đồ, ha ha ha ha ha ha!
Đao Tổ kiềm không được nổi khùng:
- Phi, trời sinh tiện chủng! Lão nương dạy đồ đệ có cách của mình, không đến lượt ngươi xen vào! Chúng ta cưỡi lừa nhìn xem khi đó Tiểu Đinh Tử có tạo nghệ đao pháp và đan dược cao hay ngươi dạy kiếm pháp, minh văn, luyện khí cao hơn.
- Ui chao, bà điên đang khiêu khích sao? Được, chúng ta thử xem.
Kiếm Tổ rất tự tin vào mình.
Đao Tổ còn định nói gì chợt chú ý đến trạng thái của Đinh Hạo, giật mình.
Kiếm Tổ cũng chú ý đến tình trạng Đinh Hạo lạ thường, im miệng.
- Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.
Tay phải Đinh Hạo cầm thanh kiếm rỉ sét chớp lóe ánh đỏ, một hơi khắc danh ngôn thiên cổ tại địa cầu kiếp trước lên mặt tuyết, viết chữ hán, vạch từng đường nét vuông vức trơn trượt. Kiếm Tổ, Đao Tổ nhìn cảm thấy có pháp độ khí tượng khó tả.
- Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên!
Tay phải Đinh Hạo vạn chuẻn long văn huyết đao bay nhanh như chớp vạch từng nét bút trên tuyết khắc câu danh ngôn của đại thi nhân Lý Thương Ản trên địa cầu kiếp trước, vẫn là chữ hán, lối cuồng thảo, phiêu dật như rồng, quyên huề như phong, như muốn thoát khỏi cánh đồng tuyết bay lên trời cao.
Linh hồn hai kiếp chồng chất khiến Đinh Hạo có thể nhất tâm nhị dụng, tay trái đao tay phải kiếm khắc hai câu danh ngôn lưu truyền thiên cổ trong địa cầu kiếp trước.
Không phải Đinh Hạo cố ý viết ra, nó là chuyện ngẫu nhiên.
Đinh Hạo dùng đao kiếm khắc cấu tọa văn lộ đơn giản nhất trên tuyết liên tục là chuyện khô khan nhạt nhẽo, kéo dài suốt ngày không ngừng nghỉ phân tâm nhị dụng cầm đao kiếm. Nơi Đinh Hạo vạch qua cỡ hai, ba dặm, hắn chìm đắm trong quá trình lặp đi lặp lại. Càng hiểu sâu về văn lộ thì lòng Đinh Hạo càng bình tĩnh.
Sau khi Đinh Hạo rơi vào trạng thái 'nhập thần vong mình', vào trong khoảnh khắc nào đó phúc chí tâm linh, bất giác hắn dùng chữ hán ở địa cầu viết bốn câu thơ cổ.
Nnên biết rằng tuy chữ trong Vô Tận đại lục rất phát đạt nhưng hệ thống khác hẳn với chữ hán trên địa cầu.
Bốn câu thơ cổ này là linh cảm trong khoảnh khắc của Đinh Hạo, hắn chưa nhận ra điều gì. Nhưng với Kiếm Tổ, Đao Tổ như bị sét đánh, nhìn thấy chuyện khó tin nổi.
Chớp mắt xảy ra chuyện khó tin.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đinh Hạo khắc xong chữ cuối cùng bỗng có hai mươi bốn tiếng nổ. Hai mươi bốn chữ hán khắc trên tuyết đột ngột nổ tung, bông tuyết bắn tung. Từng luồng sóng năng lượng gần bằng một kích dốc hết sức của võ giả Võ Đồ cảnh tứ tán trên hai mươi bốn cái hố.