Đao Kiếm Thần Hoàng

chương 487: đoạn ngắn ký ức

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Đinh Hạo vào đại điện thì Tây Môn Thiên Tuyết còn ngủ say, hít thở đều đều. Thiếu nữ ngủ say mặt mày như tranh, ngây thơ yên tĩnh như nữ thần trong thần thoại, xinh đẹp làm người ta say mê.

Đinh Hạo nhẹ nắm bàn tay búp măng của Tây Môn Thiên Tuyết, cực dương thiên hỏa huyền khí ấm áp chậm rãi rót vào người nàng.

Đinh Hạo chợt nhíu mày:

- A?

Vì Đinh Hạo bỗng phát hiện sự sống trong người Tây Môn Thiên Tuyết dần yếu đi, không thấy nguyên do nhân quả, trông như một thân thể đã chết. Đây là trạng thái chết giả, hèn gì Tây Môn Thiên Tuyết ngủ lâu như vậy. Mới đầu Đinh Hạo tưởng là vì Tây Môn Thiên Tuyết tiêu hao nhiều trong nhà tù nước ngầm nên cần nghỉ ngơi nhưng bây giờ xem ra . . .

Chết giả!

Giống như kiểu nói người thực vật trên địa cầu kiếp trước của Đinh Hạo, tuy còn giữ hô hấp nhưng không thể tự tỉnh lại.

Có lẽ ý thức của Tây Môn Thiên Tuyết rất tỉnh táo, nàng cảm giác mọi thứ xung quanh nhưng không thể khống chế thân hình, ngôn ngữ đáp lại.

- Tiểu cô nương này có ý chí thật kiên cường.

Đao Tổ than thở:

- Nếu đổi lại người khác sớm chết trong nhà tù nước ngầm, bị phá hủy tu vi huyền khí, ngâm trong nước lạnh một canh giờ đã đủ phá hủy thân thể, linh hồn người thường. Tuy cô nương này từng có cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông cảnh tích lũy nhưng tu vi bị phế chống gần mười ngày đã rất kinh người, không biết là tinh thần lực gì chống đỡ nàng. Bây giờ nàng chết giả là hậu quả tinh thần lực tiêu hao cạn hết.

Đinh Hạo nắm tay Tây Môn Thiên Tuyết trắng mềm, lòng đau nhói.

Đinh Hạo dịu dàng nói:

- Sư tỷ nghe ta nói không? Ta biết nàng nghe thấy, đúng không? Yên tâm, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho sư tỷ, dùng thuật luyện đan nàng dạy ta. Ta thề, ta bảo đảm!

Đinh Hạo nói xong cảm giác một ngón tay nhỏ xinh khẽ nhúc nhích trong tay hắn.

Đinh Hạo mừng rỡ:

- Quả nhiên sư tỷ cảm giác được mọi chuyện bên ngoài, nàng nghe ta nói!

Hiếm khi hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ nghiêm túc nêu ý iến cho Đinh Hạo:

- Ngươi còn cần mỗi ngày đúng hạn rót huyền khí vào người nàng giữ sức sống cơ thể.

Đinh Hạo gật đầu.

Sau khi rót huyền khí vào Đinh Hạo lấy một bình ngọc ra, bên trong chứa chất lỏng trắng bí ẩn trong hang động dưới vực sâu khu rác rưởi sau núi Vấn Kiếm tông, có công hiệu thần diệu. Đinh Hạo ngẫm nghĩ lượng dùng, hắn lấy một giọt dùng thìa ngọc đút vào miệng Tây Môn Thiên Tuyết.

Chất lỏng trắng ẩn chứa sự sống vô tận, cực kỳ nguyên thủy thiên nhiên, có thể giữ cơ thể Tây Môn Thiên Tuyết tạm không bị hư hỏng, có lẽ còn có công hiệu kỳ diệu nào đó.

Đinh Hạo làm xong tất cả nhìn thiếu nữ xinh đẹp luôn rượt sau lưng hắn bắt buộc cố gắng tu luyện, hắn yên lòng. Đinh Hạo càng hận Liệt Thiên Kiếm Tông hơn.

Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu, món nợ này chưa tính xong.

Chờ đi, ta sẽ khiến ngươi phát điên, hối hận.

Đinh Hạo bày minh văn trận pháp, trận pháp cảnh báo bên giường, Đinh Hạo không đi đâu xa, ngồi ngay dưới đất.

Đinh Hạo muốn canh giữ bên cạnh Tây Môn Thiên Tuyết.

Đinh Hạo còn có vài điều muốn bàn bạc với hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ.

Đinh Hạo được tin tức thượng cổ di tích bí ẩn, minh văn trận pháp từ miệng Ngải Thanh, hắn kể hết cho hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ nghe.

Đinh Hạo hỏi:

- Hai vị tiền bối thấy chuyện này thế nào?

Trước mắt tối đen.

Giống như ở trong vũ trụ hư vô, tiếc rằng bốn phía không có ánh sao, thân thể nhẹ hẫng lơ lửng.

Ta đang ở đâu?

Tây Môn Thiên Tuyết nghi hoặc.

Đầu óc Tây Môn Thiên Tuyết hỗn loạn, các đoạn ký ức kéo đến. Thật lâu sau Tây Môn Thiên Tuyết mới nhớ ra.

A, đúng rồi, mình vào chiến trường bách thánh, đụng phải người Liệt Thiên Kiếm Tông. Sau đó là . . . Đinh sư đệ, Đinh sư đệ thật sự xuất hiện.

Khi mình thống khổ chống đỡ trong địa ngục, ngày đêm cầu nguyện rốt cuộc được thực hiện rồi sao?

Nhất định là chư thiên thần phật nghe thấy lời cầu nguyện nên mới đưa Đinh Hạo đến trước mặt ta.

Nghĩ đến đây trong lòng Tây Môn Thiên Tuyết dâng lên cảm giác không biết là ngọt ngào hay ai oán. Tây Môn Thiên Tuyết không rõ ràng, không biết từ bao giờ nàng đối với tiểu nam nhân nhỏ hơn mình ba, bốn tuổi tựu từ lúc ban đầu hận hắn không cố gắng, rồi hơi kinh ngạc, tò mò, sau đó biến thành tôn sùng, ỷ lại rồi . . .

Khi đối mặt lựa chọn sống và chết, khi tu vi huyền khí vất vả tu luyện bị phế, luyện đan từ nhỏ chống đỡ Tây Môn Thiên Tuyết phá vỡ, nàng cảm thấy thế giới mất đi sắc màu, biến thành xám trắng.

A, không, còn có một màu sắc cuối cùng.

Màu sắc rực rỡ nhất.

Đó là tiểu nam nhân kia.

Nước lạnh lẽo như dao cắt người Tây Môn Thiên Tuyết, từ ban đầu đau thấu xương đến chết lặng, rồi đến đau đớn như linh hồn bị gặm cắn, sau đó chết lặn. Địa ngục vòng đi vòng lại, có mấy lần Tây Môn Thiên Tuyết suýt không chống nổi định cắn lưỡi tự sát, nhưng trong lòng nàng còn kiên trì khiến nàng chịu đựng.

Chỉ vì Tây Môn Thiên Tuyết muốn gặp lại tiểu nam nhân một lần.

Nhìn nụ cười của hắn lần cuối.

Nói với hắn một câu.

Hoặc chỉ liếc mắt một cái rồi dời ánh mắt đi.

Vậy là đủ rồi.

Đó là tín niệm rất kỳ lạ.

Nếu không phải Tây Môn Thiên Tuyết rơi vào đường cùng, nếu không phải khổ hình khó thể tưởng tượng trong toàn thế giới trút lên người nàng thì Tây Môn Thiên Tuyết sẽ không biết từ bao giờ nàng lưu luyến, ỷ lại tiểu nam nhân đã đến mức thiêu thân lao đầu vào lửa.

Buồn cười cái tên Đoạn Đức kêu gào muốn chờ Tây Môn Thiên Tuyết chủ động hiến thân.

Ha ha ha ha ha ha!

Cái thứ nhân phẩm hạ tiện như gã dù là đệ tử của Liệt Thiên Kiếm Tông thì sao?

Gã không bằng một cọng tóc của Đinh Hạo.

Không, so sánh Đinh Hạo với thứ người đó là sỉ nhục tiểu nam nhân.

Mỗi khi Tây Môn Thiên Tuyết sắp không chịu nổi nữa luôn thầm nhủ trong lòng cố chống thêm một giây hoặc nửa giây cũng được, chỉ cần cố chịu đựng không chừng sẽ thấy tiểu nam nhân. Tây Môn Thiên Tuyết cứ cầu nguyện, cầu xin mỗi một thần linh nàng biết, liên tục nhớ lại mỗi hình ảnh tiếp xúc với tiểu nam nhân. Vườn hoa nhỏ đó . . .

Kỳ tích xuất hiện.

Đinh Hạo thật sự đến.

Tây Môn Thiên Tuyết đã quên nàng ở trong nhà tù nước ngầm lạnh giá. Ánh mắt đầu tiên Tây Môn Thiên Tuyết thấy Đinh Hạo, trong lòng nàng có cảm giác gì? Không phải kích động, vui sướng, không phải khó tin mà là bình tĩnh, muốn cười. Có một điều chắc chắn là hình ảnh đó khắc vào linh hồn và luân hồi của Tây Môn Thiên Tuyết ba kiếp bảy đời, như đã từng xuất hiện rất nhiều lần.

- Tây Môn sư tỷ, hãy nhìn xem ta báo thù cho nàng!

Khi tiểu nam nhân nói câu này, Tây Môn Thiên Tuyết cảm thây mọi cực khổ, hành hạ lúc trước nàng chịu đựng đều được báo đáp gấp mấy lần.

Tây Môn Thiên Tuyết cố gắng đứng thẳng, nhìn Đinh Hạo như thần linh giáng trần nghiền nát đám ác ôn Liệt Thiên Kiếm Tông, nàng tấy rất mệt nhưng lòng ấm áp. Đối với Tây Môn Thiên Tuyết thì báo thù gì đó, nhìn đám ác ôn quỳ dưới đất lạy lục không hề hấp dẫn, nàng chỉ muốn nhìn tiểu nam nhân lâu hơn, lâu hơn.

Khi Tây Môn Thiên Tuyết tựa vào ngực Đinh Hạo ngất xỉu, nàng cảm thấy chuyện hạnh phúc nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này.

Bây giờ trước mắt Tây Môn Thiên Tuyết tối đen không có giới hạn.

Tây Môn Thiên Tuyết không hề sợ hãi.

- Đây là thế giới sau khi linh hồn chết?

Bởi vì điều Tây Môn Thiên Tuyết cầu nguyện, mong muốn đã thực hiện.

Ngay lúc đó Tây Môn Thiên Tuyết bỗng thấy có thứ ấm áp bao bọc tay nàng, một thanh âm rõ ràng mà quen thuộc vang lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio