Đao Kiếm Thần Hoàng

chương 517: đã từng nói chuyện 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một màng sáng vô hình xuất hiện cách phạm vi cảnh giới hai mươi thước của Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu. Thực lực của cường giả yêu tộc bí ẩn khai khẩn bạch ngọc biệt viện khiến tim người đập nhanh nhưng đánh vào màn sáng như gió nhẹ thổi tường thành sắt thép, không thể dấy lên chút sóng gợn.

Lực phản chấn đáng sợ như cơn giận của thần linh từ màn sáng truyền ra.

- A!

Cường giả yêu tộc bí ẩn khai khẩn bạch ngọc biệt viện hhét một tiếng, bóng sáng xanh bay ngược ra bảy trượng, há mồm hộc máu xanh, té xuống đất. Có tiếng xèo xèo ăn mòn, mặt đất Thất Trọng Thiên cực kỳ cứng rắn chớp mắt bị ăn mòn gồ ghề như đất qua ngàn vạn năm gió thổi mặt trời chiếu rọi nhiễm phèn.

Không khí còn có gió mạnh thổi.

Qua nửa ngày, ánh sáng vô hình dần tán đi, tất cả quay về bình tĩnh.

Mọi người nhìn chằm chằm vào người được ánh sáng xanh bao phủ.

Mãi đến bây giờ mọi người chỉ xác định đó là cường giả yêu tộc bí ẩn khai khẩn bạch ngọc biệt viện, yêu khí màu xanh tinh thuần ngưng kết khiến người hoảng loạn. Tiếc rằng ánh sáng màu xanh yêu dã ngăn chặn tầm mắt mọi người, không thể thấy rõ khuôn mặt, thân hình đằng sau màn sáng.

Yêu khí quanh người cường giả yêu tộc bí ẩn khai khẩn bạch ngọc biệt viện như nước cuồn cuộn không bình tĩnh.

Bốn phía tĩnh lặng.

Mấy giây sau yêu khí quanh thân cường giả yêu tộc bí ẩn khai khẩn bạch ngọc biệt viện dần bình ổn lại.

Hiển nhiên mới rồi cường giả yêu tộc bí ẩn khai khẩn bạch ngọc biệt viện công kích Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu bị phản chấn khiến kẻ đó cường đại như vậy vẫn bị thương khá nặng, trong người cuộn trào, phải điều dưỡng thân lâu mới bình ổn. Yêu khí màu xanh quanh thân cường giả yêu tộc bí ẩn khai khẩn bạch ngọc biệt viện càng quái dị, yêu dã hơn, như ngọn lửa rực cháy vĩnh viễn. Nó tựa như trời sao không biên giới, sâu thẳm. Không biết tu vi của cường giả yêu tộc bí ẩn khai khẩn bạch ngọc biệt viện đạt đến cảnh giới gì.

Người xung quanh cực kỳ giật mình.

Mặc dù cường giả yêu tộc bí ẩn khai khẩn bạch ngọc biệt viện không thành công xông vào Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu nhưng công kích cấm chế mà chỉ bị thương nặng đủ nói lên người đó cường đại vô cùng. Đổi lại bất cứ ai đứng tại đây tự hiểu rằng không thể làm được điều đó, bọn họ thậm chí không có can đảm ra tay.

Đối diện kết quả đó, các cường giả thiên tài yêu tộc nên hoan hô, reo hò, bởi vì trong tộc bọn họ có một cường giả đứng trên đỉnh. Nhưng bây giờ không một cường giả yêu tộc hoan hô.

Bởi vì thiếu niên nhân tộc đứng trên đỉnh cao Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu nhìn xuống tất cả, che lấp mọi ánh sáng. Dù cường giả yêu tộc bí ẩn khai khẩn bạch ngọc biệt viện có thực lực mạnh đến đâu cũng phải thừa nhận mình không xông vào Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu được.

Bây giờ một người đứng trên đỉnh lầu, một người không thể bước vào phạm vi cảnh giới hai mươi thước của Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu.

Đây chính là chênh lệch.

Không khí đông lại, im lặng khiến người hoảng loạn.

Có lẽ chỉ là giây lát, có lẽ đã qua thời gian rất dài. Cường giả yêu tộc bí ẩn khai khẩn bạch ngọc biệt viện bao phủ trong ánh sáng xanh khẽ hừ một tiếng, hóa thành một luồng sáng trở về bạch ngọc biệt viện, người đó chọn tạm lùi bước.

Trong khi đó . . .

- A! Ta không cam tâm, không cam tâm . . .

Tiếng gầm đánh vỡ bình tĩnh bên dưới Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu.

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc ngất xỉu đã tỉnh lại.

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc không biết trong thời gian gã hôn mê xảy ra chuyện gì, tâm tình còn ngừng vào giây phút bị đụng bay. Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc mở mắt ra, phản xạ đầu tiên là không cam lòng hét to. Khi Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc nhịn đau ngồi dậy, gã kinh ngạc phát hiện đông người tụ tập quanh Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu.

Một người toàn thân phủ áo đen che kín người, vành áo choàng rũ xuống che toàn khuôn mặt trông giống giọt mực đậm đặc di động chậm rãi bước ra từ đám đông, cúi đầu nhìn Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc.

Người mặc áo choàng đen nghiêm khắc hỏi:

- Sao ngươi ở đây? Xảy ra chuyện gì?

- A . . . Lăng sư huynh . . . Ta . . .

Mắt Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc lóe tia sợ hãi, không dám che giấu kể lại sự việc.

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc kể giống y như Lâm Thiên Vũ, lão lục Vương Lăng Hạc đã nói.

- Đi!

Lăng sư huynh cực kỳ dứt khoát, không nói một tiếng xoay người mang theo Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc rời đi.

Cái chân bị cắt đứt của Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc chỗ vết thương bám năng lượng kỳ dị, dù cường giả cảnh giới Võ Hoàng cảnh có sức sống và năng lực hồi phục cường đại vẫn không thể khiến vết thương khép lại. Từng giọt máu tràn ra, người sáng suốt nhìn ra được cái chân của Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc đã phế.

Mắt Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc tràn ngập độc ác liếc Đinh Hạo đứng trên đỉnh Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu, cắn răng xoay người định đi.

Mộtthanh âm từ đỉnh Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu vọng xuống:

- Đi? Ngươi hình như ngươi quên cái gì?

Đây là lần đầu tiên Đinh Hạo lên tiếng sau khi vô số người tụ tập tại đây.

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt trừng Đinh Hạo:

- Ngươi dùng quỷ kế hại ta đứt một chân còn muốn sao?

- Đúng là nực cười.

Khóe môi Đinh Hạo cong lên châm chọc, lạnh lùng cười:

- Bản thân ngươi bị tham lam, sát tâm che mờ lý trí, không biết sống chết cứng rắn xông vào Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu, bị cấm chế cắt đứt chân liên quan gì ta? Ngược lại ta còn nhớ có người từng nói nếuta khai khẩn chỗ nào trong tám cấm địa thì sẽ quỳ xuống kêu ta là gia gia, tại sao bây giờ ngươi không thực hiện lời hứa?

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc câm nín:

- Ta . . .

Khi đó Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc không để Đinh Hạo vào mắt nên mới cố ý dùng lời này kích thích hắn, muốn chọc giận hắn đánh nhau, nhưng bây giờ . . . Khiến Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc ở trước mặt nhiều thiên tài cùng tộc, yêu tộc quỳ xuống gọi Đinh Hạo là gia gia còn nhục hơn là giết gã.

Lâm Thiên Vũ gằn từng chữ:

- Ta và lục ca có mặt khi đó, Phan Nhất Tâm đúng là có nói câu đó.

Hai bên vốn có mối thù truyền kiếp, tính tình như Lâm Thiên Vũ sao chịu bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng?

Ánh mắt mọi người nhìn hướng Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc, trong lòng nhiều suy nghĩ.

Hắc Sát tông thường mạnh mẽ và độc ác, làm việc không từ thủ đoạn, máu me âm độc, nổi tiếng cố chấp không nói lý, danh tiếng trong Bắc vực không mấy tốt đẹp. Bây giờ Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc dắc tội tồn tại vào được Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu, rất nhiều người trong lòng vui sướng khi người gặp họa.

- Như thế nào? Ngươi là cường giả cảnh giới Võ Hoàng cảnh, xem như có danh tiếng nhất định trong Bắc vực chẳng lẽ không yêu quý mặt mũi, thích nuốt lời hứa sao?Đinh Hạo đứng trên đỉnh Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu nhìn uống dưới như quân vương không thể khinh nhờn nhìn xuống thần dân của mình.

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc toát mồ hôi hột.

Bây giờ Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc đâm lao phải theo lao.

Nếu Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc thật sự quỳ xuống kêu một tiếng gia gia thì không chỉ mình gã, nguyên Hắc Sát tông không còn mặt mũi nào. Nếu Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc sống sót quay về khó tránh khỏi bị tông môn trừng phạt tơi tả. Nếu Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc xoay người rời đi thì sẽ cõng bêu danh nói không giữ lời, kết quả cuối cùng không khác trường hợp đầu.

- Ta . . . Ta . . .

Đầu Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp không biết nên nói sao.

Lúc này Lăng sư huynh đứng bên cạnh Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc đột nhiên bước ra, ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo trên đỉnh Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu, ánh mắt lạnh băng như tia chớp đao phong.

Lăng sư huynh lạnh lùng cười:

- Tiểu tử, ta không biết ngươi dựa vào kỹ xảo xấu xa gì vào Thiên Đao Tuyệt Kiếm lâu nhưng ngươi vẫn chỉ là tên thấp hèn cảnh giới Đại Tông Sư cảnh, có tư cách gì yêu cầu một cường giả cảnh giới Võ Hoàng cảnh quỳ dưới đất gọi ngươi là gia gia? Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, đừng đuổi tận giết tuyệt, nếu không thì . . . Ha ha, Hắc Sát tông ta không phải dễ ăn hiếp!

- Meo, là ai xì hơi mà thúi vậy?

Mèo mập ác quỷ Tà Nguyệt luôn không biết liêm sỉ là gì không nhìn được bĩu môi nói:

- Người Hắc Sát tông đều thích ăn đằng sóng nói đằng gió như vậy sao? Không phải Đinh Hạo gài bẫy hại Phan Nhất Tâm gì đó, là con chó điên tự mình chạy lên sao bây giờ nói là chúng ta đuổi tận giết tuyệt?

Lăng sư huynh hừ lạnh một tiếng:

- Không biết sống chết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio