Đao Kiếm Thần Hoàng

chương 606: chỉ có con đường chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chỉ hơn nửa năm trôi qua, nàng đã đạt tới cảnh giới tu vi nửa bước Vũ Sĩ. Nếu như không có trận huyết chiến tông môn này, nữ hài tử thiên tư xuất chúng như Hoan Hoan, tất nhiên chính là thiên chi kiêu tử trong các đệ tử ký danh của tông môn, được tông môn đặc biệt chiếu cố, ra sức bồi dưỡng. Sau này nói không chừng có thể giống như Đinh Hạo, sau một lần hành động lập tức thành danh, trở thành tuấn ngạn thần nữ của thế hệ trẻ của Tuyết Châu.

Đáng tiếc chiến sự bạo phát, số phận vô số người vì vậy mà thay đổi.

Tất cả mọi người trong tông môn lấy sự tồn tại của tông môn là chuyện quan trọng nhất. Việc học tập của các đệ tử ký danh đã hoàn toàn dừng lại. Tất cả đệ tử ký danh, bất luận là thực lực cao hay thấp, đều bị yêu cầu tham dự vào các việc chuẩn bị cho chiến sự. Tuy rằng thực lực bọn họ tương đối yếu, không cách nào trực tiếp ra chiến trường, nhưng rất nhiều công việc hậu cần, cũng cần bọn họ thực hiện.

Giống như đám người Hoan Hoan, Cao Tuyết Nhi, Ny Ny xuất thân từ các đệ tử ký danh của khu dân nghèo, mấy ngày nay đều vô cùng bận rộn.

- Được.

Vương Tuyệt Phong gật đầu, tiếp nhận hộp đựng thức ăn từ trong tay Hoan Hoan. Hắn mở hộp thức ăn ra. Bên trong có xếp mấy món ăn tinh xảo, còn có một bầu rượu trắng được hâm nóng. Có thể nhìn ra được, nàng đã tốn nhiều tâm tư chuẩn bị.

- Cám ơn nàng, tiểu nha đầu.

Vương Tuyệt Phong gật đầu cười cười nói.

Hắn và Đinh Hạo hiện tại là sư huynh đệ. Hoan Hoan lại là tiểu cô nương được Đinh Hạo đối xử giống như muội muội. Tuy rằng xét về bối phận mà nói, mình thực xác được xem là sư thúc tổ của Hoan Hoan, nhưng cũng không tỏ ra tự cao tự đại.

- Sư thúc tổ, ngài thích là tốt rồi.

Trên gò má mịn màng như búp bê của Hoan Hoan, lộ ra ý cười nồng đậm. Sau khi nhẫn nhịn một chút, cuối cùng nàng vẫn lấy hết dũng khí hỏi:

- Sư thúc tổ, ngài có biết Đinh Hạo ca ca lúc nào thì có thể trở về hay không?

Uống vài hớp rượu trắng, trong bụng Vương Tuyệt Phong cảm thấy ấm lên. Đối mặt như vậy một tiểu nha đầu khả ái, toàn thân cũng không có chỗ phát huy thù hận, hắn thở dài một cái, nói:

- Tính toán thời gian, chắc hẳn một tháng nữa.

- Nếu có thể sớm trở về một chút là tốt rồi.

Hoan Hoan cắn chặt răng, nói:

- Nếu như có Đinh Hạo ca ca ở đây, nhất định có thể đánh những gia hỏa này tới mức đái ra quần.

Vương Tuyệt Phong không nói gì.

Đảo mắt đã sắp nửa năm trôi qua. Cũng không biết ở trong chiến trường Bách Thánh, Đinh Hạo rốt cuộc đã nhận được tiến bộ như thế nào. Với thiên phú và vận khí giống như yêu nghiệt của hắn, nhất định vẫn sống rất kiên cường. Đợi được tới lúc hắn ra khỏi chiến trường Bách Thánh, nhất định sẽ làm cho vô số người đều phải khiếp sợ?

Trong lòng Vương Tuyệt Phong đột nhiên xuất hiện sự mong đợi.

Ngoại trừ Huyền Sương Thần Cung hư vô mờ mịt kia, nếu như nói Vấn Kiếm Tông ở này chậm rãi chìm vào bóng tối, vẫn bảo tồn một tia hy vọng, vậy có lẽ sẽ ứng với trên người thiếu niên này.

Nếu như Đinh Hạo ở trong chiến trường Bách Thánh có số mệnh cơ duyên nghịch thiên, nói không chừng thực lực có thể đột nhiên tăng mạnh.

Thời điểm thực lực của tiểu tử này còn là Tiên Thiên Vũ Tông, có thể cứng rắn đối đầu với đám cường giả Yêu Vương Yêu tộc. Nếu như hắn có thể tiến vào cảnh giới Vũ Vương... Không, cho dù là tiến vào cảnh giới Đại Tông Sư cao giai, có lẽ cũng có thể đối đầu với cường giả cảnh giới Vũ Hoàng? Chỉ cần có một lực công kích có thể tương đương với cường giả Vũ Hoàng, có thể trong nháy mắt sẽ thay đổi số phận của Vấn Kiếm Tông!

Thấy Vương Tuyệt Phong trầm tư suy nghĩ, Hoan Hoan cũng không dám quấy rầy nữa, xoay người rời khỏi đó.

Ở chỗ xa hơn, đám đệ tử ký danh Cao Tuyết Nhi, Ny Tử đều vô cùng bận rộn băng bó cho những người bị thương, vận chuyển huyền tinh thạch, hỗ trợ cho các minh văn sư của tông môn khắc minh văn...

Những đệ tử dưới mười bảy tuổi, thực lực cảnh giới dưới Vũ Sư, cũng không bị phái ra chiến trường, mà làm những công tác hậu cần tuy lặt vặt nhưng cũng vô cùng quan trọng.

Có người đã từng đề nghị, để những đệ tử này ra chiến trường tôi luyện, nhưng lại bị chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý lập tức bác bỏ.

- Những đệ tử này chính là hi vọng của tông môn. Bọn họ còn chưa lớn lên. Cho dù đến thời điểm các trưởng lão tông môn và thủ tọa phải tự mình xuất chiến, cũng không thể để cho bọn họ đi chịu chết một cách uổng phí!

Trước mắt tông môn đang gặp nguy cấp, thân là chưởng môn nhân, Lý Kiếm Ý chỉ cần một câu nói này, đã khiến người ta thấy được khí phách và sự tôn nghiêm của tông sư võ đạo Tuyết Châu.

Trong bầu trời, tuyết lớn bay mù mịt. Trong quan ải Xích Kim, tất cả đệ tử Vấn Kiếm Tông đều đang bận rộn.

Chung Đại Tuấn hiện tái chính là người đứng đầu có quyền thế hiển hách nhất tại cửa hàng Thượng Thiên Nhân Gian ở phía trước của khu vực cầu thang thứ ba, đang bận rộn đi tới đi lui trong đám người. Lúc này, hắn hoàn toàn không chút giấu giếm, đem tất cả binh khí Thiên Thượng Nhân Gian, áo giáp và tất cả hàng hóa có thể sử dụng được trong chiến tranh, cống hiến ra ngoài.

- Ta là lão bản của Thiên Thượng Nhân Gian. Nhưng ta còn là một đệ tử Vấn Kiếm Tông. Ta tin tưởng, nếu như Đinh Hạo sư huynh ở chỗ này, hắn nhất định sẽ đồng ý với cách làm của ta!

Giọng nói của Chung Đại Tuấn đồng thời cũng đầy khí phách.

Dưới dự lôi kéo của hắn, các lão bảo của các cửa hàng lớn nhỏ trong khu vực buôn bán đều có tiền bỏ tiền, có sức ra sức, hào phóng giúp tiền, xúm lại ủng hộ Vấn Kiếm Tông.

Trong lòng rất nhiều người đều hiểu đặc biệt rõ ràng, nếu như Vấn Kiếm Tông bị phá hủy, đến lúc đó bọn họ sẽ nghênh đón tất nhiên là một trận huyết tẩy. Tổ lật trứng phía dưới không thể lành. Đến lúc đó bọn họ cũng sẽ biến thành đối tượng bị cướp sạch. Lúc này nếu như bọn họ không đoàn kết, đến lúc đó chỉ có một con đường chết.

...

...

Kính Hồ tại Tuyết Châu, thánh địa võ đạo Nhân tộc.

Ở Vấn Kiếm Sơn Trang trong Kính Hồ, lúc này đều là cảnh tượng toàn phái tăng cường cảnh giác, canh phòng nghiêm ngặt.

Từ bốn ngày trước, một đệ tử Vấn Kiếm Tông toàn thân đầm đìa máu, bị trọng thương đến mức hôn mê, được đưa vào sơn trang. Sau khi gặp được trang chủ Hoàng Thế Hùng, bầu không khí trong sơn trang trở nên nghiêm trọng. Năm bước một một trạm canh gác, mười bước một tốp canh phòng. Các kiếm sĩ cầm trường kiếm trong tay đi qua đi lại tuần tra. Đại trận bảo vệ sơn trang cũng đã lặng lẽ mở ra.

Ngày hôm nay, vào lúc mặt trời mới mọc, trang chủ Hoàng Thế Hùng giống như mấy ngày trước đây, vội vàng đi ra ngoài. Mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, hắn mới trở về.

- Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có gặp được Tuần sát sứ đại nhân không?

Tiếu Hoàng Dung đứng ở cửa đại sảnh, thấy phụ thân trở về, lập tức xông tới lớn tiếng hỏi.

Hoàng Thế Hùng thở dài, lắc đầu.

- Sư phụ, ngài đã trở về!

- Trang chủ, có gặp được Đinh tuần sát sứ không?

- Hoàng trưởng lão, ngươi mau nói ra đi. Tông môn không thể chống đỡ được bao lâu nữa...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio