Đao Kiếm Thần Hoàng

chương 610: núi thây biển máu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đêm này, hỏa quang từ Vấn Kiếm Sơn Trang phía xa phóng lên cao, vĩnh viễn khắc sâu ở trong lòng của bọn họ.

Nhất là đám trẻ thơ, nhớ tới mảnh đất đã nhuộm đẫm máu của cha chú anh của mình. Sẽ luôn có một ngày, bọn họ trở về, dùng trường kiếm báo thù!

...

...

Đoạn Tây du Cổ Lộ thứ chín lại là một thế giới nham thạch nóng chảy ở dưới mặt đất.

Trong dung nham ẩn chứa độ nóng chảy cao khủng khiếp, giống như một nồi nước sôi không ngừng cuồn cuộn sôi trào, không ngừng tuôn ra khí nóng. Từng dòng nham thạch nóng chảy phụt lên cao, thiêu đốt không khí.

Trong những dòng nham thạch nóng chảy sôi trào, có từng cục nham thạch màu đỏ bị thiêu đốt vẫn trôi lơ lửng. Đó chính là con đường duy nhất của đoạn Cổ Lộ này.

Trên Đinh Hạo cõng Kỷ Anh Khởi, tạo ra vòng bảo hộ huyền khí, ngăn cách với hơi nóng đủ thiêu đốt cường giả cảnh giới Đại Vũ Sư hóa thành tro bụi trong nháy mắt này. Hắn dựa vào sức mạnh của thân thể, bay nhảy qua từng cục nham thạch, không ngừng đi về phía trước.

Hắn đã đi tới thế giới này được ba ngày, sắp đi tới điểm cuối của đoạn Cổ Lộ này.

Ầm!

Đột nhiên nham thạch nóng chảy bắn ra. Một con thú lớn thân thể dài hơn năm mươi thước, giống như quái ngư dung nham, từ trong nham thạch nóng chảy bắn ra. Nó há cái miệng to, lao về phía Đinh Hạo muốn cắn nuốt.

Thần sắc Đinh Hạo không đổi.

Đối với những cuộc tập kích bất ngờ như vậy, trong ba ngày qua, hắn đã sớm thấy nhưng không thể trách. Bởi vì loại quái thú dung nham tương tự đã từng tập kích Đinh Hạo nhiều lần.

- Hắc hắc hắc!

Manh Manh vui tươi hớn hở cưỡi ở trên lưng Tà Nguyệt, há miệng phun ra một bọt khí. Trong nháy mắt, bọt khí kia đã bao phủ lấy con thú lớn dung nham ở trong đó, sau đó đưa đến trước miệng Tà Nguyệt.

- Meo meo meo, ta cũng đã ăn no, còn đưa tới nữa!

Tà Nguyệt vừa vỗ cánh nhỏ, vừa lười biếng giơ móng vuốt nhỏ béo mập của mình ra, nhẹ nhàng rạch một cái. Trong nháy mắt, Manh Manh thu bọt khí lại. Con thú lớn dung nham này tách ra. Từ trong thi thể của nó, một tinh thạch đỏ như lửa lớn bằng nắm tay bị móc ra, sau đó bị nhai ăn hết.

Hai sủng vật này là một cặp phối hợp vô cùng kín kẽ, hiển nhiên đã từng diễn luyện rất nhiều lần.

Con thú lớn dung nham, loại sinh vật kỳ dị này, toàn thân từ trên xuống dưới không có vật gì có giá trị. Máu và thịt cực nóng không thể ăn được. Ngay cả kẻ ăn tạp như Tà Nguyệt cũng không có hứng thú. Chỉ có điều, trong cơ thể con thú lớn có một viên tinh thạch tinh khiết thuộc tính hỏa, ẩn chứa trong đó rất nhiều lực lượng huyền nguyên của nguyên tố hỏa, cực kỳ trân quý. Tuy không thể so sánh với huyền tinh thạch cực phẩm, nhưng vẫn có chút giá trị.

Cho nên mỗi lần gặp phải sự tập kích của thú lớn dung nham, Đinh Hạo để mặc cho hai sủng vật này phối hợp với nhau cướp đoạt tinh thạch.

Mấy ngày kế tiếp, Tà Nguyệt và Manh Manh không có làm gì ngoài ăn. Đoàn người đại khái đã góp nhặt được ít nhất hơn một ngàn viên hỏa tinh thạch tinh khiết.

Trên đường đi tới tại đoạn Cổ Lộ này rốt cuộc vô cùng thuận lợi, không có trắc trở gì quá lớn.

- Nào, phía trước chính là cánh cửa của đoạn Cổ Lộ thứ mười...

Đinh Hạo thấy được tại trung tâm của hồ hỏa diễm nham thạch nóng chảy phía xa, một cánh cửa vòng xoáy màu tím chậm rãi lóe ra.

Hắn không do dự, chân phát lực, đạp nát cột nham thạch dưới chân, giống như đạn pháo bắn lên, bay vào trong cánh cửa vòng xoáy màu tím.

...

Một cảm giác mất trọng lượng khi xuyên qua cánh cửa thời không truyền đến. Một mùi máu tanh phải vào mặt, trong nháy mắt bao phủ lấy Đinh Hạo.

Thân hình Đinh Hạo vừa hạ xuống, trong nháy mắt dường như hắn đã rơi vào một mặt nước. Đinh Hạo cúi đầu nhìn xuống. Cảnh vật trước mắt đã có sự thay đổi cực lớn. Ngập đến cổ chân hắn cũng không phải là nước, mà là... máu đỏ tươi.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên. Những gì mắt hắn có thể thấy được đều là những thi thể đang chảy máu. Máu vô tận từ trong những thi thể này chảy ra, khiến trên mặt đất trở thành biển máu.

Những tử thi ngàn kì trăm quái. Phần lớn đều là máu và thịt mơ hồ, chân tay bị chặt đứt, không được đầy đủ. Bộ dạng vô cùng thê thảm. Các thi thể đó có Nhân tộc cũng có Yêu tộc, còn có các loại di chủng hồng hoang... Tất cả bọn họ đều chết ở đây.

Trong không khí tràn đầy mùi máu tươi nồng nặc. Ngay cả không khí dường như cũng là máu đang lưu động.

Mỗi lần Đinh Hạo hít thở, đều giống như đang phun ra nuốt vào huyết tương đặc sền sệt.

- Sao lại thành như vậy được? Những thi thể này...

Đinh Hạo thất kinh:

- Lẽ nào cao thủ hai tộc trước tiến vào tây du Cổ Lộ, lại có thể chết hết ở đây?

Suy đoán này khiến hắn lại càng thêm hoảng sợ.

Nắm chặt thanh kiếm rỉ và ma đao trong tay, Đinh Hạo tập trung toàn bộ tinh thần, đề cao cảnh giác, chậm rãi tới gần, cẩn thận quan sát. Rất nhanh hắn liền phát hiện ra, những tử thi nằm ở dưới đất không phải là người mình quen biết. Hắn thậm chí không có một chút ấn tượng nào.

Càng quỷ dị hơn là, y phục trên người của những thi thể đã chết này lại có phong cách cực kỳ cổ xưa.

Loại trường bào và áo giáp phong cách như vậy chỉ tồn tại ở trên các nhân vật thời đại thượng cổ cách đây hơn mười vạn năm trước.

- Lẽ nào... Những người này đã chết hơn mười vạn năm sao? Không đúng. Thi thể của bọn họ vẫn còn ấm. Máu tươi vẫn đang chảy. Bọn họ không có khả năng chết hơn mười vạn năm, máu trong cơ thể còn chưa chảy hết được!

Đinh Hạo có chút nghi ngờ.

Kỷ Anh Khởi ghé vào trên lưng Đinh Hạo, cố kìm chế không nôn ọe. Đây vẫn là lần đầu tiên tiểu nha đầu nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như thế. Vô số tử thi chất chồng lại với nhau. Phóng tầm mắt nhìn ra xa, không thấy có giới hạn. Các thi thể chìm ngập khắp mặt đất. Tùy ý có thể thấy được những cánh tay, cái chân và xương lòi ra nằm rải rác khắp nơi. Nơi đây quả thực giống như địa ngục Tu La trong truyền thuyết.

Chẳng lẽ ở đây là địa ngục thật sự sao? Đây là một đoạn địa ngục Cổ Lộ sao?

Sau khi Đinh Hạo quan sát một hồi, cuối cùng có thể xác định được, tử thi trên mặt đất tuyệt đối không phải là cao thủ hai tộc đã đi phía trước. Thế giới này, căn bản là một thế giới tử thi và máu tươi. Về phần vì sao những thi thể này trải qua ngàn vạn năm vẫn luôn chảy máu tươi, vậy chỉ có thể quy tội cho sự bất hợp lý của bản thân tây du Cổ Lộ.

Đi đến bây giờ, mỗi đoạn tây du Cổ Lộ đều là một hoàn cảnh tu luyện kỳ lạ, đều có ý nghĩa tồn tại khác.

Đoạn địa ngục Cổ Lộ này tồn tại, rốt cuộc có ý nghĩa thế nào? Đinh Hạo đạp lên máu tươi, đi vào trong vùng đất.

Trên đường đi, hắn thấy, các loại thảm trạng đều xuất hiện.

Có thi thể không đầu chồng chất thành núi, thi khí trùng thiên. Những vết thương ở mặt ở cổ giống như suối nguồn phun máu tươi ra ngoài...

Cũng có những cái đầu tạo thành một dãy núi. Sắc mặt mỗi người có đau khổ, có trợn tròn đôi mắt, có dữ tợn biến hình, có đau khổ cầu xin, có nghiến răng nghiến lợi...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio