Đao Kiếm Thần Hoàng

chương 813: sau lưng.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đinh Hạo nhìn Mộc Anh, Diệu Ngọc đầy tò mò, lắc đầu, nói:

- Thiên hạ có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, không lẽ gặp một người iền cưới một người? Song tu huyền uyên thần thể đúng là vô cùng diệu dụng nhưng dù sao nó là ngoại lực, không vững chắc như chính mình cần tu khổ luyện, huống chi . . .

Nói đến đây Đinh Hạo nở nụ cười dịu dàng bản thân hắn đều không nhận ra:

- Huống chi ta đã có người mình thích.

Mộc Anh, Diệu Ngọc ngơ ngác nhìn Đinh Hạo.

Mộc Anh, Diệu Ngọc cảm thấy nụ cười của thiếu niên đẹp nhất thế gian, vô cùng chói mắt.

Nụ cười ấm áp đó là trái tim thiếu nữ hòa tan.

Mộc Anh, Diệu Ngọc thấy hâm một nữ nhân được Đinh Hạo thích.

Được một thiên tài thiếu niên nổi bật như vậy thích là chuyện vô cùng may mắn. Càng may mắn hơn là đối diện nữ thần như Nguyệt Hoa Tiên Nữ vừa có thân thể vừa có sắc đẹp tuyệt trần hấp dẫn mà vẫn thản nhiên từ chối, kiên quyết giữ trái tim yêu người mình yêu càng quý giá hơn cái gì tư chất tuyệt thế, võ lực cái thế.

Trong phút chốc đại sảnh Cửu Thiên Các tĩnh lặng, chỉ còn lại ba người Đinh Hạo, Mộc Anh, Diệu Ngọc.

Đinh Hạo chậm rãi đứng dậy đi tới trước khung cửa sổ.

Cửu Thiên Huyền Nữ Kim Thuyền đã bay cao trên bầu trời.

Cửu Thiên Huyền Nữ Kim Thuyền cách mặt nước Sở Hà lăn tăn sóng gợn chừng bốn, năm trước thước. Nhìn xuống Sở thành dưới màn đêm, khắp nơi là đèn đuốc sáng trưng phồn hoa như gấm. Sắp nửa đêm, với nhiều thành thị Bắc Vực thì dường đi sẽ vắng bóng người, nhưng tại Trung Thổ Thần Châu, Sở thành thì sinh hoạt về đêm chỉ mới bắt đầu.

Nghe văng vẳng tiếng ca uyển chuyển của ca nữ.

Cảnh đêm đẹp không xao tả xiết.

- Quả nhiên là đại vực trung tâm Vô Tận đại lục, phồn hoa giống như một thế giới khác. Nhưng nếu người bản xứ chìm trong hòa bình ca múa thế này, một khi chiến sự bùng nổ, thánh chiến lại nổi lên không biết có mấy người cứng rắn chống cự yêu ma giẫm lên? Thành thị phồn hoa như vậy chỉ có lịch sử mấy trăm năm, một khi thành bị phá thì phồn hoa gì cũng mất.

Đinh Hạo cảm thấy người Trung Thổ Thần Châu quá an nhàn, xa hoa, lãng phí.

Tuy Bắc Vực nghèo khổ nhưng nhân loại không kiêu căng, hưởng thụ như vậy. Hoàn cảnh khắc nghiệt càng rèn luyện ý chí người.

Sau lưng Đinh Hạo chợt vang tiếng bước chân.

- Đinh công tử, cảnh đêm chỗ này thế nào?

Là giọng của mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ.

Đinh Hạo không quay lại, gật đầu, nói:

- Phong cảnh Trung Thổ Thần Châu đúng là xinh đẹp hơn Bắc Vực nhiều.

- Ha ha ha ha ha ha! Trung Thổ được gọi là Thần Châu tất nhiên đứng trên đỉnh Vô Tận đại lục, tập trung linh tú thiên địa, tinh hoa nhật nguyệt.

Trong giọng nói của mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ ẩn chứa kiêu ngạo.

Đây là cảm giác ưu việt của nhân loại Trung Thổ Thần Châu, xem bốn đại vực khác như vùng quê.

Mắt mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ ẩn chứa kiêu căng, mỉa mai nói:

- Đinh công tử, nói thật cho ngươi biết, Nguyệt Hoa Tiên Nữ sẽ không chu động gặp công tử. Từng có nhiều người chơi trò lạt mềm buộc chặt, có người thủ đoạn càng cao minh hơn nhưng chưa từng khiến Nguyệt Hoa Tiên Nữ tò mò. Nếu không muốn bỏ qua cơ hội lần này thì nô gia cho ngươi một bậc thang đi xuống, theo nô gia vào phòng khách đi.

Đinh Hạo chậm rãi xoay người nhìn mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ, hắn bỗng thấy ghét.

- Có lẽ nàng vẫn không hiểu, ta thật sự không hứng thú với Nguyệt Hoa Tiên Nữ gì đó. Có lẽ hỗn độn chi hình hiếm thấy nhưng không đến mức ai cũng chạy theo.

Đinh Hạo nhấn mạnh từng chữ:

- Có lẽ là chí bảo trong mắt một số người, có lẽ vài người khác thây như cỏ rác. Nguyệt Hoa Tiên Nữ không phải là tiền tệ, nàng cho rằng mỗi người đều thích Nguyệt Hoa Tiên Nữ sao?

Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ ngây người.

Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ nhìn Đinh Hạo thật kỹ.

Trong mắt thiếu niên trước mặt Nguyệt Hoa Tiên Nữ không có chút gì giả dối, ung dung bình tĩnh, xen lẫn một chút coi thường.

Nếu không phải thiếu niên áo xanh diễn quá hay thì đúng là hắn không hề hứng thú với Nguyệt Hoa Tiên Nữ.

Trên thế giới này có nam nhân nào có thể kháng cự hấp dẫn huyền uyên thần thể và sắc đẹp tuyệt trần sao?

Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ tự hỏi nàng ở Diệu Dục Trai nhiều năm, gặp vô số nam nhân đủ loại nhưng ít kh ithấy người nào như thiếu niên trước mặt nàng.

Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ nhìn chằm chằm Đinh Hạo một lúc sau gật đầu, nói:

- Tốt, nô gia đã hiểu, nô gia sẽ trở về báo cáo.

Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ xoay người, đi vài bước chợt tò mò hỏi:

- Xin hỏi Đinh công tử, tiền tệ là cái gì?

Đinh Hạo mỉm cười nói:

- A! Đó là một loại báu vật nghe nói có thể đổi lấy bất cứ thứ gì trên thế giới.

Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ cái hiểu cái không gật đầu, xoay người rời đi.

Một thanh âm uy nghiêm, êm tai như từ ngoài tầng trời xuyên qua tấm màn đỏ:

- Hắn thật sự nói như vậy?

- Đúng vậy, chủ nhân.

Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ quỳ dưới mặt đất vàng kim lạnh băng, trán dán sát đất, nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh. Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ thuật lại từng câu Đinh Hạo nói.

Thanh âm kia lại vang lên:

- Theo ngươi thấy là hắn diễn kịch hay thật sự là ngồi trong lòng không loạn?

Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ vội nói:

- Thuộc hạ ngu dốt, không thấy ra hắn có dấu hiệu gì diễn kịch.

- Ngươi đi theo bên ta đã năm năm, ánh mắt, kiến thức, quan sát người đã rèn luyện xuất sắc, ta tin lời ngươi nói.

Thanh âm kia như nữ vương cao cao tại thượng không dính khói lửa trần gian, đầy ý cười nói:

- Ừm! Hơi thú vị, ta có chút hứng thú với tiểu tử này.

Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ vội nói:

- Thuộc hạ lập tức sai người đi Bắc Vực tra kỹ, nhưng phạm vi khống chế của Diệu Dục Trai chúng ta không bao gồm Bắc Vực nên thời gian sẽ chậm chút.

Thanh âm kia bình tĩnh nói:

- Ừm! Ta thích điểm này của ngươi nhất, làm việc bình tĩnh, chưa từng mù quáng, khoác lác. Tốt, cho ngươi một tháng, hãy điều tra thiếu niên tên Đinh Hạo. Nếu hắn thật sự đến từ Bắc Vực, với khí chất, thực lực như vậy không thể nào không có tiếng tăm gì. Đi đi.

- Đa tạ chủ nhân khích lệ, thuộc hạ vô cùng vinh hạnh, thuộc hạ cáo lui.

Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ ở trong mắt người bên ngoài xem như có quyền lực trong Diệu Dục Trai quỳ dưới đất thụt lùi, mãi đến bên ngoài phòng mới chậm rãi đứng lên. Từ khi nào trán mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ đầy mồ hôi.

Mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ thở phào, xoay người đi.

Mỗi lần mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ gặp chủ nhân bí ẩn này là lòng thấy sợ hãi, áp lực vô cùng.

Mười năm trước có hơn năm trăm thiếu nữ đủ loại cùng mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ vào Diệu Dục Trai.

Trong các thiếu nữ không thiếu người có tư chất tốt hơn mỹ nữ đẹp tuyệt trần Phương Phỉ, đẹp hơn nàng, thiên tài tâm kế càng nhanh nhạy hơn. Nhưng bây giờ tất cả đã chết, một số chết trong quá trình chấp hành nhiệm vụ, còn đa số là vị xúc phạm quy tắc của chủ nhân bị chà đạp đến chết. Đó là quá trình chết còn đau khổ hơn lăng trì gấp trăm lần, khiến người không rét mà run.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio