Văn án :
Nghe đồn Vân Hồng đạo trưởng, pháp lực cao thâm, vô cùng lãnh khốc.
Nhưng không ai biết rõ hắn là thâm niên lông tơ khống.
Về sau, có người nói Vân Hồng đạo trưởng không phải tu đạo, mà là tu tiên.
Vân Hồng đang xoa lông sói yên lặng thu tay lại, thản nhiên nói: " Trên đời này làm gì có cái gọi là tiên "
Vừa dứt lời, hắn đã cưỡi yêu thú bạch lang vạch phá chân trời mà đi.
Mọi người: "........!"
Bạch lang nhíu mày: " Yêu thú, thật khó nghe.
"
Vân Hồng: " Vậy gọi là gì? "
Bạch lang trầm mặc thật lâu, rồi rung thân mình biến thành thanh niên mạc đạo bào: " Đạo lữ? "
Cuốn tiểu thuyết dễ thương
|| Bạch lang luôn có thể biến thành người ||
Ngưu bì hống lông xù lang yêu công x Tự học thành tài lông tơ khống đạo trưởng thụ (?)
Giới thiệu vắn tắt: Đạo lữ ta là Bạch Lang
Mục Đích: bảo hộ động vật hoang dã là trách nhiệm của mỗi người.
______________
Chương
Ngay khi tiếng chuông vừa vang lên, tiếng thở dài giải thoát lan tràn khắp lớp học.
Một số học sinh không nhịn nổi nữa, ngay lập tức trên bàn bày đầy bánh nướng.
Mấy ngày thi liên tiếp, đầu óc sắp cạn kiệt rồi.
Từ Hữu Thiện chồm tới túm lấy người đằng trước: " Vân Hồng, cậu không ở lại mấy ngày sao? Tốt nghiệp sớm, sau này mọi người rất khó gặp lại.
"
Vân Hồng thu thập đồ đạc đứng dậy: " Không được, nếu hữu duyên......!"
Hắn vừa muốn nói nửa câu sau, Từ Hữu Thiện đã trợn tròn mắt, đào lỗ tai thuần thục nói: " Hữu duyên thì sẽ gặp nhau, đúng không? "
Vân Hồng cười khẽ một tiếng.
Không sai.
Hai người sánh bước đi ra ngoài, Từ Hữu Thiện nhỏ giọng lẩm bẩm: " Ta nghĩ ngươi thật sự là muốn thành tiên! Cả ngày cái gì mà duyên phận rồi hữu duyên, học cái gì mà Trung y, dứt khoát đi làm đạo sĩ thúi đi.
"
Vân Hồng liếc hắn.
Bản thân thì thực sự đã nghĩ về chuyện đấy.
Vào mùa hè năm đó, khi kì thi tuyển sinh đại học kết thúc, cha mẹ hắn náo muốn ly hôn, hắn thuận thế trốn xuống dưới quê ở cùng bà ngoại.
Tại một quầy hàng sách cũ, hắn tiện tay lật một quyển || Đạo gia || tàn cuốn.
Phía trên ghi lại một loại phương pháp hô hấp kì lạ, còn có một chút hình vẽ.
Đại bộ phận đều thiếu sót, không được đầy đủ.
Cũng có chút giống trong truyền thuyết pháp thuật.
Kì thật hắn xem không hiểu.
Nhưng có lẽ là do duyên phận, Vân Hồng cảm thấy quyển sách cũ nát này có điểm hấp dẫn không giải thích được, liền mua ngay tại chỗ.
Hắn tỉnh tỉnh mê mê là làm theo phương pháp hít thở đó.
Ngay từ đầu cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Lúc đó hắn còn cảm thấy xấu hổ, tự giễu: " Trưởng thành rồi mà hành động như học sinh cấp hai vậy.bg-ssp-{height:px}
"
Nhưng khi sắp bắt đầu khai giảng, cơ thể hắn lại xuất hiện một dòng khí kì diệu.
Yếu ớt như tơ nhện, nhưng xác thực có tồn tại.
Luồng khí đi theo kinh mạch toàn thân, cuối cùng hội tụ ở bụng dưới một mảng mờ mịt.
Thể chất của hắn rõ ràng chuyển tốt, ngũ cảm tăng lên, cận thị nhiều năm không chữa mà khỏi.
Thậm chí còn thấy được hoa cỏ và những người xung quanh đều có khí tức lưu động....!
Nghe có vẻ huyễn hoặc khó hiểu, nhưng sự tình ấy lại thực phát sinh trên người hắn.
Một lần nữa đọc qua tàn cuốn, tìm hiểu thêm từ điển tịch, hắn mới biết đấy chính là thiên địa linh khí.
Một bước này của hắn nên gọi là dẫn khí nhập thể.
Linh khí hội tụ ở địa phương đó, chính là đan điền trong truyền thuyết.
Vạn vật trên đời đều có linh khí, từ khi ra đời đều mang theo một luồng linh khí.
Lại bởi vì thiên phú cao hay thấp, cùng sự lỗ lực mà kéo ra chênh lệch khác nhau.
Tuyệt đại đa số sinh vật cảm giác không được khí, chưa nói đến việc đưa khí vào cơ thể như Hồng Vân.
Cho nên linh lực mọi sinh vật dần dần bị vấy bẩn, trở thành phàm thai.
Dù có miễn cưỡng làm được, cũng không có cách lưu lại cơ thể.
Nhưng ngay cả khi chỉ dùng linh lực để cọ rửa cơ thể thì vẫn có thể khiến tăng cường cơ thể, đầu óc minh mẫn.
Tuy nhiên cách đây rất lâu, rất lâu, có lẽ là mấy trăm năm trước, cũng có thể là hơn một ngàn năm trước.
Thiên địa linh khí dần khô kiệt, tu hành hưng thịnh một thời cũng tùy theo mà suy tàn....
Ban đầu Vân Hồng không thích cùng người giao tiếp, kể từ khi tu luyện lại càng ít.
Khi cậu ta bước ra khỏi tầng học, khí lạnh cuốn lấy tuyết đạp vào mặt, Từ Hữu Thiện theo bản năng rụt cổ lại.
Còn hơn nửa tháng nữa là tết, trời chuyển sang rét đậm.
Gió Tây Bắc lạnh thấu xương điên cuồng nổi lên, cuốn lấy tuyết thành một bức màn trời, trời và đất hòa thành một màu.
Vân Hồng chậm rãi hít một hơi, cảm nhận được nồng đậm khí lạnh tràn vào gân mạch chậm chậm lưu động, trong lòng không nhịn được thấy vui vẻ.
Quả nhiên mỗi khi trời có mưa, tuyết, lôi, phong là lúc thiên địa tràn đầy linh khí nhất.
Thời gian kiểm gia từng chuyên ngành đều khác nhau, nhiều học sinh đã rời trường sớm, căng tin cửa sổ đóng không ít, cũng còn may, quán bún yêu thích của Từ Hữu Thiện vẫn mở.
Hơi nước nhờ kích thích của khí lạnh mà trở lên rõ ràng hơn, khí nóng dày đặc nhẹ nhàng va vào cửa kính.
Từ Hữu Thiện hứng thú bừng bừng gọi lấy hai phần: " Nay mình mời khách! "
Vân Hồng cười như không cười nhìn sang: " Vô sự hiến ân cần.
"
Từ Hữu Thiện cười hắc hắc gọi thêm phần rau xào: " Về kí túc xá vừa ăn vừa nói.
"
Quán này món chính là bún gà.
Bánh phu thê không có phu thê nhưng bún gà thực có gà.
___________
Móa, mỗi web nó một khác hay sao ấy mọi người.
Web thừa web thiếu chả web nào giống nhau.
Hại ad cứ phải một lúc lật mấy web để dịch cho đầy đủ..