Thất bại khi vẽ bùa lên hư không không mang lại cảm xúc tiêu cực nào cho Vân Hồng, ngược lại, hắn cảm thấy nhiệt huyết cao hơn bao giờ hết.
Trong mấy ngày kế tiếp, hắn điên cuồng luyện tập vẽ " Sung Linh Phù ".
Hiện giờ chu sa cần để vẽ bùa không nằm trong phạp vi mà hắn cần phải lo lắng, ít nhất bây giờ hắn khởi bước bằng chính những ngón tay của mình.
Mỗi một lần thất bại, hắn sẽ dừng lại suy nghĩ một chút, tổng kết kinh nghiệm, sau dó lại thử vẽ bùa lên hư không!.
Trong năm ngày, Vân Hồng vẽ gần phù chú, chất thành một chồng dày, hắn cũng đặt cho cách vẽ mà mình phát hiện ra kia là Hư Không Họa Phù.
Bất kì công việc gì mà lặp đi lặp lại, đều chỉ khiến người ta cảm thấy nhàm chán.
Ngay cả người đứng ngoài như An Cách đối với các kí hiệu và bố cục vu tâm, nhìn thoáng qua cũng muốn ói, nhưng lại không thấy có một chút phiền chán nào.
Chỉ trong vòng năm ngày, động tác của hắn từ vụng về không thông thuận bắt đầu trở lên nước chảy mây trôi.
Mỗi một lần đặt bút, mỗi một lần lắng đọng, đều không bàn mà phù hợp với con đường lớn của thiên địa.
Hắn dường như không để ý, tiện tay vẽ bậy, nhưng những tia linh lực trên không lại sát nhập vào nơi mà nó nên đến.
Một đạo, hai đạo, ba đạo!.
Khi đạo cuối cùng được hoàn thành, " Sung Linh Phù " hoàn chỉnh liền xuất hiện trước mặt Vân Hồng!
Những đường nét tinh xảo đó tuyệt đẹp đến cực điểm, sừng sững đững giữa không trung, vô cùng vững vàng, không có dấu hiệu sụp đổ!
Cảm nhận được linh khí dồi dào bên trong, bạch lang không khỏi khiếp sợ:
Hắn thế nhưng lại thành công!
" Mười ba giây ", so với vẽ lên giấy chậm hơn rất nhiều.
Nói xong hắn lại vươn tay ra điểm nhẹ vào trung tâm phù chú.
Những gợn sóng như làn nước lăn tăn xuất hiện trên bề mặt kí hiệu, nhanh chóng hóa thành một mảng lam quang chói mắt, dũng mãnh tràn vào cơ thể Vân Hồng.
Đại lượng linh khí khiến Vân Hồng thoải mái nhịn không được khẽ thờ dài.
Hắn thấy các kinh mạch đầy lên, tạo dành dòng nước chảy xiết, cuối cùng tất cả đều quay trở về đan điền.
Đan điền khí hải điên cuồng xoay tròn, làn sương mù màu lam nhạt bị áp súc lại rắn chắc hơn, nhưng khi bình tĩnh trở lại, nó trở lên sền sệt gần như trong suốt.
Chỉ còn kém một chút nữa là đến Trúc Cơ kì, đan điền hóa lỏng.
Thần Thức của Vân Hồng mạnh mẽ hơn, và phạm vi sức mạnh tinh thần cũng được giải phóng rộng hơn,
Hắn so với trước đó càng cảm nhận được linh lực trong không khí hoạt động rõ ràng hơn, ngay cả quỹ đạo vận hành của những vật nhỏ khác, dường như cũng có thể đoán một chút!
Hắn đã chạm vào ngưỡng cửa của thiên đạo.
Nội tâm bạch lang rung động tột đỉnh, " Ngươi đột phá? "
Vân Hồng thu hồi thần thức, có chút ngượng ngùng nói, " Còn kém một chút.
"
Thiên phú là một chuyện, đột phá còn dựa vào cơ duyên.
Một số người có thể bị mắc kẹt ở một giai đoạn nào đó cả đời không có tiến triển, nói trắng ra là vô duyên với con đường tu luyện về sau.
Bạch lang suy nghĩ về khoảng thời gian Vân Hồng bắt đầu tu luyện đến giờ, cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Bất quá mới ngắn ngủi có vài năm, hắn nhưng lại đã chạm tới cánh cửa Trúc Cơ?
Nếu như linh khí thực sự dư thừa, hoặc có thêm vài thiên tài địa bảo!.
Đồng tử xanh thẳm của nó co rút lại, không nói gì nữa.
Sau khi nắm giữ Hư Không Họa Phù, việc sử dụng linh lực và tinh thần lực của Vân Hồng càng nâng cao một bậc.
bg-ssp-{height:px}
Lại nhìn vào các trận pháp bảo hộ trong phòng, ban đầu còn có chút khó khăn, bây giờ nhìn lại thì cũng không phải là khó lắm.
Tựa như có một bàn tay to vô hình chắn trước mặt hắn, mấy ngày nay thập phần trì trệ còn hiện tại lại hé ra cho hắn nhìn thấy mặt trời.
Bằng cách này, cộng thêm với Sung Linh Phù tích lũy mấy ngày nay, Vân Hồng đối với vẽ trận pháp phòng ngự tràn ngập tin tưởng.
Bởi vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý, Vân Hồng liền đặt tay phải xuống mặt đất nhập linh lực vào theo những đường của trận pháp mà hắn vẽ trước đó, tay trái thì liên tục bóp nát những lá Sung Linh Phù, bạch lang tâm trạng rất bình tĩnh.
Khi lồng bảo hộ màu xanh lam xuất hiện trên tiểu viện biểu thị trận pháp thành công, Vân Hồng đã cạn kiệt linh khí thở dài nhẹ nhõm, thân thể mềm nhũn nằm ngửa trên mặt đất.
Hắn nhìn chín tấm Sung Linh Phù còn lại, trong lòng ngoài sợ hãi, còn nhiều hơn phần kích động.
Từ giờ phút này, hắn đã có năng lực bảo vệ chính mình.
Thật tốt!
Cảm giác thành tựu vô song đem Vân Hồng bao phủ, hắn nhịn không được cười ra tiếng, toàn bộ lồng ngực cũng theo đó mà run rẩy.
Sau đó! Liền ngất đi.
Nếu không phải bạch lang trong phòng không nghe thấy động tĩnh mà thấy kì lạ đi ra kiểm tra, thì cái vị tu tiên duy nhất còn sót lại này sẽ chết vì đông cứng trước cửa nhà.
Sáng sớm hôm sau, Vân Hồng tỉnh lại liền nhìn chằm chằm nóc nhà nửa ngày, kí ức đêm qua như thủy triều một lần nữa tái hiện lại:
Nga, trận pháp phòng ngự!
Nghĩ đến đây, tim hắn đập nhanh như mảng lửa nóng, vừa định nhảy xuống xỏ giày vào, thì lại ngã ngửa ra.
A a a, cái cảm giác chua sót quen thuộc chết tiệt này.
Có cảm giác như thân thể bị đào rỗng.
Hắn cố hết sức vươn tay, giống như bệnh nhân sắp chết trong các bộ phim truyền hình, run rẩy chạm vào lá bùa bên cạnh gối.
Kích hoạt liền bốn lá, cuối cùng hắn cũng lấy lại được khả năng hoạt động của bản thân.
Cảm giác hết sạch linh lực như vầy thật quá tệ, Tụ Linh Trận còn phải nắm chặt thời gian để vẽ thật sớm mới được.
Nói trở lại, kí ức cuối cùng hôm qua là hắn té xỉu ở trong viện, nhưng thức dậy đã ở trong phòng.
Vân Hồng theo bản năng nhìn về phía bạch lang.
Người sau chỉ ném cho hắn cái ót đầy lông.
Vân Hồng mơ hồ nhớ được, lúc nửa mê nửa tỉnh, giống như có người đem mình ôm vào!.
Hắn xem xét bốn chân của bạch lang, thậm chí còn nén bắt chước, chân sói có thể làm ra tư thế ôm được không?
Nhưng nếu không phải nó thì sẽ là ai?
Vân Hồng mờ mịt nhìn cái hộp chuyển phát nhanh trên bàn, bỏ qua những suy nghĩ rối rắm trong đầu.
Hôm nay liền cấp cho giám hộ quan một chiếc lược nhải lông tốt đi!
Hàng chuyển phát nhanh đã đến từ hôm kia, nhưng vì mấy ngày nay hắn quá bận rộn nên không để ý đến.
Ngoài trời đã sáng choang, linh lực bao phủ trên không trung giống như một cái vỏ trứng ngược khổng lồ, hoà lẫn với trận pháp dưới dất tạo thành một lớp ánh sáng phức tạp, nhìn xem liền cảm thấy thị giác rất thoải mái.
Trận pháp này không chỉ có thể ngăn chặn linh khí bên trong tràn ra mà còn có thể ngăn cản được một phần công kích từ bên ngoài.
Mình cũng thật tuyệt vời quá đi!
Vân Hồng đắc ý xoa xoa thắt lưng.
Với căn cơ như vầy, hắn đã có thể yên tâm lớn mật nghiên cứu Tụ Linh Trận, trồng linh điền rồi.
Quả nhiên người Trung Quốc chỉ muốn trồng trọt a! ( Câu này mình không hiểu ý lắm:.