Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Miri
- -----------------
Ngoài cửa sổ có chim hót líu lo, gió xuân ấm áp. Yến Vương phủ đưa ra lệnh người không phận sự miễn vào nên bây giờ có vẻ vô cùng yên tĩnh, sẽ không có ai tới quấy rầy.
Eo Lâm Tầm Chu dựa vào ngay trên bàn, tóc dài xõa tung, cùng Lý Trú Miên bốn mắt nhìn nhau. Lý Trú Miên chống tay ở hai bên sườn của y, bỗng chốc ngơ ngác, không biết nên làm gì tiếp.
Trong phòng yên tĩnh, không một tiếng động.
Lông mi Lâm Tầm Chu khẽ run, rốt cuộc nhịn không được mà nghiêng đầu sang một bên, tránh đi ánh mắt Lý Trú Miên, lộ ra một đoạn cổ xinh đẹp.
Lý Trú Miên bỗng nhiên hoàn hồn, ngồi dậy lui về phía sau ba bước, cuống quýt nói: "Xin lỗi, ta không cẩn thận..."
Lâm Tầm Chu thì thào một tiếng "ừm", đỡ bàn đứng dậy, lặng lẽ giơ tay chạm chạm mặt, quả nhiên nóng lên. Y hơi hơi cúi đầu, ráng giữ nét mặt bình tĩnh ung dung, như thể vừa nãy chỉ xảy ra một tai nạn nho nhỏ không đáng nhắc.
...Nhưng thật ra trong lòng không bình tĩnh chút nào, Lâm Tầm Chu hơi hơi ảo não.
Lâm Tầm Chu có khí chất thanh lãnh trời sinh, tuy trong lòng sớm đã phập phồng không yên, nhưng lúc trầm mặc không nói, lại vô thức toát ra một loại không khí ngươi-chớ-lại-gần-ta. Lý Trú Miên vốn đang căng thẳng muốn chết, nhìn thấy nét mặt Lâm Tầm Chu như vậy, trong lòng lại hơi hơi chợt lạnh.
Có phải Lâm Châu không vui? Lý Trú Miên mím môi, thật cẩn thận mà nói: "Mới nãy, ta tuyệt đối không có ý mạo phạm. Lâm Châu, ngươi đừng để trong lòng, là ta không cẩn thận......"
Giọng điệu Lý Trú Miên chân thành tha thiết, chỉ thiếu thề thốt với trời nữa là đủ. Lâm Tầm Chu hơi hơi sửng sốt, nội tâm chợt cảm thấy khó hiểu.
Vội vã phủi sạch quan hệ như thế, giống như một tên sở khanh vừa làm xong lại chạy.
Y thở dài: "Chuyện nhỏ thôi, ta chưa nói gì ngươi, ngươi căng thẳng làm gì."
"......" Lý Trú Miên yên lặng ngậm miệng. Bởi vì hắn biết cảm tình của hắn không thuần, người có quỷ trong lòng, luôn khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
Lâm Tầm Chu lại nghĩ nghĩ: "Mới nãy trên bàn có gì đó không muốn cho ta thấy? Cái này là do ta suy xét không chu toàn, nhất thời không chú ý."
Dù sao Lý Trú Miên cũng là Yến Vương thế tử, thư phòng cũng coi như là nơi tư mật, có vài thứ không thể để người ngoài thấy cũng rất bình thường. Lâm Tầm Chu đưa lưng về phía bàn, ý bảo y không hề muốn nhìn lén.
Lý Trú Miên ngẩn ngơ: "Không phải...Ta......"
Hắn muốn nói ta không có chuyện gì cần phải giấu ngươi, nhưng khi nghĩ đến tờ giấy đầy ngập tên Lâm Tầm Chu kia thì lại rất xấu hổ. Thấy hắn khó xử như vậy, nét mặt Lâm Tầm Chu hiện chút bất đắc dĩ.
Lâm Tầm Chu như suy tư gì, nói: "Cứ cảm thấy thái độ của ngươi dạo này kỳ kỳ quái quái."
"...Không có," Lý Trú Miên ho nhẹ một tiếng, "Không có gì không thể nhìn! Lâm Châu ngươi cứ xem hết đi!"
Lâm Tầm Chu nhướng mày.
Lý Trú Miên ép mình tiếp tục cười.
Lâm Tầm Chu lắc đầu, có chút buồn cười.
"Nãy nói đến đâu rồi? Ma tộc bên kia, ta tin ngươi có thể xử lý, nhưng nhất định phải chú ý bảo trọng bản thân." Lâm Tầm Chu vẫn nói về chuyện khác, "Ngươi cần Minh Tông phối hợp làm gì thì cứ nói cho ta. Còn có......"
Lâm Tầm Chu bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trầm mặc một lát, nói với Lý Trú Miên: "Đưa tay cho ta."
Lý Trú Miên ngạc nhiên, nghe lời vươn tay. Lâm Tầm Chu bắt lấy tay hắn, linh khí thuận thế chảy vào trong kinh mạch đối phương, thẳng vào linh đài.
Huyệt linh đài:
Huyệt linh đài là một chỗ rất quan trọng đối với mỗi tu sĩ, nếu có kẻ mang ý xấu xâm nhập vào đó, nhẹ thì bị thương, nặng thì căn cơ hủy hết. Ngoài trừ với người tín nhiệm nhất, rất ít người sẽ để linh đài của mình bị ai khác khống chế. Nhưng lúc này, Lý Trú Miên chẳng hề hỏi gì, lẳng lặng nhìn Lâm Tầm Chu, lặng lẽ tín nhiệm.
Cho đến khi linh khí nấn ná dạo quanh vài vòng ở khu vực linh đài, Lý Trú Miên mới khẽ nhíu mày: "Lâm Châu, ngươi..."
Lâm Tầm Chu ngắt lời hắn: "Đừng nói chuyện."
Kiếm ý của Lâm Tầm Chu có xu hướng đánh thẳng không lùi, kiếm khí như gió tuyết; nhưng lúc này, linh lực của y lại rất nhu hòa, từng chút một thấm vào linh mạch Lý Trú Miên.
Lâm Tầm Chu cắn chặt môi, nét mặt hơi tái nhợt.
Lý Trú Miên đã nhận ra gì đó, giọng hơi nghẹn ngào: "Lâm Châu, dừng lại......"
"Đã bảo ngươi đừng nói chuyện," Lâm Tầm Chu nhàn nhạt nói, "Thần hồn ngươi quá yếu, linh mạch cũng yếu, hai bên không thể giao hòa lẫn nhau trong cơ thể. Nếu tiếp tục như vậy, ngươi tính làm thế nào? Đừng nói với ta là sau khi dùng Đốt Thiên Diệt Địa thì thương thế bây giờ sẽ hồi phục —— ta muốn ngươi khỏe mạnh lúc này."
Lý Trú Miên kinh ngạc.
Tất nhiên hắn hiểu ý trong lời của Lâm Tầm Chu.
Lý Trú Miên nhớ tới bí mật mà rất ít người biết kia, từ lúc rời đi hoàng cung, hắn cũng không hề nói điều đó cho ai, cảm giác như máu trong cả cơ thể dần ngưng tụ.
Sau một lúc lâu, hắn mới run giọng nói: "Ngươi biết rồi?"
"Cái gì nên biết, cũng đã biết," Lâm Tầm Chu rũ mắt, "Bình thường ngươi chịu đựng không nói, nếu ta không nghe từ người khác, ngươi còn tính chịu tội bao lâu?"
Nhớ tới lúc mà Nhất Xuyên Vũ kể cho y nghe, Lâm Tầm Chu lập tức quặn đau trong lòng.
Đầu ngón tay Lý Trú Miên run rẩy, cúi đầu: "...Ngươi không chán ghét ta sao?"
Lâm Tầm Chu ngước mắt nhìn Lý Trú Miên: "Tại sao phải chán ghét?"
Làm sao có thể chán ghét? Suy ngẫm lại một chút, Lâm Tầm Chu liền cảm thấy bản thân mình lại đau hơn một chút. Nhớ tới thời thơ ấu mà Lý Trú Miên từng kể cho y nghe, Lâm Tầm Chu cảm thấy mình không thể kìm nén nổi phẫn nộ cùng khổ sở.
Ở trong mắt Lâm Tầm Chu, lần đầu tiên y gặp Lý Trú Miên, đối phương cùng y du ngoạn hồ Tương Tư, dọc đường đi nói cười vui vẻ, tính cách cởi mở, giống như nhìn gì cũng có thể khiến hắn thích thú vui mừng.
Nhưng người yêu thế gian đến vậy, lại không được thế gian dùng ôn nhu để đối đãi.
Lâm Tầm Chu không cam lòng cho hắn.
Lý Trú Miên nhắm mắt lại, một lát sau mới ngập ngừng nói: "Ta không phải là con cháu hoàng tộc chính thống, là...Ngọc Bổ Thiên hóa hình."
"Ta biết."
"Bọn họ nói ta không hiểu cảm tình, chỉ là một thứ vũ khí mà thôi. Người biết bí mật này, đều không thể thân thiết với ta được." Lý Trú Miên cong khóe miệng, "Nghe nói lúc ta sinh ra, trên mặt vô cảm, không hề khóc một tiếng, mãi cho đến khi biết đi vẫn chưa học nói được. Từ nhỏ, ta đã không có ai bầu bạn với ta..."
Hắn thấp giọng nói: "Lâm Châu, ta sợ ngươi cũng sẽ né tránh ta"
Hắn không dám mở mắt, không nhìn nét mặt Lâm Tầm Chu.
"Sẽ không." Lâm Tầm Chu hơi siết chặt tay Lý Trú Miên, "Là bọn họ không đúng, không cần đau buồn vì chuyện này."
Lý Trú Miên mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Lâm Tầm Chu.
Lâm Tầm Chu nhấp nhấp môi, có chút khó chịu. Y nghĩ thầm, rõ ràng y có rất nhiều điều muốn nói, nhưng y lại không biết cách an ủi người khác. Y dừng một chút, cuối cùng nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Ta sẽ luôn bên cạnh ngươi."
Lý Trú Miên ngơ ngẩn nhìn chăm chú người trước mặt, không nói gì.
Linh lực chậm rãi chảy xuôi trong linh mạch Lý Trú Miên, vuốt phẳng khí huyết cuồn cuộn trong thân thể hắn, dịu dàng thấm vào thần hồn. Linh lực giao hòa, hơi thở nối liền, nếu lại hơi đi sâu vào thêm một chút, vậy có lẽ đó chính là "Song tu" mà trên sách hay nhắc đến.
Linh lực Lâm Tầm Chu cho người ta cảm giác lạnh lẽo, nhưng Lý Trú Miên lại cảm thấy ngực của mình ấm áp, toàn thân đều thả lỏng.
Lâu lắm rồi, hắn mới cảm thấy an tâm như vậy.
Khi Lý Trú Miên lại mở miệng, thì phát hiện giọng mình hơi khàn khàn: "Lâm Châu."
Thanh âm của hắn hơi khó nghe, nhẹ giọng nói: "Ngươi đối tốt với ta như vậy, ta sẽ...", ta sẽ nhịn không được mà nghĩ nhiều.
Linh khí tiêu hao nghiêm trọng, Lâm Tầm Chu đã hơi mệt mỏi. Rốt cuộc y cũng dừng lại, rụt tay về, lẳng lặng nhìn Lý Trú Miên: "Cái gì?"
Lý Trú Miên há miệng thở gấp, qua một lúc lâu thì lắc đầu: "Không có gì. Ngươi mệt rồi?"
"Ta không sao," Lâm Tầm Chu ôn nhu nói, "Ngươi kể cho ta nghe chuyện hồi nhỏ của ngươi đi. Cái gì không thể nói cho người khác, cũng có thể nói với ta."
Lý Trú Miên nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thần Cung của Minh Tông.
Khi Vân Tưu rời khỏi lầu ba Thần Cung, tinh thần không tập trung, một đường trầm mặc.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định đi tìm Lâm Tầm Chu. Tới nơi rồi thì lại phát hiện tông chủ nhà mình không ở đây, đành phải đi tìm Nhất Xuyên Vũ.
Bởi vì lo lắng chuyện giữa Lâm Tầm Chu và Lý Trú Miên, tâm tình Nhất Xuyên Vũ không tốt chút nào, lúc Vân Tưu tìm được hắn thì hắn đang mặt ủ mày ê.
"Tiểu sư cô ngồi đi, có chuyện gì sao?", thấy người tới là Vân Tưu, Nhất Xuyên Vũ vực dậy tinh thần hỏi.
Vân Tưu ngồi xuống, hơi trầm mặc, thở dài: "Ngươi cảm thấy, vô tình vô dục, mới có thể thành Thái Thượng đại đạo sao?"
Nhất Xuyên Vũ ngẩn người: "Tại sao tiểu sư cô nói vậy?"
Hắn nghĩ nghĩ, nhíu mày nói: "Ai cũng nói Thái Thượng vô tình, trên điển tịch cũng có ghi về những người khai phá tình quan, đạt tới cảnh giới Vô Tình đạo."
Vân Tưu mím môi.
"Người đang lo cho tông chủ?" Nhất Xuyên Vũ than một tiếng, "Thật ra mấy chuyện này, người ngoài có lo bao nhiêu cũng vô dụng. Tu đạo chủ yếu nằm ở thuận tâm ý, sở dĩ muốn loại bỏ đi thất tình lục dục, cũng là vì muốn giữ cho đạo tâm kiên định, không vì nhân quả mà do dự. Người ngoài tùy tiện nhúng tay, ngược lại còn khiến cho đạo tâm của y loạn hơn, không ích lợi gì."
Vân Tưu nghĩ nghĩ, cuối cùng nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Ngươi nói cũng đúng, chỉ là...ài, thôi thôi. Đúng rồi, ta vừa mới gặp đại trưởng lão ở Thần Cung, ta cảm thấy hắn hơi lạ, hình như thực lực cao hơn so với ta nghĩ..."
Nàng còn chưa nói xong, bỗng nhiên bị ngắt lời.
Ở hướng Thần Cung xa đó, bỗng nhiên truyền đến một trận linh khí dao động rất lớn, hai người Vân Tưu và Nhất Xuyên Vũ chợt thay đổi nét mặt, đồng loạt đứng dậy nhìn lại.
"Là lầu ba Thần Cung," sắc mặt Nhất Xuyên Vũ trầm xuống, "Đại trưởng lão bên kia đã xảy ra chuyện?"