Trên thực tế Ngôn Hề không thích những hành động láu cá của trẻ con, điểm ấy người nhà họ Ngôn đều biết. Người bạn thân Liễu Y Y của nàng cũng biết. Đại Bàn Tiểu Bàn Ngôn gia là liên hệ máu mủ, chỉ có thể chấp nhận. Nàng cũng chính là thỉnh thoảng trêu đùa một chút, yêu thương một chút. Không thích chơi đùa quá ồn ào. Lúc trước trong nhà từng nuôi mèo chó, bình thường nàng cũng không chủ động đến thân cận, đáng yêu thì đáng yêu, nhưng mà không có cách nào để giao lưu. Chán ghét thì sẽ không nói chuyện.
Nàng đối với động vật và trẻ em thì có sự sự kiên nhẫn và khoan dung cơ bản của người lớn. Nhưng cũng không đại biểu là nàng thích bọn họ.
Lúc trước ấm đầu mang theo An Chi sống bên cạnh, nói thực ra nàng cũng không nghĩ tới có thể kiên trì được bao nhiêu năm.
Chỉ là không chịu nổi An Chi vừa nghe lời vừa hiểu chuyện lại thông minh. Nghe lời chính là không nghịch phá, không nói nhiều. Khóc cũng chỉ vì một ít vấn đề mà Ngôn Hề cảm thấy rất đáng yêu "Ví dụ như tại sao ta không cao được, tại sao còn chưa cao, có phải sẽ không cao lên được hay không", vấn đề gì không hiểu cũng sẽ hỏi, nhưng mà nếu Ngôn Hề trả lời chưa thật rõ, nàng cũng sẽ không tìm căn nguyên đến cùng.
Hiểu chuyện thì không cần phải nói nhiều, sẽ tự mình tắm rửa, gội đầu, mặc quần áo, không cần nàng phải quan tâm. Còn có thể chủ động quan tâm đến nàng, tan tầm về nhà thì cầm túi, đưa dép lê cho nàng. Trong túi áo trong xe sẽ bỏ kẹo vào cho nàng, chưa nói đến là từ năm thứ ba An Chi đã bắt đầu học nấu cơm.
Thông minh, đúng vậy, rất thông minh. Một người đồng nghiệp tiền bối của Ngôn Hề, có con lớn hơn An Chi hai tuổi, từ khi hắn đi học, Ngôn Hề liền nghe thấy đồng nghiệp của nàng không ngừng oán giận: "Con của ta tại sao lại ngốc như vậy, trời ạ, phép trừ có mượn làm sao cũng học không được!" Cũng sẽ bởi vì chuyện của đứa nhỏ mà làm ảnh hưởng đến công việc, sứt đầu mẻ trán, "A, tối hôm qua phải học thuộc lòng bột bài tập, làm sao cũng không thuộc được..."
Ngôn Hề chưa từng gặp phải vấn đề này, cho tới bây giờ An Chi nhà nàng đều là làm xong bài tập ở trường, có khi nàng về sớm, còn có thể phát hiện An Chi đang xem sách cấp cao. Thân ảnh nho nhỏ dưới đèn bàn có một loại trạng thái chăm chú nghiêm túc rất dễ thương, bàn chân nhỏ còn đung đưa, đáng yêu chết mất.
Nếu như đứa trẻ nào cũng giống như An Chi, vậy là tốt rồi nha.
Gần đây Ngôn Hề có chút phiền muộn a, An Chi lớn quá nhanh, lúc trước nàng nho nhỏ tròn tròn, ôm vào trong lòng là một quả cầu nhỏ. Bây giờ mười hai tuổi rồi, sắp vào thời kỳ trưởng thành rồi. Đúng là không thể coi như trẻ em được...
Có lẽ Liễu Y Y nói cũng đúng? Chẳng lẽ nàng là người yêu thích tiểu loli?
Liễu Y Y còn nói với nàng: "Ngươi phải chuẩn bị tốt để giáo dục nàng trong độ tuổi vị thành niên a, vấn đề vệ sinh thông thường a, những phát triển về sinh lý nữa a..."
"Cái này ta biết nha, từ rất sớm ta đã nói với nàng rồi, trong nhà còn có sách."
Liễu Y Y lắc đầu nói: "Đây không phải là điều quan trọng nhất trong việc giáo dục ở độ tuổi vị thành niên a, là chuyện yêu đương a, ngươi đừng mang bộ dáng giật mình như vậy. Bây giờ học sinh tiểu học cũng đã biết yêu đương, đúng, cái gì không biết thì càng tò mò, trung học liền đã biết đặt phòng rồi!!!! Huống chi, bạn học của tiểu An Chi đều lớn hơn nàng a! Nàng khả ái như vậy! Những tên oát con trong thời kỳ vị thành niên này mà không xuống tay với nàng mới là kỳ quái a!"
Ngôn Hề thở dài, nàng rất buồn rầu, nếu như An Chi vẫn là một loli thì thật tốt nha. Cũng thật lo lắng, thanh thiếu niên trong thời kỳ dậy thì sao? Sẽ rất phản nghịch sao!
Ngôn Hề dùng ngón tay vẽ vẽ, dựa vào cửa sổ ở văn phòng nhìn mưa trong chốc lát.
Mới buổi chiều, sắc trời liền đen đến lợi hại, mưa to trút xuống như thác. Nhưng thật ra lại xua đi không ít thời tiết nóng bức.
Điện thoại truyền đến tin nhắn của An Chi: "Đêm nay còn phải tăng ca sao?"
Nàng trả lời: "Đúng vậy. Phải họp."
An Chi: "Mưa rất lớn. Ngươi không cần lái xe."
Ngôn Hề cười một cái: "Được rồi, vậy đêm nay ngươi ngủ ở bên kia đi."
Một lát sau An Chi mới trả lời nàng: "Được rồi a..."
Từ sự im lặng tuyệt đối này Ngôn Hề đều có thể nhận thấy được nàng có chút ít oán giận.
Nàng cong cong đôi mắt: "Ngày mai ta đi đón ngươi."
Nàng chờ đợi, An Chi chưa có trả lời. Đồng nghiệp Chu tỷ gọi nàng: "Tiểu Ngôn a!"
Ngôn Hề để điện thoại sang một bên, Chu tỷ là người hướng dẫn nàng một thời gian khi nàng thực tập, lớn hơn nàng mười mấy tuổi. Người nhã nhặn lịch sự đoan trang, cười hỏi nàng: "Gởi nhắn tin cho bạn trai sao?"
Ngôn Hề sặc một cái, "Không có không có."
Dừng một chút, nàng nói: "Là đứa nhỏ trong nhà."
Chu tỷ lật lại trí nhớ, giật mình: "Nha, là tiểu An Chi sao?"
Đã tới đài truyền hình mấy lần, cũng đã từng gặp mặt Chu tỷ.
"Năm nay học lớp mấy rồi?"
"Học kỳ mới là sơ nhị rồi." Giọng điệu Ngôn Hề là mang một chút kiêu ngạo.
Chu tỷ kinh ngạc: "Vậy là nhảy lớp rồi?"
Ngôn Hề cười: "Ân."
Chu tỷ tán thưởng vài câu, nàng nhìn nhìn Ngôn Hề, quyết định nhiều chuyện vài câu: "Vậy cũng tốt, vậy ngươi cũng có thể lo tới vấn đề cá nhân rồi."
Ngôn Hề: "...A...Ân."
Cho tới bây giờ Ngôn Hề đều không có cấm kỵ về vấn đề An Chi, có một thời gian, sẽ có người giới thiệu coi mắt, trước mặt mọi người biểu đạt hảo cảm, đều bị nàng lấy cớ "Đứa bé còn quá nhỏ" lấp liếm cho qua. Dần dà, sẽ có tin đồn lung tung "An Chi là con riêng của nàng" truyền đi. Nàng vui vẻ thanh tịnh, không có giải thích.
Chỉ là điều kiện của nàng thật sự quá tốt, gia đình có bối cảnh, cũng đã một mình được một thời gian rồi, bên cạnh ong bướm lại nhiều hơn. Cũng có nhà tài trợ gởi xe thể thao tiền biệt thự đến, có một lần nàng nhịn không được lạnh nhạt đáp trả: "Những thứ này ta cũng không thiếu!" Lại yên tĩnh thêm một đoạn thời gian nữa. Gần đây lại bắt đầu không yên tĩnh rồi, Ngôn Hề nghĩ, đại khái là nàng sắp rồi a, đã sắp biến thành "Nữ thanh niên lớn tuổi" rồi, người nhà của nàng không nóng vội, người ở bên cạnh lại luân phiên vội vàng thay nàng.
Ngay cả người bình thường không nói nhiều, nói chuyện rất chừng mực như Chu tỷ cũng thúc dục.
"Ai, ta cũng biết, việc này thật khiến cho người trẻ tuổi các ngươi phiền lòng rồi! Ha ha...Chỉ là ta biết một người không tồi."
Ân...Lại bắt đầu rồi. Nội tâm Ngôn Hề thở dài một tiếng, nhưng bên ngoài lại giống như đang chăm chú nghe.
Điện thoại khe khẽ đinh một tiếng. Lông mày nàng động đậy.
"Cũng không phải là muốn ngươi đi coi mắt ha ha, ta cũng không có hẹn người ta, hắn vốn là đạo diễn tin tức ờ ngay tầng trên, ngươi từng nghe tới hắn chưa? Họ Liêu."
Ngôn Hề: "Liêu đạo?"
"Đúng, lúc trước là nhà sản xuất, năm trước bắt đầu chỉ đạo và sản xuất chương trình kia, tỉ lệ người xem rất tốt, tuổi trẻ tài cao! Lớn hơn ngươi ba bốn tuổi, người cũng rất đẹp trai, còn nhân phẩm nha...Cái này Chu tỷ cam đoan với ngươi. Đài trong có không ít cô bé đều rất thích hắn!"
Ngôn Hề đối với người này có chút ấn tượng, khi vừa mới vào đài, liền nghe nói ở phòng tin tức có một nhà sản xuất như tài tử, rất nhiều quan điểm lời thoại của người dẫn chương trình đều là do hắn viết, biên kịch nhiều khi đều muốn học hỏi kinh nghiệm từ hắn. Nhưng mà Ngôn Hề không có lưu ý, trên thế giới này người có tài rất nhiều. Thứ thật sự khiến cho nàng chú ý chính là, nghe nói ở Đại học hắn có một người bạn gái tình đầu ý hợp, hai người mến nhau từ cao trung đến đại học, định sau khi tốt nghiệp liền kết hôn. Trước lúc tốt nghiệp, một lần gặp sự cố, bạn gái của hắn bất hạnh mà qua đời. Từ đó về sau, hắn liền độc thân đến nay. Từng nghe nói có cô gái chủ động theo đuổi hắn, hắn đều nói lời cảm ơn, lại lễ phép từ chối.
Ngôn Hề châm chước trả lời: "Ân. Ta biết hắn."
Chu tỷ vỗ vỗ tay của nàng: "Ta có tin tức đáng tin cậy, lãnh đạo điều hắn đến kênh Tống Nghệ của chúng ta rồi, chịu trách nhiệm sản xuất và chỉ đạo."
Ngôn Hề ngoài ý muốn: "Thật sao?"
"Đợi chút nữa họp sẽ biết thôi, Tiểu Ngôn a, tiểu Liêu thật sự không tệ, ngươi không ngại thì quan sát hắn nhiều một chút. Nếu có duyên phận..."
Đợi Chu tỷ đi rồi, Ngôn Hề suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nghe qua coi như xong. Nàng cầm điện thoại di động lên, An Chi gởi một tấm hình qua, là một bàn sủi cảo, cô bé ngậm một miếng trong miệng, hướng mình nháy mắt.
Sau đó la tin nhắn giọng nói: "Là món ngươi thích nhất a."
Ngôn Hề không khỏi cười khúc khích.
Nàng trả lời: "Nhìn thật ngon."
An Chi trả lời: "Ngon hơn ta làm, ta còn phải hỏi Tâm bà xem còn phải cải tiến những chỗ nào."
Trong lòng Ngôn Hề như nhũn ra, từ năm trước An Chi đã bắt đầu học được cách cán vỏ bánh sủi cảo, sẽ làm bánh nhân tam tiên cho nàng.
Ngôn Hề: "Không có, ngươi làm ăn cũng rất ngon."
An Chi gởi cho nàng một cái biểu tượng "Hôn hôn".
Sau đó là: Chớp nhớp mắt.
Ngôn Hề liền nhìn thấy trên màn hình xuất hiện thêm nhiều biểu tượng "Hôn hôn" nữa.
Giao tiếp trong phần mềm An Chi càng thêm hoạt bát, không còn một chút bộ dạng trầm mặc ít nói yên lặng rơi lệ như khi còn nhỏ rồi. Cô bé thật sự đã ở bên cạnh nàng trưởng thành một tiểu người lớn rồi.
Hiểu chuyện.
Chu đáo.
Xinh đẹp.
Đáng yêu.
Có lúm đồng tiền.
Ngôn Hề bất giác hé miệng cười rộ lên, trái tim không thể mềm mại hơn được nữa rồi.
Văn phòng làm việc của đài truyền hình Bội thành năm trước vừa sửa chữa. Nhóm người Ngôn Hề đang họp, chuẩn bị lên sóng một chương trình giải trí buổi tối. Mấy năm nay, Ngôn Hề liên tiếp dẫn chương trình tốt mấy chương trình quan trọng, chương trình giải trí buổi tối không phải quá quan trọng. Đại khái là quá trình đều đã tương đối quen thuộc rồi.
Những phòng họp trong văn phòng mới đa số đều được bao quanh bởi những cánh cửa thủy tinh được dán decan, ở ngoài cửa nhìn vào không rõ lắm. Dùng đồ nột thất Matsu Ming, đơn giản mà lại hiện đại.
Ngôn Hề họp xong, đang trên đường về khu nghỉ ngơi. An Chi nhắn tin tới: "Ngươi ăn cơm chưa? Đã h rồi."
"Ân, chuẩn bị đi ăn."
"Muộn như vậy? Nhà ăn còn đồ ăn sao?"
"Còn, bán đến tám giờ."
Ngôn Hề vừa đi vừa nhắn điện thoại, còn chưa đến thang máy đã đụng phải một người, điện thoại không có nắm chắc, rơi xuống vang lên một tiếng.
"Ai!" Ngôn Hề phản ứng nhanh, nhanh hơn đối phương một bước mà nhặt điện thoại của mình lên.
"Ai, xin lỗi, xin lỗi." Thanh âm của đối phương thanh nhuận thành thật chất phác. Sau đó nhìn thấy Ngôn Hề cầm trên tay chiếc điện thoại s màu hồng có nền màn hình là sinh vật hoạt hình, ngẩn người.
Ngôn Hề nhìn chú gấu nhỏ màu trắng trên nền màn hình bị nứt đôi:...
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương cũng đang sững sờ.
Nhớ không lầm, chính là Liêu đạo mà Chu tỷ nhắc đến a?
Gương mặt thanh tú của đối phương đeo một cặp kính đen, dáng người cao hơn nàng một chút, hướng nàng lộ ra dáng tươi cười xấu hổ: "Rất xin lỗi, điện thoại có bị rơi hỏng không a?"
Khí chất rất tốt, có dáng vẻ giống một diễn viên người Nhật, bộ dạng cười rộ lên có chút ngại ngùng, một cặp má lúm đồng tiền thật sâu.
Ngôn Hề không khỏi ngẩn ra.