Vừa vào cao trung, An Chi được chia vào lớp thực nghiệm, trong lớp chỉ có năm mươi người, tập hợp những học sinh có điểm thi đầu vào vào nhất, được các lớp song song và các lớp trọng điểm gọi là "Lớp Học bá". Điểm tối đa khi thi cao trung là , điểm bình quân trong lớp này là . An Chi là , trừ hai điểm ngữ văn, mà nàng cũng không phải người đứng đầu, người đứng đầu đạt điểm là một nữ sinh tên Hứa Gia Nhĩ.
(Lớp học vừa phải, trong lớp này có những học sinh xuất sắc nhất, nhưng cũng trộn lẫn với một số học sinh có sức học bình thường.)
Nhưng ngày đầu tiên cũng không có tới báo danh, không biết là thần thánh phương nào.
Phần lớn những bạn học trong lớp Học bá đều rất yên tĩnh, có thể bởi vì còn chưa quen, cũng có thể đây là loại thái độ xem xét kỹ càng trước khi muốn làm quen với 'đồng loại'.
Đây là lần đầu tiên An Chi có một loại cảm giác thoải mái đối với môi trường học tập trong trường học.
Phần lớn trường cao trung đều có nội trú, Viện khoa học công nghệ cũng không có bắt buộc, Ngôn Hề cũng không đồng ý cho nàng ở nội trú, cho nên để Vương thúc đưa đón mỗi ngày. Trường học rất lớn, mội trường ưu mỹ, các dãy lầu lớp học cũ đã ba mươi năm, các dãy lầu lớp học mới thì vừa làm xong, phong cách kiến trúc cũ mới cùng nhau tồn tại, rất thú vị.
Ngày mai là vào học, đó là buổi học đầu tiên, vẫn là rất quan trọng.
Chủ nhiệm lớp Bàng lão sư là một nữ lão sư ngoài ba mươi, tướng mạo gần gũi, gương mặt vui vẻ. Tiếng chuông vào lớp còn chưa vang lên đã đứng ở trước cửa chờ bọn họ. Chờ đến khi mọi người ngồi tương đối ổn định, tiếng chuông thứ nhất vang lên, lúc Bàng lão sư đang định đóng cửa lớp học, còn có một người đi đến.
Cả lớp Học bá đều là những con mọt sách ngoan ngoãn bị chấn động đến đầu óc choáng váng. Bàng lão sư thậm chí còn hoài nghi đôi mắt mình có vấn đề.
Kiểu tóc đặc biệt phong cách, một bên hoàn toàn cạo sạch, lộ ra da đầu màu xanh, một bên là mái tóc sole tản xuống, nhuộm màu xám khói. Dưới ánh sáng tự nhiên phát ra màu ánh bạc lộng lẫy. Đầu tiên mọi người đều bị kiểu tóc và màu tóc làm cho bị sốc, sau đó tập trung nhìn vào, lại bị tướng mạo làm choáng váng.
Quá, quá đẹp rồi!
Hàng lông mày phi thường đen nhánh mảnh khảnh, một đôi mắt dài nhỏ thâm sâu, mũi thẳng tắp, môi mỏng hồng nhuận. Mi thanh mục tú, có khí phách thiếu niên.
Chờ chút? Thiếu niên?
Nhưng mà làn da tinh tế bóng loáng, đường nét khuôn mặt bóng loáng như ngọc, sắc môi phấn hồng, cùng với hai hàng lông mi vừa dài vừa dày?
Nữ sinh???
Nhìn thấy nàng đi đến!
Thật cao! Nhắm chừng khoảng m? Có nữ sinh cao như vậy sao?
"Lão sư." Nàng mở miệng gọi người. Thanh âm rõ ràng, xác thực là giọng nói mềm mại chỉ có ở con gái.
Trong phòng học nổi lên tiếng nghị luận ong ong ong một hồi.
"Đây là ai? Sao có thể để như vậy vào trường học?"
"Trường học có cho phép nhuộm như vậy sao?"
"Đây là từ không gian nào xuyên qua sao?"
Bàng lão sư để nàng tìm chỗ ngồi xuống trước. Bởi vì vị trí chỗ ngồi còn chưa có sắp xếp. Mọi người là tùy ý ngồi. Nàng nhìn lướt qua phòng học một vòng, ánh mắt rơi vào bên người An Chi.
Nàng bỗng nhiên nhếch môi một cái, dưới ánh mắt của mọi người liền đi về phía An Chi.
Tay dài chân dài, đi lướt qua bên người An Chi, mang theo một chút gió. Liền ngồi xuống cái ghế trống sau lưng nàng.
"Thật soái", có nữ sinh nho nhỏ tiếng kêu lên.
Bàng lão sư bắt đầu nói chuyện. Đây là lần đầu tiên nàng hướng dẫn lớp thực nghiệm, hàng năm lớp này đều được các vị lão sư chạy theo như vịt. Lão sư chủ nhiệm sẽ đi theo lớp cả ba năm, từ cao nhất đến cao tam. Một khi nhận lớp thực nghiệm này, gần như chắc chắn có thể đạt được chỉ tiêu ở cao tam, tiền thưởng rất khả quan.
Vốn chỗ tốt này là không thể rơi xuống đầu Bàng lão sư, nhưng mà lúc trước có hai vị lão sư tranh nhau đến lợi hại, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Giờ phút này Bàng lão sư đứng ở bục giảng, tất cả sự nhiệt tình trong giáo dục gần như muốn phun trào ra, hóa thành nụ cười rạng rỡ thân thiết hòa ái để mở màn: "Ta là chủ nhiệm lớp của mọi người Bàng lão sư, là chủ nhiệm lớp của lớp thực nghiệm chúng ta, cũng là lão sư dạy toán."
"Được rồi, bây giờ mới từng bạn học lên bục giảng tự giới thiệu bản thân, để mọi người chúng ta làm quen một chút. Bắt đầu từ bạn học bên này đi."
Học sinh lớp thực nghiệm rất ngoan, cả đám lần lượt đi lên, mười người thì có hết tám người đeo mắt kính.
Mỗi người mở miệng ngoại trừ nhắc đến sở thích rất tương tự nhau là "Thích xem sách", còn có người thích chơi vương giả nông dược, có người thích TFboys, có người thích Marval, có người thích DC. Hai nói ra hai cái cuối có thâm ý mà thoáng liếc nhìn nhau một cái.
(Một loại game)
Đến phiên An Chi, nàng giới thiệu thập phần ngắn gọn: "Ta là Đào An Chi. Đào của Đào Uyên Minh, thích xem sách..."
Trong phòng học phát ra một hồi tiếng cười khẽ.
An Chi cũng hé miệng nở nụ cười, nàng cười cười, lúm đồng tiền rất sâu trên má phải giống như là một hồ nước nhỏ được đồi núi bao quanh vậy, thập phần ngọt ngào đáng yêu.
Trong lớp có không ít học sinh nữ, thanh âm đều là cẩn thận mềm mỏng, giọng nói của nàng càng có thêm chút cảm giác trẻ con. Váy hải quân màu trắng dài đến đầu gối, một đôi giày ballet màu đỏ. Xương mắt cá chân tinh tế trắng nõn.
"Thích hóa học, thích làm món điểm tâm ngọt."
Nói xong trong phòng học vang lên tiếng vỗ tay rất kêu.
Bàng lão sư mỉm cười: "Còn ai chưa tự giới thiệu không?"
Ánh mắt cả lớp đồng loạt quét về phía mái tóc xám khói đến từ không gian khác kia.
Nàng miễn cưỡng đi lên bục giảng.
"Ta là Hứa Gia Nhĩ." Nàng đứng trên bục giảng, quả thực là suất khí độ không góc chết, sáng chói lấp lánh làm cho mọi người chóng mặt.
Thanh âm rõ ràng trong trẻo gọn gàng, có chút trầm xuống, phối hợp gương mặt đó của nàng, có loại cảm giác kỳ dị, nam sinh ở độ tuổi này đa phần bắt đầu vỡ giọng, nàng không có, cả người tựa như là một nữ sinh vửa đẹp trai lại rất thanh tú từ trong truyện tranh bước ra, mà nàng thật sự là nữ sinh.
Là cảm giác kỳ diệu đến cỡ nào a.
"Ta thích xem manga."
Mọi người âm thầm gật đầu, không bất ngờ.
"Thích muội giấy."
???
Có ý gì? Là ý trên mặt chữ hay là ý trong đáy chữ?
Bàng lão sư duỗi dài lỗ tai.
Vẻ mặt của mọi người đại khái cũng rất kinh ngạc.
Nàng cười cười: "Không sai, chính là điều các ngươi đang nghĩ!"
What? What?! What!!!!!
Biểu lộ của mọi người đều nhất trí "Mẹ ơi, vừa khai giảng đã có người đứng ở trước mặt mọi người đá cửa tủ xuống rồi."
Vẫn chưa xong, vị bạn học không làm cho người ta sợ chết người không dừng lại mà nói tiếp: "Ta còn thích đứng đầu các cuộc thi nữa!"
!!!!
Ánh mắt của các học sinh trong lớp học bá giống như mũi tên rời khỏi dây cung đồng loạt bắn về phía người đang đứng trên bục giảng!
Cái này không thể nhẫn nhịn nữa a!!!!
Một lát sau, Bàng lão sư mang biểu tình một lời khó nói hết bước lên bục giảng, hắng giọng, quyết định làm như không thấy đối với những chuyện vừa xảy ra. Nàng lộ ra nụ cười thân thiết của bản thân: "Được rồi, như vậy chúng ta sẽ tiến hành bầu cử cán bộ lớp, có ai tự ứng cử không?"
Cả phòng học lặng ngắt như tờ.
Không biết là không tình nguyện.
Hay là vẫn còn đang chìm đắm trong sự chấn kính lúc nãy.
Bàng lão sư bày ra bộ dáng lão sư: "Vậy chúng ta dựa theo điểm số đi, nếu như mọi người không có ý kiến gì thì quyết định như vậy đi, đứng đầu lớp chúng ta...Hứa Gia Nhĩ...Ách..." Bàng lão sư ngẩng đầu nhìn mái tóc màu xám tro kia.
"Có ai phản đối không?"
Một rừng cánh tay mảnh khảnh bỗng nhiên đưa thẳng lên.
"Ây...Vậy số hai...Đào An Chi?"
Mọi cánh tay để xuống.
"Được rồi, vậy lớp trưởng của chúng ta chính là Đào An Chi, lớp phó là Hứa Gia Nhĩ..."
"Cái này mọi người có đồng ý không? Được...Không thành vấn đề. Kế tiếp lớp phó học tập?"
Nói thật An Chi còn đang chấn kinh, không kịp phản ứng tới chuyện nàng đã là trưởng lớp. Tuy nàng cho rằng thẳng cong không có gì lớn, chỉ là nàng biết, trong xã hội vẫn có rất nhiều người để ý đến chuyện này, giữ kín như bưng, tối thiểu là ngoại trừ Dương Mông Mông nàng không có nói cho người khác biết, chỉ là nữ sinh ngồi phía sau nàng, cứ như vậy tự nhiên mà to gan nói ra.
To gan, thẳng thắn, ngạo khí. Đây là ấn tượng đầu tiên của An Chi đối với Hứa Gia Nhĩ.
Hình như cao trung không có Dương Mông Mông cũng rất thú vị.
Nội tâm An Chi thở dài. Vô cùng nhớ Dương Mông Mông.
Hôm nay nàng cũng đi học, điện thoại vẫn bị tịch thu. Chỉ buổi tối mới có thể cùng nàng trò chuyện một chút.
Lúc tan học, An Chi từ trường học đi ra. Gởi tin nhắn giọng nói cho Ngôn Hề: "Ta có thể đi tìm ngươi không?"
Ngôn Hề trả lời nàng: "Tan trường rồi sao? Có thể, tới đây cùng ăn cơm đi."
An Chi bắt đầu vui vẻ: "Được rồi."
Ngôn Hề: "Cẩn thận xe, đến thì nói cho ta biết, ta đi ra ngoài đón ngươi."
Viện khoa học công nghệ cách đài truyền hình Bội thành không xa, chẳng qua là trước cổng trường giao thông rất hỗn loạn. Cũng có xe tư nhân của gia trưởng đến đón đứa nhỏ nhà mình, An Chi đeo ba lô, xuyên qua dòng xe cộ, sôi nổi giống như một chú thỏ nhỏ.
Bỗng nhiên, một tiếng kèn chói tai vang lên, nàng giật mình, khi chiếc xe đến gần nàng, có một cánh tay nắm chặt lấy ba lô của nàng, kéo sang bên cạnh, đưa đến ven đường.
An Chi sợ hãi kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn lại, mái tóc xám khói quen thuộc, nàng chỉ biết một người.
"Cẩn thận một chút, tiểu lớp trưởng." Người nọ cười cười.
An Chi kinh hồn đứng lại, nửa là bị tiếng kèn dọa đến, nửa là bị người ta kéo lại dọa đến, còn tưởng là bị một con quái vật cực lớn há miệng cắn vào.
Nàng còn phải cám ơn người ta, "Cám ơn."
Nàng ngẩng đầu nhìn người kia, thật cao a, cảm giác hình như còn cao hơn Ngôn Hề.
"Ngươi muốn đi đâu? Cùng đi đi."
Này người thật dễ thân.
"Không cần, không tiện đường." An Chi nhìn dòng xe cộ, đèn xanh sáng, nàng liền chạy nhanh qua đường cái.
Hứa Gia Nhĩ mỉm cười nhìn nàng, mái tóc mềm mại vừaqua khỏi bờ vai, nhìn ra được là vừa chăm sóc cắt tỉa qua, làn da tuyết trắng, haigò má như mật đào, trên người có mùi hoa nhài dịu nhẹ, dáng đi nhẹ nhàng linhhoạt giống như con thỏ nhỏ. Nhìn nàng lấy điện thoại di động ra quét mã, đạp mộtchiếc xe đạp công cộng, Hứa Gia Nhĩ từ xa xa nhìn nàng, cảm thấy cuộc sống caotrung có lẽ cũng không nhàm chán như mình tưởng tượng.