Ngôn Hề thu hồi lại ánh mắt từ bên người An Chi, mỉm cười liếc mắt nhìn Liễu Y Y, dựa theo lệ thường, vô luận Liễu Y Y nói đến chủ đề gì cuối cùng đều sẽ chuyển tới trên người Ngôn Dĩ Tây.
Quả nhiên, nàng nói: "Tuy rằng cảm giác trẻ trung của thiếu niên thiếu nữ rất hiếm có được, chỉ là Ngôn Dĩ Tây càng hiếm có, hắn..."
"Ta biết..., đúng vậy, khắp thiên hạ nhị ca của ta là tốt nhất." Ngôn Hề cười.
Liễu Y Y cũng cười, nàng tiến sát lại gấn nói: "Đầu tuần chúng ta đi hẹn hò, ta cảm thấy lúc trước ta đã nhìn lầm Ngôn Dĩ Tây rồi."
"Ân?"
"Lúc trước ta cho rằng EQ của hắn thấp, ngoại trừ nghiên cứu học vấn còn lại thì dốt đặc cán mai! Ta vốn hẹn hắn đến một nhà hàng Pháp, còn tưởng rằng hắn sẽ mặc áo sơmi ngắn tay quần dài như ngày thường mà đến, kết quả ngươi đoán thế nào, hắn nghiêm túc mà mặc một bộ tây trang, trang phục trong bộ sưu tập Gucci xuân hạ năm nay, áo khoác mày xanh đậm kẻ sọc, sau lưng có hình đầu hổ! oh my!"
"Bên trong là áo sơmi trắng, ủi thẳng tắp. Hình ảnh như vậy liền làm cho ta ngây ngốc, ta hỏi, có phải Ngôn Dĩ Nam chọn cho hắn hay không."
"Hắn nói không phải, tự hắn chọn lấy."
"Ta liền sợ ngây người, ta nói ngươi thích bộ này ở chỗ nào, bởi vì âu phục Gucci rất phô trương, ta cho rằng hắn sẽ thích loại trang phục thuần sắc thanh đạm một chút, làm sao là màu xanh đậm, lại có sọc kẻ, sau lưng còn có đầu hổ cùng hoa hồng chữ cái như bộ này."
"Kết quả ngươi đoán xem hắn nói cái gì!" Gương mặt Liễu Y Y đều đỏ bừng lên.
"Nói cái gì?" Ngôn Hề cười híp mắt phối hợp với nàng.
"Hắn nói nhìn thấy bộ quần áo này, hắn liền nhớ tới câu nói 'lòng có mãnh hổ ngửi tường vi', sau đó hắn liền nở nụ cười với ta...Lúc ấy ta thiếu chút nữa là ngất đi!"
(Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi. Trong một bài thơ kinh điển của nhà thơ người Anh Siegfried Sassoon có câu: "In me, the tiger sniffs the rose" được thi nhân Dư Quang Trung (Trung Quốc) phiên dịch thành "Tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi"; tức là ngay cả hổ dữ cũng có hoa tường vi trong lòng nó, cũng có khi tinh tế ngửi tường vi; những tham vọng lớn lao cũng sẽ bị chinh phục bởi sự dịu dàng, xinh đẹp để cùng nhau an ổn hạnh phúc. Ý chỉ sự cứng rắn và mềm mại của con người.)
Liễu Y Y ôm lấy khuôn mặt, vẫn là bộ dáng như muốn thét lên.
"Thật lãng mạn! Nguyên lai Ngôn Dĩ Tây là loại Ngôn Dĩ Tây này! Hì hì hi..." Liễu Y Y cười đến mức thấy răng không thấy mắt đâu.
Ngôn Hề cũng che miệng cười.
Nàng nhìn Liễu Y Y, thầm nghĩ đây mới là bộ dáng đắm chìm trong tình yêu a, loại cảm giác lo được lo mất này, hắn vui thì vui lây, hắn buồn cũng vì hắn mà buồn, đối phương cho một viên đường là có thể trở về trạng thái ngọt ngào trong vài ngày, đến tột cùng là loại cảm giác gì chứ?
Tựa hồ rất nhiều năm trước cũng từng có cảm giác tương tự, nhưng bây giờ đó là cảm giác gì?
Trong phòng khách hai đứa nhỏ hình như đang tranh cãi.
"Ai, An Chi, ngươi nói lại cho ta một lần nữa đi!"
"Câu này giống như câu ta vừa nói với ngươi a! Ta giống như là đang đọc đề cho người rồi, đến cùng là ngươi có nghe hay không vậy?"
"Có a có a..."
"Ngôn Tiểu Bàn, ngươi chú ý một chút!"
"Ta không còn gọi là Tiểu Bàn nữa rồi, ngươi xem bụng của ta đều là cơ bắp!" Ngôn Tiểu Bàn đặc biệt nghiêm túc mà kéo vạt áo lên, khoe ra kết quả rèn luyện.
An Chi: "..."
Hai người lớn bị lời nói này làm cho chú ý đến, Liễu Y Y "Xuy" một tiếng bật cười, "Nguyên lai tâm tư của Tiểu Bàn đặt ở chỗ này a..."
Ngôn Hề lại ấn cái trán.
Bên kia An Chi trừng mắt nhìn hắn: "Ta không muốn xem, nhanh giải hai bài này đi!"
Ngôn Tiểu Bàn cười đùa cợt nhả: "Được được được, ta làm, không cần tức giận."
Lúc này Tuấn Tuấn chập chững xiu vẹo bước nhỏ đi tới, nhẹ nhàng kêu: "Tỷ tỷ, An...Tỷ tỷ..."
An Chi đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, cúi xuống duỗi hai tay ra đón lấy hắn. Nàng chuyển động, hai cái đùi dài trắng nõn dưới làn váy lộ ra ngoài. Ngôn Tiểu Bàn sau lưng như tên trộm liếc mắt nhìn dưới váy nàng.
Liễu Y Y cười nhạo: "Ôi, thói quen của nam nhân từ nhỏ thế này đã được hình thành...Chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của nữ sinh."
Ngôn Hề chậm rãi thở ra một hơi, lắc đầu.
An Chi ôm lấy Tuấn Tuấn ngồi lên đầu gối của nàng.
Đôi má Tuấn Tuấn ú nu, mặc quần áo nho nhỏ, cột một cái yếm quanh cổ. Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào An Chi, cái miệng nhỏ nhắn đầy nước hé mở như đang muốn nói chuyện.
"Ngồi yên." An Chi cười nhìn hắn, "Nhìn ta nhìn ta..." Hai tay An Chi che mặt, trong miệng kêu lên: "Meo meo meo!" Hai cánh tay không nhúc nhích, bỗng nhiên từ bên trái lộ khuôn mặt ra.
Tuấn Tuấn "Ồ" một tiếng cười hahaha.
An Chi lại che mặt một lần nữa, lần này đổi thành "gâu gâu gâu", lại lộ gương mặt từ bên phải, Tuấn Tuấn ha ha ha mà cười lên.
Một lớn một nhỏ không ngừng ở đó nhăn mặt trêu đùa, tiếng cười ngây ngô giòn tan không ngừng, dường như cũng làm cho không khí nhộn nhạo ra tiếng vang, làm cho người ta cảm thấy mọi chuyện đều có thể tha thứ.
Liễu Y Y chống cằm nhịn không được cười theo các nàng: "...A trẻ em chơi đùa thật vui a...Thật đáng yêu a..."
"Ai, ngươi có thể tưởng tượng ra bộ dáng đứa nhỏ của ta và Ngôn Dĩ Tây lớn lên sau này không? Hì hì." Nàng đang tự mình chìm vào tưởng tượng.
"Hử?" Không nghe thấy tiếng trả lời, Liễu Y Y quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái.
Ngôn Hề nén ý cười nhìn về phía trước một lớn một nhỏ đang ồn ào đến ồn ào đi.
Lúc đầu Liễu Y Y không để ý, uống một ngụm nước cười nói: "Đúng không, đứa bé rất đáng yêu a?"
"..." Ngôn Hề tựa hồ nhẹ nhàng mà hừ một tiếng.
Liễu Y Y quay đầu lại nhìn nàng, hơi khó hiểu. Ánh mắt Ngôn Hề vẫn là ném về phía bên kia, chẳng qua là...Chợt tỉnh ngộ, ánh mắt của Ngôn Hề không có dừng trên người Ngôn Tuấn Tuấn, mà là.... An Chi.
Buổi tối lúc đi ngủ, Ngôn Hề tới phòng An Chi xem nàng. Nàng lớn hơn, ở lão trạch Ngôn gia cũng cần có phòng riêng của mình.
Tới cửa liền phát hiện Ngôn Tiểu Bàn đang dựa vào cửa tự nói chuyện một mình.
"Ai, thêm WeChat được không."
"An Chi, chúng ta cùng nhau chơi vương giả nông dược a."
Ngôn Hề đi qua nhéo lỗ tai của hắn.
"A, a đau đau, tiểu cô."
"Trở về phòng đi."
"Tiểu cô!"
"Có phải muốn ba của ngươi tịch thu điện thoại hay không!"
Sau khi đuổi Ngôn Tiểu Bàn đi, Ngôn Hề gõ cửa, "Đào Đào."
An Chi chạy tới mở cửa, nàng mặc đồ ngủ kẻ sọc ca rô màu xanh, áo gi lê đai bướm, quần ngắn rộng thùng thình buông xuống.
Nàng vốn đang chất gối đầu lên giường.
Ngôn Hề đi vào vừa nhìn thấy, nở nụ cười: "Ngươi đây là muốn lấy bao nhiêu cái gối đầu a..."
"Gấu bông của ta cũng không có ở đây."
Ngôn Hề cười, cầm remote điều hòa chỉnh nhiệt độ thích hợp, nhìn nàng nhảy lên giường, gần như bị bao phủ trong thật nhiều gối đầu.
Ngôn Hề nói: "Đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta đi chạy bộ."
"A?" An Chi từ đống gối đầu xếp thành hàng ngẩng mặt lên, thập phần khiếp sợ.
Khóe miệng Ngôn Hề có nụ cười ranh mãnh, đi qua vò lên tóc của nàng một chút: "A cái gì mà a, chạy vòng quanh gần nhà là được rồi."
An Chi vừa định kháng nghị, nhưng mà theo góc nhìn từ dưới lên, khóe môi Ngôn Hề có chút nhếch ra một độ cong, bàn tay trơn mềm ấm áp của nàng, ánh mắt dịu dàng mỉm cười của nàng.
Thoáng cái liền quên phản đối.
Chờ đến khi Ngôn Hề đi ra cửa đã là chuyện kết cục đã định, An Chi mới lấy tay che mặt, "Ngao..."
Tuy rằng Ngôn Hề nói không thể chơi điện thoại quá muộn, nhưng mà hôm nay An Chi có chút hưng phấn, bởi vì mấy ngày qua rảnh rỗi, nàng hay lên mạng phát hiện ra một quyển tiểu thuyết. Không biết là vẫn còn tiếp hay là đã kết thúc, nàng xem văn án liền mờ ám mà download về.
Tiểu thuyết tên là 'Giáp ranh'.
An Chi chỉnh đèn bàn, cầm điện thoại lên xem, lúc đầu nàng không có quá nhiều hy vọng, cho rằng đều là những văn tự nàng xem không hiểu lắm, ai biết được xem một chút lòng của nàng liền thắt lại.
Sau đó nàng lại cảm thấy hoang mang, tiểu chủ công Thường San này làm sao biết được nàng đã động tâm với mẹ của nhiều bạn học như vậy? Làm sao nàng biết được đây chính là tình yêu?
An Chi mang theo sự nghi ngờ này, tiếp tục xem càng xem càng có tinh thần, thẳng đến khi "Nàng không có buông tay ra, mà chậm rãi ôm lấy ta từ phía sau...Tiếp theo ta cảm thấy nàng đặt lên lưng ta một nụ hôn thật sau. Ta không có cách nào để hình dung cảm giác kia, từ những điều ta trải qua không có thứ gì giống như loại cảm giác này. Ta vẫn không dám di chuyển, nhưng trái tim lại càng đập điên cuồng..."
An Chi khẩn trương đến không được, vẫn luôn ôm chặt lấy gối đầu trong lòng.
"T-shirt được thoát xuống, ta chỉ còn lại một cái áo lót nhỏ trên người..."
"Nàng đẩy ta ngã xuống giường hôn lên gương mặt ta, bờ môi, cần cổ. Rất bá đạo, hoàn toàn không giống với nàng thường ngày. Ta vẫn cho rằng nụ hôn đầu tiên sẽ thật ngây ngô, rất dịu dàng mang theo chút ngại ngùng. Hoàn toàn không ngờ tới nụ hôn đầu tiên sẽ giống như bây giờ. Nàng hôn rất cuồng nhiệt, thậm chí có đôi khi là đang cắn ta..."
An Chi trở mình, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, ôm sát gối đầu vào trong ngực.
"Tay của nàng trượt vào áo lót của ta, cả người ta đều run rẩy theo..."
An Chi gấp gáp thở ra một hơi, đúng lúc này điện thoại từ trong tay trượt xuống.
Nàng mới phát hiện ra mình rất khẩn trương, tim đập nhanh đến đau đớn.
Nguyên lai nguyên lai còn có thể như vậy sao?
Có thể bị hôn qua như vậy sao?
Giữa nữ nhân nguyên lai có thể như vậy.
Lúc trước An Chi chỉ từng nhìn thấy vài cặp đôi khác phái hôn nhau trong trường.
An Chi cắn môi, gương mặt nóng hồi. Qua thật lâu, nàng mới bình tĩnh lại một chút mà tiếp tục xem xong tiểu thuyết này, một lần đôi mắt ẩm ướt rơi lệ.
Kết cục cuối cùng là hoàn mỹ.
Dưới ánh đèn màu cam, An Chi gối đầu lên tay trầm tư. Cảm giác mình mơ mơ hồ hồ lại dương như đã bước lên một khoảng rất lớn, đã hiểu được một vài thứ mà lúc trước chưa hiểu.
Cũng không biết nàng suy nghĩ trong bao lâu, trong cơn mơ màng, trong sự thừa nhận xấu hổ, mang theo một chút tra tấn, nàng tưởng tượng, bàn tay đang xoa lên mái tóc của nàng kia theo gương mặt của nàng mà trượt xuống, cởi bỏ nơ con bướm trên bả vai nàng. Sau đó dường như nàng nghe được thanh âm của chủ nhân bàn tay kia, đang dịu dàng kêu nàng: "Đào Đào..." Gương mặt quen thuộc kia chậm rãi cúi xuống gần hơn.
"A!" Bỗng nhiên An Chi tỉnh giác, che mặt. Một hồi lâu sau nàng mới từ trong chăn lộ gương mặt ra, khuôn mặt đỏ bừng.
Nội tâm có chút thất lạc nói không nên lời.
Bởi vì Ngôn Hề chưa từng hôn nàng, chỉ có một lần, nhưng mà chính là hôn lên trán. Hơn nữa đã quá lâu rồi nàng đều nhớ không rõ nữa.
Nàng nằm trằm trọc thật lâu trong cảm giác buồn bực xấu hổ thất lạc này, cũng không biết qua bao lâu mới ngủ thiếp đi.
Hôm sau lúc Ngôn Hề vào phòng, An Chi đang ngủ say, nằm ngủ nghiêng trong đống gối đầu bao quanh, quần ngắn kéo lên lộ ra một đôi chân dài trắng nõn nhỏ nhắn, chân để ở ngoài chăn, mà nơ con bướm trên bờ vai nàng cũng bị xộc xệch lỏng lẻo, đoạn da thịt trơn mềm non nớt từ vai đến xương quai xanh của thiếu nữ lộ ra.
Ngôn Hề lặng yên nhìn một hồi, bỏ qua ý nghĩ muốn gọi nàng dậy chạy bộ buổi sáng.
Xoay người bước vài bước muốn đi ra ngoài, nửa đường lại quay lại, đưa tay thắt lại nơ con bướm cho nàng. Ngón tay lướt trên thân thể nàng, bỗng nhiên dừng lại, đốt ngón tay vuốt ve.
Làm xong động tác này, Ngôn Hề lặng tiếng cười cười, lúc này mới rời khỏi phòng.