"Hừ, con thì biết gì." Ông nội mà Tần Quốc Trường nhắc đến từ bỏ việc giáo huấn anh, gương mặt thoáng qua tia ái ngại: "Mồm mép đã nhanh nhẹn hơn rồi, đâu còn dạ dạ vâng vâng như trước kia, đã giỏi hơn ta thì muốn nói gì mà chẳng được!"
"Ha ha." Tần Quốc Trường cười nhàn nhạt, "Là ông tự tưởng tượng thôi, có lẽ nhiều năm trôi qua ông mất đi giác quan phân định phải trái rồi."
"Á." Tần Quốc Trường chợt nghe thấy tiếng kêu từ đâu đó phát ra, vô thức đưa mắt nhìn sang Tần Trí Dư, nhìn thấy vẻ mặt bình thản của ông như thể chưa nghe thấy gì, tầm mắt của anh một lần nữa vô thức đưa lên đỉnh đầu.
Vừa chạm mắt đến, hai gương mặt nhìn nhau hoá ngây phỗng.
Tần Quốc Trường thoáng qua ánh mắt có tia muốn cười, đầu anh cúi gằm xuống mũi chân cười thành tiếng.
Mà ở trên cao, Vỹ Chu Đào không ngừng uốn éo, nhân lúc Tần Quốc Trường không nhìn liền đưa tay kéo váy gãi gãi mông bắt kiến.
"..." Tần Trí Dư nhìn anh bằng ánh mắt nhìn người thiểu năng.
Không lâu sau, vì quá nhàm chán, cũng không thích ứng nổi với độ khùng của Tần Quốc Trường, tần số vốn dĩ không trùng nhau, ông để lại một câu rồi rời đi: "Thôi được rồi, ta không cấm con nữa, chuyện này cũng chẳng có gì to tác.
Sau này nhớ chú ý kính trọng người nhà, như cái cách con trở về không báo cho ai mà cũng không hỏi han gì người lớn thì chính là con đã sai."
"Thưa vâng ông nội." Tần Quốc Trường nửa cười nửa thật, mắt lại đá động đến cô nhóc ăn vụng trên đầu, làm cô xấu hổ ôm cây giấu mặt đi không dám ló ra lần nữa, quả táo cạp dở trên tay cũng tụt đi mất, cô bấu lòng bàn chân vào thân cây, tay quăm quắp giữ chặt váy, cái mông vẫn uốn éo muốn thoát khỏi đám kiến.
Tần Quốc Trường chờ cô gần nửa ngày, cụ thể là chưa đến năm phút, nhìn thấy cô có quá nhiều kiên nhẫn, anh cất giọng như đang cười: "Định ngồi mãi cho kiến cắn nát người sao?"
Vỹ Chu Đào xị mặt gãi gãi mông ngứa, quắn quéo như con sâu béo đang đục quả mà bị chủ vườn bắt được.
"Xuống đây." Tần Quốc Trường gọi cô.
Vỹ Chu Đào không phản ứng, nhịn ngứa nhịn đau, bàn chân quắp vào miếng lót giày khiến nó tụt tới tụt lui, cảm giác cực kì bất an.
Tần Quốc Trường đứng bên dưới nhìn cô nhóc lì lợm ngồi trên cành cây lớn, tấm lưng mảnh mai, chân lủng lẳng một mẫu, bảo không phải trẻ con nghịch ngợm trèo cây thì cũng là mèo nhỏ đuổi bướm trên cao cuối cùng không xuống được.
"Em muốn xuống hay để tôi trèo lên?" Dưới gốc cây vang lên giọng nói thấp trầm ngậm âm cười vụn vặt.
Vỹ Chu Đào lắc đầu lia lịa, khoé mắt đỏ au, chóp mũi ửng đo đỏ hệt mèo nhỏ, bộ dạng trông đặc biệt đáng thương.
"Sao lại khóc nữa rồi? Em không trả lời tôi, người khác nhìn thấy lại tưởng tôi bị bệnh, ai giải oan cho tôi bây giờ." Tần Quốc Trường đứng im nhìn cô chăm chú, mãi mà vẫn không nhận được hồi âm, anh thở dài, tiến đến nắm cành cây trèo lên.
Vỹ Chu Đào thoáng qua tia kinh ngạc, không dám lên tiếng bảo anh đừng trèo cao, cũng không dám quấy nhiễu, sợ anh bị mất tập trung sẽ ngã đau lúc nào không hay.
Khó khăn lắm Tần Quốc Trường mới leo lên được đến chân cô, cô liền hĩnh mông ngồi nép vào nhường chỗ ngồi êm ái nhất cho người có tiếng nói lớn nhất.
Anh thở khẽ, dịu dàng đặt tay lên eo cô làm điểm tựa, thân mật ghé sát môi đến nói gần tai cô: "Sao thế này? Ăn táo chưa no sao, hửm?"
Vỹ Chu Đào lắc đầu, thỏ thẻ moi trong túi ở bụng ra quả táo chín căng mọng còn phấn, môi mấp máy nhỏ nhẹ như thể đang mè nheo: "Cậu chủ đừng kể chuyện này cho ai nghe nha."
Tần Quốc Trường đờ mặt nhìn quả táo.
Thì ra là sợ mất mặt!
Anh gầm mặt cười một tiếng trầm, nhẫn tâm lắc đầu: "Không thích."
Cô giấu không được ánh mắt bi thương úng nước, sợ rằng việc hái trộm này không đơn giản là cho qua.
Cô trèo lên cây rồi mới nhận ra đây là nằm trong khuôn viên thứ ba của Tần Viên, mà ông Tần Trí Dư ăn mặc quần âu áo thun thoải mái đơn giản như vậy chắc chắn Tần Quốc Trường chỉ là khách đến chơi.
Còn đồng nghĩa với một việc, cô đã lạc sang chỗ lạ mà không được phép, có thể sẽ bị mắng nhiếp, bị trừ lương, có khi nơi này cất giấu đồ vật quan trọng cấm người lạ ra vào thì cô còn bị đuổi hẳn đi.
Vỹ Chu Đào hệt ai oán bí xị mặt, cũng vừa nhận ra việc đem táo làm vật hối lộ thì khác nào tội tình nặng nề hơn, cô đành lén lút cất đi, suy nghĩ cách nói chuyện với Tần Quốc Trường.
Tần Quốc Trường biết cô không tìm được cách mà vẫn kiên nhẫn ngồi chờ, thuận tay hái quả táo trên đầu, lau vào cổ tay áo giơ ra trước mặt cô: "Từ từ suy nghĩ, hôm nay tôi khá rảnh."
"Cậu chủ biết..
biết con suy nghĩ gì hả?"
Anh tỏ vẻ ngu ngơ: "Làm gì có, em suy nghĩ chuyện gì làm sao tôi biết được."
"..." Vỹ Chu Đào gục mặt thở ra, sống mũi nghèn nghẹn thành ra lúc hít thở có thanh âm nhỏ khàn khàn, nhận lấy quả táo, môi đỏ mọng lại sơ ý đưa lên môi gặm một cái.
"Ở đây mát nhỉ?"
Cô gật gù.
"Bên dưới thoáng đãng, trên thì gió lộng, hoa quả khắp vườn."
Vỹ Chu Đào lí nhí: "Vâng ạ."
"Buổi tối ăn lẩu ở đây, vừa ngắm trăng vừa hóng gió chắc là thích lắm nhỉ?" Tần Quốc Trường nghiên đầu nhìn cô.
Cô mêu mếu gật gù: "Vâng."
Chớp mắt, sắc mặt Vỹ Chu Đào sáng bừng, mắt hoe hoe ngước lên nhìn anh, hệt như tìm thấy một chân trời mới, cô vô thức cười ngốc: "Cậu chủ muốn ăn lẩu hả?"
"Có lẽ thế!" Anh vuốt má cô, chăm chú quan sát đôi mắt trong như suối lại hay khóc nhè, gò má vẫn còn ửng hoe hoe nhưng miệng đã trong trẻo cười khúc khích.
Anh vô thức cười theo, lắng nghe từng cử động thanh quản của cô: "Vậy con, ưm tối nay con nấu lẩu xong rồi con mang tới đây, cậu chủ cũng ra đây nha."
Nụ cười trên môi Tần Quốc Trường sâu thêm từng chút, cất giọng nói trầm thấp: "Đương nhiên, tôi ở đây chờ em."
"V-vậy thì cậu chủ không có được kể chuyện con đi lạc vào đây cho ai nghe hết nha!" Vỹ Chu Đào cư nhiên không quên đưa ra thoả thuận, bắt buộc Tần Quốc Trường phải gật đầu: "Nhưng cũng phải có bù trừ xem món em nấu ngon hay dở, có hợp ý tôi hay không đã."
Thoáng chốc, nét cười ngây thơ trên mặt cô rụi tắt hoàn toàn, đôi mày tinh tế hơi chau, hỏi: "Cậu chủ có gu ăn uống nữa hả?"
"Tại sao không?"
"Nhưng mà con nấu cho cậu ăn miết cậu đều ăn hết.." Cô ngập ngừng hết biết đường nói: "..
con tưởng cậu ăn gì cũng được."
"Không có, một vài thứ thật ra tôi không ăn được."
"Gì ạ? Cái gì không ăn được." Vỹ Chu Đào vô tình vậy mà lại moi được tí thông tin từ Tần Quốc Trường, tin tưởng hiểu biết nhiều thì cũng có lợi thế hơn đôi chút, cô trưng đôi mắt phát sáng ra chờ anh sơ ý.
Tần Quốc Trường nhướng mày trầm ngâm, nhưng không trả lời.
Cô mong đợi, chờ đến sắp chết dần chết mòn chỉ vì ít ỏi thông tin, cuối cùng anh phun ra hai chữ: "Là em."
Vỹ Chu Đào: "..."
Đương nhiên là không ăn được!
Cô nghĩ ngợi, cô là người, anh cũng là người, mà còn rất ga lăng, phong độ, tuấn lãng, khí chất, mọi cử chỉ của anh trông có vẻ thuần tục mà nghiêm chỉnh, lúc nào cũng tỏ ra hào quang rực rỡ..
chẳng lẽ người như anh là một tên quái vật thái ăn thịt người?
"Em còn quá nhỏ, theo tôi thì em vẫn nên đến trường học, tương lai của em chắc chắn không đơn giản." Tần Quốc Trường đột nhiên hạ giọng, dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô.
Cử chỉ của anh lần này không phải là muốn giúp vén tóc, động tác nhẹ nhàng lặp lại nhiều lần, chạm đúng vị trí vết thương vừa thoáng khô trên đầu vuốt nhẹ, giọng nói khẽ khàn, nam tính: "Tiếc là trước đó gia cảnh của em không mấy tốt, hoặc bình thường cũng không có gì đáng ngại.
Em sống quá ẩn dật, nếu em tự tin thêm chút nữa, có khi ông nội Tần sẽ nghĩ đến việc cho em học chính khoá ở trường."
Vỹ Chu Đào gãi gãi gáy, có lắng nghe nhưng kì thực ngượng ngùng không biết nói gì.
Tần Quốc Trường nói: "Bây giờ ổn rồi, em muốn học không?"
"..." Cô ngẩng đầu nhìn anh, thế giới ngay thời khắc đó dường như cô đọng lại, chỉ còn màu đen kia láy rực sáng ngậm cả dãy ngân hà trong đáy mắt, hàng mi anh rất dài, chớp nhẹ một cái khiến lồng ngực cô thình thịch ra thanh âm ngộp thở.
"Hửm?"
Vỹ Chu Đào thỏ thẻ gật đầu, môi mim mím, xong cúi gầm không có can đảm nhìn vào mắt anh.
"Em thật sự rất ngoan!" Tần Quốc Trường thành thật khen ngợi: "Không có chữ nghĩa, sống trong môi trường người thất học, em vẫn giữ được cái quý giá của em."
Mặt cô phút chốc đỏ lựng, lấp bấp tránh né: "H-hồi nhỏ bà chủ có dặn con là..
là con không được cho ai nhìn thấy cơ thể."
Tần Quốc Trường bật cười: "Ý tôi không phải vậy.
Chu Đào ngoan là vì em không có thói hư tật xấu, không chửi độc đấy có hiểu không!"
Nói chuyện với một đứa ngốc thành thực không thấy chán ghét, anh ngắm mãi dáng vẻ thanh thuần tinh khiết của cô, qua đôi mắt tròn tựa hồ nước ngọc không nhìn thấy chút giả tao, diễn sâu, cũng không thấy được một chút tình cảm nào đặc biệt hơn dành cho người đối diện.
Vỹ Chu Đào thở nặng, vuốt vuốt má nóng ran, chính cô cũng không ngờ tới trong đầu đã nghĩ về cảnh tượng Tần Quốc Trường khen cô ngoan để tiện đường xin phép ôm cô ngay tại đây và làm hành động yêu thương như cách Cao Khiêm làm với Miao.
Tần Quốc Trường yên lặng thu hồi tầm mắt, tránh cho cô gái nhỏ quá khổ sở.
Chưa bao lâu, ánh mắt kia lại không an phận, ghé đến chạm lên gò má bầu bĩnh đã đỏ lựng chẳng khác gì màu táo đỏ trên đầu.
Vỹ Chu Đào chỉ cần ngẩng mặt liền bắt gặp anh tùy tiện dán đôi con ngươi đen sáng rực về phía này, thuận miệng, cô hỏi: "Cậu chủ về đây sống luôn hả?"
"Ừm."
"Vậy còn nhà kia?"
"Vẫn ở đó, khi nào cưới được vợ thì đưa cô ấy đến sống." Tần Quốc Trường vừa nói khoé môi vừa cong lên trông y đút khoé miệng của loài mèo khi chúng cười.
Vỹ Chu Đào lại hỏi: "Cậu chủ về đây lấy vợ hả?"
"Chắc là vậy." Anh thở dài, tỏ vẻ ngao ngán: "Tôi cũng muốn sớm có vợ, trước kia chơi hơi nhiều, để lâu sợ rằng tin tức đồn ra ngoài thì không hay."
Nghe tới đây, cô ngưa ngứa lỗ tai, muốn ngoáy nhưng sợ bị bắt gặp rất xấu hổ, người cô nghiên qua, tò mò như bé tám: "Cậu chủ thích vợ đẹp không?"
"Có chứ!" Anh thản nhiên: "Phải xinh tôi mới thích, đáng yêu hết phần, khóc nhè cũng chẳng sao, tôi thích ngắm vợ tôi làm nũng bằng nước mắt."
"Oa." Vỹ Chu Đào đôi mắt sáng rực, hào hứng hỏi tiếp: "Vậy còn..
ưm tuổi này, chiều cao, tính cách! Tính cách nữa! Cậu chủ thích người ra sao?"