Dáng vẻ của Tần Quốc Trường lúc nghiêm túc lúc gợi cảm lúc lại quyến rũ chết người, lọt vào mắt Vỹ Chu Đào vẫn chỉ là dáng vẻ của con người, so thế nào cô vẫn không thấy mềm mềm đáng yêu bằng con gái.
Thành ra..
mỗi khi hầu hạ tắm rửa cho anh, suốt một tuần qua gương mặt nghiêm túc chăm chỉ này không phấn hồng lấy một giây.
Vỹ Chu Đào lúc làm việc luôn giữ thái độ nghiêm ra mặt cho dù trong lòng có vô vàn suy nghĩ, chính vì thế trông cô hừng hực khí thế như đang nhìn thấy miếng mồi ngon cần phải sơ chế.
Dòng nước ấm xả từ đầu xuống chân Tần Quốc Trường, bàn tay Vỹ Chu Đào thành thục như thể đã làm việc này vô số lần, da đầu có cảm giác thoáng mát hệt bị cạo sạch, thanh âm va chạm sột soạt của tay ve da đầu êm tai.
Tầng hơi ẩm bốc lên không nhiều, vừa đủ để nhận thấy hơi nóng đã làm tâm tình con người nóng theo.
Tần Quốc Trường từ từ mở mắt.
Vỹ Chu Đào mở mắt tròn xoe, chăm chú nhìn trên đỉnh đầu anh, đôi tay gần như ôm lấy liên tục massage lên da đầu, mái tóc phồng của cô rũ rượi chưa buộc xoắn từng lọn cong mềm lơ lửng trước mắt.
Tần Quốc Trường nâng tay chạm lên, ngón tay xoắn lọn nhỏ đưa lên chóp mũi.
Chớp mắt, Tần Quốc Trường đã đổi vị trí sang gò má bầu bĩnh trẻ con của cô, khẽ khàn vén mái tóc sang vành tai, chầm chậm nâng cằm cô lên.
Vỹ Chu Đào tụt mặt ra khỏi tay Tần Quốc Trường, thụp xuống lấy vòi sen, đè công tắc xả nước xả bọt gội đầu.
Năm ngón tay mềm mại của cô tiếp tục ve da đầu.
Tần Quốc Trường thoải mái nhắm nghiền mắt, cổ hơi ngửa ra.
Ở hoàn cảnh này, Tần Quốc Trường ngồi trên thành bồn tắm, tay nghiêm chỉnh đặt ở đùi, Vỹ Chu Đào nhỏ bé đứng gọn trong khoảng giữa chân anh, vòng tay muốn bảo bọc ôm lấy đầu anh vào lòng, khoảng cách đủ nhìn thấy cô con gái cưng nghịch đầu baba.
"Phù.." Vỹ Chu Đào nghiêm túc đến độ quên thở, cho tới khi xong việc tắm cho tóc Tần Quốc Trường mới thở phào ra.
Hơi thở của cô phả thẳng vào mặt anh, đúng lúc nhận ra, cô phẳng mặt đặt vòi xuống tỏ ra vô tội như chưa từng làm gì.
Tần Quốc Trường vuốt mái tóc ướt ra sau, chằm chằm nhìn cô.
Vỹ Chu Đào giả tật nguyền đến cùng, sợ nhất là xấu hổ, chỉ sơ ý thở vào mặt người lớn cô đã thấy ngượng muốn cháy đầu, còn nhận lỗi nữa thì đỉnh đầu cô sẽ thành núi lửa biết phun dung nham mất.
Cô tiếp tục lấy chai sữa tắm màu xanh đen đặt trên giá kim loại xuống, đè đầu lấy một lượng ra tay sau đó bôi vào bông tắm, xả nước vò vò tạo bọt, tiếp tục xả nước xịt lên người Tần Quốc Trường rồi dùng bông tắm kì cọ.
Vỹ Chu Đào có thể tắm qua loa cho bản thân, còn về việc tắm cho chủ, như cô đã từng nghĩ, không dám để người sử dụng dịch vụ hầu hạ của mình khó chịu.
Vỹ Chu Đào kĩ lưỡng từng chút một, kì cọ nhẹ nhàng, sạch sẽ từng chỗ chân lông.
Cô cọ cánh tay Tần Quốc Trường, xong nắm bàn tay anh lên, miết nhẹ nhàng.
Cũng từng có nghe dặn, bàn tay của chủ là quý giá nhất, nếu được phép nắm lấy thì phải tỉ mỉ cẩn trọng.
Vỹ Chu Đào chà xát khắp mu bàn tay anh, đến móng tay vốn sạch sẽ cũng chà nốt, nhìn không hiểu có khi sẽ bị bảo rằng cô cơ hội dê trai đẹp.
Tần Quốc Trường nắm lấy cổ tay cô, ngón tay cái lướt dọc qua lòng bàn tay ẩm ướt xà phòng, chỉ thoáng qua vài giây tựa như vô tình, hôm nào Vỹ Chu Đào cũng chú ý đến cái nắm tay thoáng qua này, không hiểu anh làm bằng cách nào mà vô tình thôi cũng điêu nghệ như vậy.
Xong việc bôi sữa tắm từ đầu đến chân, Vỹ Chu Đào lại một lần nữa xả nước ấm rửa sạch bọt cho Tần Quốc Trường.
Tay cô nằm trên ngực anh sờ qua sờ lại đuổi bọt đi mà như đang cơ hội hết mức đụng chạm thân thiết.
Tần Quốc Trường ngửa cổ thở hắc.
Vỹ Chu Đào nhìn thấy một mảng bọt nằm dưới cổ Tần Quốc Trường, hiểu ý anh ngửa ra là muốn cô rửa lại, cô lập tức dùng tay không nhẹ nhàng vuốt từ cằm dưới vuốt bọt xuống.
Tần Quốc Trường mở mắt nhìn cô, không biết có phải là cảm tính không, nhưng trong lúc này có vẻ nước hơi nóng làm môi anh trông khô khan khó chịu.
Vỹ Chu Đào vẫn không dám mở miệng.
Lớp bọt bị rột rửa đi, để lại tầng mờ ảo trên làn da nhẵn bóng nước, chỗ bụng Tần Quốc Trường rõ rệt ba đôi cơ săn chắc, trong lót còn có thứ gì đó nhô lên như con thú hoang muốn thoát ra ngoài.
Mà dường như mỗi lần tắm cho Tần Quốc Trường hay Cao Khiêm thì cô đều thấy cảnh này, chỉ là một người cười cười còn một người bày ra bộ mặt lạnh.
Vỹ Chu Đào nhanh chóng thu dọn gọn đồ đạc tạm bợ qua một bên nhường đường cho Tần Quốc Trường đứng lên, vớ chiếc khăn tắm đặt lên đầu anh lau lau, lấy thêm một cái phủ anh lau tiếp tục xuống bụng xuống đùi rồi ngồi xuống sàn lau đến gót chán anh.
Tần Quốc Trường đứng dậy cầm khăn tự lau đầu tóc ướt, còn Vỹ Chu Đào thuận tiện hơn cầm khăn lượn vòng tròn quanh người anh lau sạch nước đọng lại tránh cảm.
"Dạ xong rồi!" Vỹ Chu Đào thở phào sau khi hoàn thành công việc khó khăn nhất trong ngày.
"Trưa nay nhớ đến sớm một chút." Tần Quốc Trường nhìn thoáng qua vẻ mặt trong sáng của Chu Đào sau đó xoay người ra khỏi phòng tắm, vừa đi vừa quấn khăn vào eo, "Nếu muốn thì đến công ty cùng tôi, ở đấy không thiếu thứ em cần, cũng không mất công đi đi lại lại."
Vỹ Chu Đào đi theo sau lưng, hỏi: "Sao ông chủ cho con lựa?"
"Ý em là gì?"
"Bà ch..
bà Tần với cậu Khiêm không bảo con là muốn gì hết, chỉ ra lệnh cho con thôi à." Vỹ Chu Đào cất giọng mềm ngọt pha lẫn chút thanh âm tê lạnh: "Còn ông chủ thì bắt con lựa, con nghe lời ông chủ thôi chứ con đâu biết lựa gì đâu."
"Cho em lựa em còn không muốn?" Tần Quốc Trường chau mày nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Thoáng, anh hạ giọng: "Em chưa chắc là người hầu của tôi suốt đời, cho dù vậy thì cũng không tước đi nhân quyền của em."
Vỹ Chu Đào đứng mãi ngẩng mặt nhìn gáy tóc của anh, tay mân mê vạt váy hầu, ngoan ngoãn như đứa trẻ con: "Nhưng mà mấy chị nói con khác mấy chị.
Con có giấy tờ bán thân từ lâu rồi, là con phải làm việc cho nhà họ Tần suốt đời, còn mấy chị thì chỉ làm việc theo hạn.
Con không biết viết nhưng mà..
mà con biết đọc, con đọc hợp đồng của ông ngoại kí cho con rồi."
Tần Quốc Trường đứng tựa vai vào tủ quần áo nhìn cô chăm chú, mí mắt hơi hạ xuống quan sát, lắng nghe cô nói, anh đáp: "Em có chắc muốn hầu tôi suốt đời không?"
"..."
"Hửm?"
Vỹ Chu Đào chần chừ mím mím môi, thấy Tần Quốc Trường không chịu dời mắt đi hướng khác, cô đành thành thật lắc đầu.
Biết rằng nói thật sẽ khiến người làm chủ là anh sẽ không thoải mái, ngay cả cô cũng vậy, không dám đối mặt.
Nhưng cô thích việc hằng ngày trò chuyện nói xấu với bà Tần, thích ngửi mùi thơm của nước hoa phụ nữ, thích ngắm bà ấy diện những trang phục đẹp, thích nhìn ông bà Tần vui vẻ bên nhau.
Thay vì nổi giận, Tần Quốc Trường lại nhếch khoé môi lên cười.
Vỹ Chu Đào thoáng kinh ngạc, cứ tưởng tượng ông chủ sẽ giận cô sau đó đuổi việc, dù được về nhà chính với bà Tần thì lòng cô cũng rất áy náy.
"Được rồi, ra ngoài đi." Tần Quốc Trường phủ lòng bàn tay lên đỉnh đầu Vỹ Chu Đào, xoa nhẹ mái tóc dài mềm mại, ve xuống vành tai.
Lồng ngực Vỹ Chu Đào đột ngột vang dội, trái tim bỗng dưng thình thịch không ngoan, cảm giác không mấy dễ chịu nhưng cách Tần Quốc Trường ve lại thoải mái khó tả.
Cô không biết từ khi nào cái xoa đầu nhẹ nhàng như vừa rồi khó tìm khôn siết, cảm giác được nhỏ lại, được nâng niu yêu thương như một đứa bé ngoan.
Khoé môi Vỹ Chu Đào vô thức nhoẽn lên cười tủm tỉm, thấy Tần Quốc Trường dễ gần hơn hẳn, cô không tỏ ra cung kính mà vui vẻ "dạ" một tiếng sau đó chạy lon ton đi ra khỏi phòng.
Tần Quốc Trường nhìn theo cái mông tròn ngoe nguẩy vác đuôi thỏ chạy, lắc đầu cười ra mặt.
Vẫn không khác gì lúc bé.
Năm Tần Quốc Trường 18 tuổi bắt đầu tập tành đứng trên thương trường với sự chỉ dẫn của ông nội và ba, áp lực đè lên áp lực, hiếm có thời gian được nghỉ ngơi, cho dù ngủ cũng phải nghĩ ngợi về đống rối bù của gia tộc.
Tại bữa tiệc lớn tổ chức tại dinh thự họ Tần, cũng là bữa tiệc thứ n trong tuần, Tần Quốc Trường uống rượu mời đến mắt không muốn mở lên nữa.
Thoáng qua cái bồng bột và chút hiếu thắng, cũng có non dại, anh từng nghĩ như thế là đủ, mau chóng tìm đường thoát khỏi đống hỗn loạn đấy.
Đến được hoa viên, anh phịch người xuống chiếc ghế làm từ cành cây lớn nối liền với thân cây ngạo nghễ.
Ngửa cổ để nắng sưởi lên da mặt, đôi lông mày miễn cưỡng buông lỏng một chút.
Bộp bộp.
Tiếng động lạ vang lên, Tần Quốc Trường ngay lập tức tỉnh táo, đưa mắt nhìn cục bông tròn tí hon ngồi xổm dưới thảm cỏ xanh vỗ bồm bộp giày xuống đất.
Một cô bé có hai bím tóc ngắn, tóc mái được vén gọn qua hai bên và giữ chặt bằng kẹp tóc hình dâu tây.
Cô bé mặc bộ váy hệt như kiểu váy của những người hầu trong nhà, khác một chỗ là trên váy được thêu hoa thêu cỏ nhiều màu xinh xắn.
Nhóc con ấy vỗ cho đất cát rơi khỏi đế nhưng không thành, lon ta lon ton chạy tới cành cây anh đang ngồi bẻ lấy nhánh cây khô nhỏ nhất, ngồi xuống một lần nữa cạy bùn đất ra.
Tần Quốc Trường nghệch mặt ra nhìn.
Dù là thanh cây nhỏ nhưng dù sao cũng là cây tuổi đời già cõi, để giữ được cành khô bé tí đó đòi hỏi người thợ phải kĩ lưỡng hơn bất kì công đoạn nào, thế mà cô nhóc đó sức lực nhỏ bé vừa đủ bẻ cành là không thương tiếc bé một cái "rắc".
Xong việc, cô nhóc nhẹ tay đặt chiếc giày xuống thảm cỏ, tỉ mỉ đeo giày vào chân, cành cây kia hết giá trị liền bị vứt đi.
Bé hài lòng thở hắc ra, tiếp đó ngẩng mặt lên nhìn thấy có người đang nhìn chằm chằm, nhóc nhỏ tí liền ôm tay ngay ngực ngoan ngoãn nói: "Con chào chú."
Tần Quốc Trường gật đầu.
Gió mát thổi nhẹ qua cuốn cái mỏi mệt đi xa vài chút.
Tần Quốc Trường sực nhớ đến trong túi có kẹo, lấy ra đưa cho cô bé.
Bé gái đã định bỏ đi trước, nào ngờ chú người lạ giơ viên kẹo việt quất ra.
Đôi mắt cô nhóc tròn xoe, trong veo không nhiễm tí bụi trần, đôi chân nhỏ xấu hổ lon ton đi đến, hai tay ngắn cũn nhận lấy kẹo, cất giọng lảnh lót pha chút ngại ngùng: "Con cảm ơn chú."
"Không ai dạy con không được nhận đồ người lạ sao?" Tần Quốc Trường ngồi tựa lưng thoải mái, thuận tay nâng gương mặt béo ú trẻ con lên miết nhẹ gò má ửng hồng, nâng mày hỏi: "Hửm? Không sợ chú bắt cóc sao?"
Cô nhóc lắc lắc đầu: "Chú không phải người xấu!"
"Sao con biết?"
"Dạ, dạ tại chú..
chú đẹp trai!"