Lâu quá không ghé thăm căn phòng nhỏ, Tần Quốc Trường có chút nhớ cô nhóc hay ngồi trong chăn muốn xuống giường làm việc nhưng vì lạnh nên cứ cho thêm chút thời gian dỗ dành bản thân, nhớ khi đó lạnh đến mức cô phải chờ đến anh giả vờ đi làm sớm mới có thể an tâm ngủ thêm một lúc.
Chẳng còn giống cô gái nhỏ được anh cưng trong tay thành sáng hôm nào cũng lười biếng rúc trong ngực anh "hưm hưm, cậu chủ" làm nũng để được ngủ nướng.
"Chút nữa tắm giúp anh Quốc Trường nhé."
Vỹ Chu Đào thói cũ "hưm hưm" cọ cọ dụi dụi vào cơ ngực săn chắc, giọng ngân nga buồn ngủ: "Cậu chủ ngủ đi."
"Thôi vậy." Tần Quốc Trường tỏ vẻ miễn cưỡng: "Nhờ bé Nhi, hầu mới của bà nội tắm vậy."
Hai mắt Vỹ Chu Đào đột ngột mở toang, trước mặt bị ngực anh che khuất, cô bật dậy nhìn anh bằng sự bàng hoàng, hoàn toàn không tin được lời anh vừa nói.
Tần Quốc Trường buồn ngủ, mắt nhắm nghiền, khoé miệng cong lên dáng vẻ mị hoặc, duỗi tay ôm lấy Vỹ Chu Đào ấn cô xuống gối, nhét vào trong lồng ngực: "Không muốn bị mất chồng thì sáng mai dậy hầu hạ cho tôi."
"..." Vũ Tịch nửa ngày mới tủi tủi lên tiếng, giọng nghèn nghẹn: "Bà chủ có người mới rồi hả?"
Anh sắp chìm vào giấc ngủ, lại bị đánh thức, đôi lông mày rậm hơi nhăn, bàn tay to ấm áp vỗ nhè nhẹ lưng nhỏ, "Không có, tôi trêu em đấy."
"Vậy bé Nhi là ai?"
"Chả biết."
Cuộc đối thoại tạm dừng lại.
Ba giờ sáng.
Vỹ Chu Đào mơ màng nghe tiếng chuông báo thức mới thức dậy, ngơ ngẩn nằm thêm một lúc, cảm thấy lồng ngực quá nặng, cũng bởi Tần Quốc Trường nổi chứng gì đó gối đầu lên người cô.
Thế mà cô cũng xem người đàn ông như một cái gối, quấn tay quấn chân ôm chặt, yêu thương dụi mặt trên tóc anh.
Chốc lát, Vỹ Chu Đào gồng mình kéo cổ Tần Quốc Trường gọi anh dậy, lật đật chồm lên kéo cái chân bị kẹt dưới thân anh nhưng không thành, cả tay trái cũng bị mắc lại, cựa quậy một lúc có cảm giác kim đâm chi chít.
"Cậu chủ!" Vỹ Chu Đào mềm ngọt dịu dàng lay lay người Tần Quốc Trường, "Cậu chủ dậy đi, đến giờ ra sân bay rồi! Cậu chủ!"
Thân là sếp lớn bản tính chẳng hề lười biếng nhưng kể từ khi nuôi được bé mèo con ngoan ngoãn thì như thể Tần Quốc Trường thay luôn phần cô để mà lười biếng.
Vỹ Chu Đào hết nói nổi, anh chắc chắn là đang cố ý giả vờ, chờ đến khi trễ hẳn rồi thì ở luôn tại nhà họp trực tuyến như mấy lần trước.
Để hạn chế sự lười biếng của Tần Quốc Trường, cũng vì tương lai không bị phản đối của ông nội Tần Trí Dư, Vỹ Chu Đào thét một tiếng, dùng hết sức kéo cổ anh dậy.
Đối phương đặc biệt siết chặt, dụi dụi vào áo cô lau mặt, chôn mặt vào chỗ lồng ngực nhỏ nhắn êm ái.
"Cậu chủ, dậy đi mà! Cậu chủ! Sân bay xa lắm á!" Vỹ Chu Đào ra sức nài nỉ, quẫn bách đánh đánh vào vai anh: "Cậu chủ, con tắm cho cậu đây nè, cậu dậy đi!"
"Đừng ồn, không muộn được." Tần Quốc Trường giọng say ngủ lên tiếng, không hài lòng đem cô trở lại làm gối ôm, ôm cô vào lòng.
Cô nhóc hai tay cũng bị kẹp chặt, đỉnh đầu truyền tới cảm giác tê tê ngứa ngáy.
Trong chăn, bàn tay to lớn ấm áp rảo dọc qua mảng lưng nhẵn mịn, luồn vào trong áo vuốt ve chiếc eo thon nhỏ, véo nhẹ một cái.
"Ưm..
đau!" Vỹ Chu Đào nũng nịu vùng đạp lăn qua một bên, ngồi bật dậy.
Giây sau, chưa kịp định thần thì bóng dáng cao lớn ngả lên gương mặt ngơ ngác của cô, đè cô xuống giường, dùng thủ thuật gì đó ở trong chăn làm một trận náo động.
Cô nhóc cũng có kháng cự, sự chống đối giống như đang sợ nhột, trùm kín đầu không biết được chuyện gì đang diễn ra.
Thế rồi trong nháy mắt, một thứ mềm mại ươn ướt chạm vào cái chấm nhỏ đỏ hồng trên ngực cô, lực đạo không đến nổi nào, hút lấy.
"Áaa..." Vỹ Chu Đào vô thức hét lên, thân thể run lên, tiếp đó không thể nào ngừng được rỉ.
Cậu chủ...!Làm gì vậy?
"Ngứa ư ưm..." Hai bàn tay cô cùng nằm trong chăn ấn đỉnh đầu Tần Quốc Trường cố sức đẩy đẩy ra, kì thực có cảm giác muốn chết đi sống lại mặc dù không phải hoàn toàn khó chịu.
Cô nhăn mặt, mím chặt môi, dùng sức đẩy trán anh ra.
Tần Quốc Trường tụt quần Vỹ Chu Đào xuống, ném ra khỏi chăn, lật người cô nhóc làm chăn rơi ra, từ bên trên nhìn xuống một cặp đào tròn vểnh cao; khoé miệng anh gian tà nhếch lên, vỗ một cái không mạnh không nhẹ: "Ngủ với cậu chủ không mặc lót à?"
Vỹ Chu Đào lăn một vòng, hệt như vừa rồi, chỉ có điều là đem hẳn thân thể từ trên xuống dưới cho Tần Quốc Trường nhìn.
Cô xấu hổ chui vào ổ chăn, tức tốc phóng xuống giường, ấm ức nhìn anh.
"Tới đây!" Tần Quốc Trường vỗ vỗ xuống giường, tư thế ngồi quỳ như cũ, ra hiệu cô nằm xuống trước mặt anh.
Vỹ Chu Đào cư nhiên lắc đầu.
"Ngoan, anh dạy Đào nhỏ cái này." Tần Quốc Trường duỗi hai tay về phía cô, như thể đang đón lấy cô con gái nhỏ.
"Cậu chủ dạy cái gì bậy bạ thì có!"
"Ừm, bậy bạ nhưng vui." Tần Quốc Trường cười tà mị, đuôi mắt cong cong thành lưỡi liềm, dáng vẻ vô cùng mật ngọt giết ruồi.
"..." Vỹ Chu Đào đứng im như trời chồng.
"Nào, cậu chủ cho em vui, em có thiệt cái gì đâu, hửm?" Lần này Tần Quốc Trường chủ động nhích một chân, tiến tới hai tay bế ở sườn Vỹ Chu Đào bế lên giường, cử chỉ dịu dàng, nhẹ nhàng thả cô nằm trước mặt.
Vỹ Chu Đào co rúm người trong chăn, nhất quyết không chịu thoả thuận: "Đ-để sau nha cậu chủ, tự nhiên..
tự nhiên con sợ, mai mốt con hết sợ rồi.."
Chưa kịp dứt lời, Tần Quốc Trường nắm cổ chân cô lôi ra, cười thành tiếng trầm trầm khàn khàn: "Làm gì là làm gì? Nghĩ xem tôi làm gì được em? Hửm?" Nói rồi, cổ chân nhỏ nhắn của cô được anh hôn lên, chăn từ từ tụt xuống tận đùi.
Vỹ Chu Đào nhắm mắt giao phó số phận cho đời.
"Thả lỏng."
Nghe lệnh, cô hé mắt ra, nhìn thấy anh sốc chăn khéo nửa thân của cô ra khỏi vùng an toàn, trước mặt anh là những gì trong trắng của cô, thon nhỏ đỏ hồng và non mịn.
Một chân cô vắt trên vai anh, chân còn lại nằm vật vưởng dưới giường.
"Cậu chủ làm gì vậy?"
Tần Quốc Trường "suỵt" một tiếng, "Nhắm mắt, thả lỏng." Cô nghe lời, dù sao trước kia bị bệnh cũng là anh chăm sóc, thấy gì cũng đã thấy, kĩ lưỡng những thứ nhỏ nhặt này quá cũng không nên.
Vỹ Chu Đào tin tưởng anh, hít thở sâu một mạch, nhắm nghiền mắt lại.
Vùng đỏ ở dưới bắt đầu ngưa ngứa, cảm giác mép thịt mềm bị tay anh kéo ra.
Cô tò mò hé mắt, chợt nhận ra Tần Quốc Trường đang quan sát vẻ mặt của cô, dáng vẻ thâm tình yêu nghiệt vô cùng.
Vỹ Chu Đào ngượng chín cả mặt, vội vàng lấy chăn trùm kín.
Ngón tay to lớn của Tần Quốc Trường áp vào khe nhỏ đo đạc, nhìn thấy sự nhỏ bé ở nơi cô và sự mẫn cảm chưa gì đã run lên, anh không kiềm được miết nhẹ.
"Ưm.."
Thật muốn người khác đem đi hành hạ! Tần Quốc Trường cong cong khoé môi cười, ngón cái khẽ khàn chạm đến hạt đậu căng cứng day day, lỗ nhỏ co rút trong tầm mắt anh, lập tức ngón chỏ chọc vào, móc nhẹ.
"Ứm..." Vật nhỏ mềm kinh hãi phun nước tiểu, Vỹ Chu Đào nảy người co giật, thiếu chút nữa hoàn toàn đem hết nước trong bụng bắn ra.
Cô nhóc vô cùng ngượng ngùng, chỉ muốn chết quách đi, một mạch phóng xuống giường, chạy vào phòng tắm để Tần Quốc Trường một màn ngơ ngác.
Nửa ngày sau.
Vỹ Chu Đào nếu không vì sợ Tần Quốc Trường trễ giờ ra sân bay, có chết cô cũng không dám ló mặt ra, cảnh cửa vừa vặn tay nắm đã bị cô bật mạnh, vèo vèo chạy ra khỏi phòng ngủ.
Tần Quốc Trường đứng hình mấy giây: "..."
Lúc chuẩn bị xong mọi thứ, Tần Quốc Trường xuống lầu chỉ thấy phần ăn sáng Vỹ Chu Đào ngăn nắp đặt trên bàn, phòng bếp còn mở đèn, đuôi mèo ngọ nguậy trong kẹt lấp ló nhìn trộm.
Tần Quốc Trường giả vờ không biết, gọi một tiếng "Đào nhỏ", tự nhiên tìm kiếm: "Chạy đi đâu rồi?"
"Không có ở đây thật à?" Tần Quốc Trường đến bàn ăn cầm lấy hộp đồ ăn sáng, thong thả ra cửa: "Khỏi cần nhớ Chu Đào luôn vậy, một tháng rồi hẳn về."
Vỹ Chu Đào mắt mở toang nhìn bóng lưng Tần Quốc Trường đi thẳng một đường hút sâu vào bóng đêm huyền ảo.
Trong lòng như bước hụt một bước, tận một tháng, còn không được nhớ tới...
Vỹ Chu Đào mím mím môi chần chừ đi lon ton ra trước cửa, nhìn màn đêm tĩnh mịch, mon men vò vò vạt váy, tiếc nuối đứng nhìn thật lâu.
Ngay lúc Vỹ Chu Đào định xoay đi, tiếng bước chân đột nhiên vang lên: "Không đuổi theo thật à?"
Cô giật mình quay phắc lại, thân ảnh cao lớn trong tay cầm cơm hộp duỗi tay về phía cô.
Vỹ Chu Đào cắn cắn môi, lon ton chạy tới, xà vào lồng ngực Tần Quốc Trường, nhõng nhẽo một tràng: "Cậu chủ đừng đi một tháng mà, con nhớ cậu chủ nhiều lắm."
"Phải không? Sao lúc nãy không chạy theo?"
"Hưm..." Vỹ Chu Đào dụi dụi mè nheo, nhón chân câu cổ kéo Tần Quốc Trường xuống.
Anh thuận theo khom người đưa má cho cô nhóc, kết quả cô không hôn mà nói: "Cậu chủ nhớ mua hoa hồng cho con nha."
"Đào nhỏ thích hoa hồng à?" Tần Quốc Trường trước khi thực hiện yêu cầu của cô nhóc phải cướp đi nụ hôn đầu tiên trong ngày, hôn lên gương mặt dễ thương vô số cái, "Hửm?"
Vỹ Chu Đào cười tủm tỉm lắc đầu, xấu hổ đáp: "Từ trước tới giờ con chưa được ai tặng hoa."
Tần Quốc Trường ánh mắt dịu dàng, khom lưng cúi đầu đưa mặt tới: "Hôn anh Quốc Trường một cái."
Mèo nhỏ ngoan ngoãn ôm cổ Tần Quốc Trường áp cánh môi mềm lên má anh, hít một hơi thật sâu giống như bé gái hôn ba.
Mà Tần Quốc Trường cũng vô cùng hưởng thụ, bàn tay to ấm xoa dọc khắp cơ thể mềm mại, mắt nhắm nghiền.
Lúc Vỹ Chu Đào buông ra, thay vì Tần Quốc Trường bẹo má hay làm bất kì cử chỉ nào đó nựng nịu cô thì lại nói: "Khi nào em bé lớn lên không tè dầm nữa thì anh Quốc Trường mua hoa hồng."
Vỹ Chu Đào đỉnh đầu bóc khói, da mặt đỏ như con tôm luộc, bĩu môi phồng má làm bộ dạng hờn dỗi: "Tại cậu chủ chọc chọc làm gì? Con biết hết đó, không phải tự nhiên con mới..
tè ra giường vậy đâu!"
"Ai bảo không phải tự nhiên? Anh Quốc Trường học hết về phụ nữ rồi nhé, không có chuyện tự nhiên anh trêu một tí mà đã té ra giường đâu." Tần Quốc Trường cười vô nhã, đem chuyện xấu của Vỹ Chu Đào thành chuyện để đời: "Hay là Đào nhỏ kiếm cớ đổ thừa lỗi cho anh đây?"
"Không có!!! Con lúc đó không có muốn đi vệ sinh, tại cậu chủ hết mà!" Vỹ Chu Đào chịu không được nhục nhã, nhảy cẩn lên đòi lại công bằng: "Cậu chủ sờ sờ chỗ đó đó, chỗ đó là chỗ nhạy cảm nên mới vậy mà!"