Đạo Mộ Bút Ký

quyển 5 chương 75: đêm đầu tiên: vòng tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai chúng tôi lập tức vận động tay chân, bắt đầu trèo cây.

Cây cối ở đây tương đối dễ trèo, có rất nhiều điểm để đặt chân, nhưng lại cần phải đặc biệt cẩn thận, trên cây toàn là các loại bùn thực vật và rêu, đặt chân không vững là dễ bị trượt. Mà một khi đã trượt là sẽ ngã thẳng xuống luôn.

Rón ra rón rén, mỗi bước thở một hơi, giống như đang bò trên một cái cây có đặt mìn vậy, vất vả lắm mới trèo lên đến bên Phan Tử.

Chỗ Phan Tử đứng là bên dưới một tán cây ở trên đỉnh, cành cây tương đối thưa thớt, sương mù càng nhạt hơn, cây này rất cao, trong sương mù trên đỉnh đầu lộ ra trăng quầng, hẳn là vì nơi đây là cao nguyên, ánh trăng rất sáng, có thể xuyên thấu quá sương mù, chiếu xuống nhiều tia sáng đến thế. Có điều, ánh trăng hòa cùng với màn sương, tạo một cảm giác cứ mờ mờ ảo ảo. Dưới ánh sáng u ám, có thể nhìn thấy cây cối khắp xung quanh, nhưng không phải là quá rõ, ở trong sương mù, tất cả đều lòe nhòe không rõ.

Chúng tôi lên đến nơi, hỏi Phan Tử có việc gì thế. Anh bèn đè giọng thật thấp xuống nói: “Ở trên cây bên kia, hình như có người.”

“Bên kia?” Bàn Tử khẽ giọng hỏi. Phan Tử chỉ về một hướng, ra hiệu bằng tay: “Ước chừng khoảng trên dưới mét, ở trên cành cây ấy.”

“Tối thế này nhìn làm sao? Có đúng là Tiểu Ca hay không?”

“Vốn là cũng không nhìn thấy đâu, vừa nãy nó động tôi mới phát hiện.” Phan Tử cau mày, giơ tay ra hiệu Bàn Tử nói nhỏ chút. “Có lá cây che chắn, nhìn qua không rõ lắm, nhưng chắc không phải Tiểu Ca.”

“Không nhìn lộn đấy chứ, có phải ông vội vã muốn đi gặp ông Ba đến mê sảng luôn rồi?”

Phan Tử không thèm đếm xỉa đến lời mỉa của Bàn Tử, ngoắc tay: “Tôi cũng không dám khẳng định, tự đi xem đi!” Nói rồi anh vén tán cây rậm rạp ra, chỉ vào tán cây ở phía xa xa bảo bọn tôi tự xem.

Tôi mới đầu chỉ nhìn thấy một khoảng tán cây rất lớn rất rậm rạp, mắt tôi bị cận nhẹ, lúc bình thường thì vẫn tốt, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ như thế này rất dễ bị lóa mắt, cho nên nhìn suốt nửa ngày cũng chẳng nhìn ra cái gì cả. Bàn Tử mắt tinh, loáng cái đã nhìn ra được, khẽ bảo: “Cái đệch, có người thật.”

Phan tử đưa ống nhòm cho tôi, tôi nhìn theo hướng nhìn của Bàn Tử, quả nhiên thấy trong khe hở của tán cây có một cái bóng hình dáng tương tự với bóng người, dường như cũng đang nhòm ngó cái gì, thân thể núp trong tán cây, không thấy rõ lắm, nhưng có thể nhìn thấy rõ cánh tay của người đó, dính đầy nước bùn, dưới ánh trăng quầng nhìn giống như là móng vuốt động vật.

Là ai nhỉ?

Tôi hỏi: “Có phải là ‘Văn Cẩm’ đêm qua chúng ta nhìn thấy ở trong đầm lầy không, hôm qua Tiểu Ca không đuổi kịp cổ à?”

Phan Tử gật đầu: “Có thể, cho nên mới bảo mấy cậu nhỏ giọng chút, nếu thực sự là cô ấy, nghe thấy tiếng động thì lại chạy đó.”

Tôi đưa ống nhòm cho Bàn Tử cứ đòi muốn xem, rồi nói với Phan Tử: “Làm sao bây giờ, nếu cô ấy thực là Văn Cẩm, chúng ta đến bắt đi.”

Phan Tử nhìn địa hình xung quanh, gật đầu: “Nhưng có hơi khó khăn, từ đây tới đó khoảng hơn mét, nếu cô ấy bỏ chạy giống như đêm qua khi nghe thấy tiếng động ấy, trong hoàn cảnh này chúng ta có thế nào cũng không đuổi kịp nổi. Cô ấy chạy vài cái đã không thấy người đâu rồi, cách tốt nhất là lén lần mò đến dưới cái cây, để cô ấy kẹt ở trên cây ấy. Với lại, bọn mình cũng phải nhanh thôi.” Anh liếc nhìn biển cây bên cạnh. “Bây giờ sương mù tan nhanh, chúng ta cũng không thể để lỡ nhiều thời gian hơn nữa, sau khi bắt được cô ấy, phải mau chạy đến chỗ ông Ba thôi.”

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói được, không có thời gian do dự, chỉ có thể làm trước rồi hẵng tính. Nghĩ rồi vỗ Bàn Tử, kéo anh ta xuống cây.

Bàn Tử vội xua tay: “Chờ chờ chờ chờ.”

“Đừng nhìn nữa, bắt được cổ rồi cho cậu nhìn đủ.” Phan Tử khẽ giọng quát.

Bàn Tử vẫn còn đang nhìn, vừa nhìn vừa xem di động. Phan Tử sốt ruột đến bốc hỏa, đi tới giựt lấy ông nhòm của Bàn Tử thì bị anh ta đẩy ra. “Chờ tí! Không ổn!”

Chúng tôi sửng sốt. Bàn Tử mắt tinh mọi người đều biết, anh ta bỗng nói thế, chúng tôi không thể làm ngơ. Tôi với Phan Tử nhìn sắc mặt nhau. Lúc này, chợt thấy Bàn Tử rùng mình, bỏ ống nhòm xuống chửi bậy một tiếng, rồi đưa ống nhòm cho tôi: “Quả nhiên, nhìn kỹ, nhìn cái tay kìa.”

Tôi vội vàng nhận lấy, nhìn thật kỹ. Bàn Tử ở bên cạnh bèn nói: “Nhìn cổ tay, ở phía lá cây ấy, nhìn kỹ.”

Tôi nheo mắt lại, nhìn về phía cổ tay người nọ, nhìn hết sức, quả nhiên thấy được thứ gì đó. Ngay trong khoảnh khắc ấy, trong lòng tôi giật thót một cái dường như nhận ra được điều gì, ngay một giây sau, tôi liền hiểu ra.

Đó là chuỗi vòng tay của A Ninh!

Bởi vì sự việc xảy ra ở trong thành ma lúc trước, cùng với giấc mộng quái lạ nọ, tôi có ấn tượng cực kỳ sâu với chuỗi vòng tay đồng tiền này. Cho nên, dù là ở trong tình cảnh ánh sáng thiếu thốn như thế, tôi cũng có thể xác định mình tuyệt đối không hề nhìn lầm.

“Mẹ kiếp.” Tôi cũng rùng mình lạnh cả người.

Nói như thế, cái “người” ở trên cây phía xa xa này, lại là thi thể của A Ninh. Lũ rắn chuyển thi thể của cô ta đến đây?

Phan Tử thấy sắc mặt tôi biến đổi, lập tức lấy ống nhòm lại nhìn. Anh không có ấn tượng gì nhiều với A Ninh, tôi bèn nhắc anh, anh liền nhíu mày, nghiêng đầu như có điều suy nghĩ.

“Từ chỗ lối vào kéo qua rừng rậm đầm lầy, rồi lại chuyển lên trên cây cao như thế, đây là thi chạy Marathon đấy à, bọn rắn này đúng là khỏe thật.” Bàn Tử tựa vào một cành cây bên cạnh, chẹp miệng, trầm tư nói: “Bọn rắn này cứ y như lũ kiến vậy, hai người xem, bọn chúng liệu có phải động vật quần cư giống kiến không nhỉ, trong ổ rắn nhà nó có một con rắn chúa, những cái xác này là gom lại chuyển cho rắn chúa xơi.”

“Cái gì mà rắn múa cơ?” Tôi nhất thời nghe không hiểu.

Bàn Tử nói: “Cậu đi đào tổ kiến bao giờ chưa? Trong tổ kiến, con kiến chúa thì đẻ trứng, con kiến thợ thì kiếm ăn nuôi kiến chúa, tôi thấy không sai đâu, nhất định là thế, kết cấu xã hội của bọn rắn mào gà này có khi giống với kiến và ong mật ấy. Trong rừng này chắc chắn có một con rắn chúa, những con rắn nhỏ này đều là do nó đẻ ra.”

Tôi càng thêm nghi hoặc: “Quả thực, hành vi của lũ rắn này không thể giải thích nổi, nhưng anh đoán như thế thì chẳng có logic gì cả, rắn với côn trùng là hai loài hoàn toàn khác nhau, khả năng này rất khó xảy ra.”

“Tôi thì thấy đây hẳn là một suy đoán rất được mà.” Bàn Tử nói.

Tôi không ừ hử gì cả, không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này, lần thứ hai nhìn thấy thi thể A Ninh lại là trong tình cảnh thế này, khiến tôi rất khó chịu. Tôi không dám tưởng tượng, phần thi thể ẩn sau tán cây ấy bây giờ có tình trạng như thế nào nữa, tuy rằng Bàn Tử từng thể hiện thái độ của mình đối với sự sống chết, nhưng những lời anh ta nói lúc này lại khiến tôi cảm thấy có chút buồn bực.

Ba người im lặng một hồi, Bàn Tử nói: “Mẹ kiếp, mặc kệ nó đến làm gì, rõ rành rành là thi thể ở đây, xung quanh chắc chắn có cực nhiều rắn, tốt nhất là bọn mình rời khỏi đây thôi.”

“Cứ bỏ mặc cô ấy như vậy ư?” Trong lòng tôi có chút khó chịu: “Nếu đã tìm được thi thể, hay là…”

Bàn Tử lắc đầu, tôi nghĩ một chút rồi không nói nữa, đây đích xác là một ý tưởng chẳng hay ho gì, rắn ở nơi này chúng tôi không thể trêu chọc vào, huống hồ, có lẽ A Ninh cũng không muốn chúng tôi nhìn thấy cô ấy trong bộ dạng như thế này. Vì vậy, tôi đành thở dài, không nhìn về hướng đấy nữa, khẽ niệm một tiếng: “A di đà phật, được, tôi câm miệng.”

Lúc này, tôi phát hiện thấy Phan Tử vẫn chưa buông ống nhòm xuống, nghĩ thầm thật kỳ quái, nhìn lâu như thế mà vẫn chưa thấy rõ à. Nhìn kỹ lại thì thấy tay của Phan Tử đã mướt mồ hôi, mặt tái xanh.

Tôi cả kinh, đi tới hỏi: “Sao thế?”

Phan Tử đặt ống nhòm xuống, có hơi khác thường, lắc đầu nói với tôi: “Không sao.”

Nhưng mà vẻ mặt kia tuyệt đối không phải vẻ mặt “không sao”, tôi giơ ống nhòm lên, lại một lần nữa nhìn về hướng đó, nhưng quả thực thấy cái gì khác thường. Trong lòng thầm hoài nghi, có điều, Bàn Tử đã bắt đầu xuống cây. Tôi không có hơi sức để suy xét những việc này nữa, cuối cùng liếc nhìn phương xa một cái, rồi theo Bàn Tử trèo xuống dưới.

Khi Phan Tử leo xuống dưới cây, sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục về bình thường, vừa rồi cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nữa, nhưng mà, tôi phát hiện ra Phan Tử vẫn cứ luôn luôn nhìn về hướng đó.

Anh ấy không nói gì, tôi cũng không muốn hỏi, phỏng chừng anh ấy cũng không thể chắc chắn được, thay vì hỏi lên để mình thấy phiền muộn thì chi bằng cứ bỏ qua thì hơn. Cả ba người lập tức thu dọn đồ đạc, lưng đeo ba lô, Phan Tử chỉnh lại hướng đi, lập tức chuẩn bị rời đi.

Khi vừa định xuất phát, Phan Tử lại nhìn về hướng kia một cái, bỗng chợt dừng lại. Lúc này Bàn Tử cũng nhận ra sự khác thường của anh, bèn hỏi sao thế, anh bèn giơ tay chỉ về hướng kia, ra hiệu im lặng.

Chúng tôi đều dừng bước, trong hoảng hốt nghe thấy từng tiếng người khe khẽ, vang lên từ một hướng nào đấy trong rừng, xì xì xào xào, hình như có người nói chuyện.

Bởi vì cánh rừng hết sức yên tĩnh, cho nên lần này tiếng động này trở nên cực kỳ đột ngột, ba người chúng tôi đều ngẩn ra không biết làm sao. Tôi toát mồ hôi lạnh đầy đầu, nghiêng tai lắng nghe, cũng cảm nhận được những âm thanh đứt quãng, hình như là một cô gái đang thấp giọng nói chuyện.

Chúng tôi lẳng lặng lắng nghe, tiếng động kia lúc cao lúc thấp, lơ lửng bất định, lại giống như tiếng gió thổi quay bụi cây, nhưng khắp bốn phía cành lá vẫn tĩnh mịch, không có một cơn gió nào, mà điều khiến chúng tôi lạnh cả người đó là, âm thanh đó vang lên chính là từ hướng thi thể A Ninh.

Bàn Tử khẽ chửi: “Mẹ kiếp, cái màn này là từ đâu mà ra vậy, lẽ nào bà chằn kia thực sự là quỷ nhập tràng, rồi nhát ma chúng ta ở chỗ này.”

Tôi nói không có khả năng đó, nhưng nhìn khắp chung quanh, tràn ngập màn mây mù quái gở, đầy những bóng đen, ở đây mà không chơi trò nhát ma thì đúng là phí.

Bàn Tử nói: “Nếu không phải ma, vậy thì ai đang nói chuyện?”

Tôi liền nhớ tới “Văn Cẩm” đêm qua nhìn thấy, nghĩ thầm, cũng không nhất định là ma quái, có thể là người phụ nữ này ở gần đây. Nhưng mà đêm qua cô ta đâu có phát ra âm thanh gì, cho nên, kỳ thực cũng không xác định được là nam hay nữ nữa.

Còn có một khả năng, có lẽ đám người của chú Ba đang ở gần đây, như vậy quá may mắn rồi. Nhưng mà, tình huống lúc này thực sự là cổ quái, chú Ba cũng sẽ không phát ra kiểu âm thanh như thế này, trước giờ tôi gặp phải quá nhiều sự việc ly kỳ rồi, ở cửa ải này, tôi vẫn là tự nhiên dâng lên một dự cảm bất thường.

Tôi không thích cảm giác này, bèn nói với bọn họ: “Ở đây ánh trăng u ám, tôi thấy nhất định là có vấn đề rồi, chúng ta mau đi thôi, cứ ngẩn ra nữa chỉ e gặp tai ương.”

Dứt lời, lại hỏi Phan Tử: “Vừa nãy anh tính toán lâu như thế, bây giờ chúng ta nên đi hướng nào?”

Sắc mặt Phan Tử tái mét, liền chỉ về hướng âm thanh kia vang lên: “Vấn đề là, hướng chúng ta phải đi, chính là hướng cái cây đó.”

Tôi liền ngẩn ra, “Bên đấy? Anh có lầm không?”

Phan Tử kéo chốt đạn, gật đầu: “Sai làm cháu cậu luôn. Trước khi sương mù lên, lần cuối cùng nhìn thấy khói bốc lên chính là ở hướng đó.”

Tôi lập tức ỉu xìu. Không biết phải nói gì bây giờ nữa, lúc này, Bàn Tử bèn đứng lên, chửi: “Mụ nội nó, không phải phúc thì là họa, là họa thì tránh không khỏi, người ta đã chặn đường tụi mình, là rắp tâm không để mình sống tốt. Nhưng mà tụi mình cũng đâu phải hạng dễ chọc, phải đi làm cho rõ ràng, xem xem rốt cuộc là chuyện gì.” Nói rồi anh ta đứng lên đi về phía đó.

Tôi thầm mắng một tiếng, Phan Tử lập tức kéo anh ta lại, lắc đầu nói: “Tuyệt đối không thể qua đó, cậu nghe cho kỹ xem cô ta đang nói cái gì đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio