Đạo Mộ Bút Ký

quyển 8 chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bàn Tử nói xong cũng đứng dậy vừa đi vừa nói thầm gì đó, làm ra vẻ nói chuyện với tôi vui vẻ lắm, tôi chỉ cần phối hợp với anh ta làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ là được. Một đường đi về, chỉ thấy bọn họ đang nói chuyện thời tiết, Tú Tú chờ tôi ngồi xuống liền nhẹ giọng hỏi Bàn Tử cùng tôi nói chuyện gì. Tôi chỉ nói giờ không tiện kể, đuổi cô ta sang chỗ khác.

Sau khi ngồi xuống trong lòng tôi liền buông lỏng không ít. Nghĩ tới mấy vấn đề Bàn Tử nói vừa rồi, tôi còn cảm thấy có chút khác thường, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy Bàn Tử không giống như đang lừa người.

Không phải nói Bàn Tử không tốt đi đâu cũng ba hoa, mà tôi với việc nói dối rất nhạy cảm. Chú ba lừa tôi rất lâu, thật ra tôi có thể cảm giác được, nhưng mỗi lần tôi đưa ra phán đoán đều tự dối lòng rằng mình đã quá đa nghi. Nhưng lần này giác quan thứ sáu của tôi cảm thấy Bàn Tử không phải nói dối.

Tôi nhớ đến biểu hiện lúc trước của Bàn Tử, quyết định không thèm nghĩ nhiều nữa. Bàn Tử nói đúng, nếu anh ta muốn hại tôi thì đã hại từ lâu rồi.

Chẳng qua, ánh mắt của Bao Da cũng có chút kì quái, nhìn tôi hỏi: “Hai người đã làm gì?”

“Xem tình hình phía trước một chút.” Tôi trả lời.

“Thấy thần thần bí bí như vậy, Tam gia, có việc gì ngài không được dối chúng tôi.”

Bao Da oán giận nói. Tôi thấy tình huống này lập tức nháy mắt cho Tú Tú ra hiệu, muốn cô ta chuyển đề tài. Tôi hỏi Tú Tú: “Mọi người đang tán gẫu cái gì vậy?”

Tú Tú biết dụng ý của tôi, lập tức nói: “Chúng tôi đang nói chuyện Lão Cửu Môn. Nghe nói khi quân đội tràn vào Trường Sa, chỗ nào cũng có người trong bộ đội, còn có dân chạy nạn trốn khắp nơi.”

“Lúc ấy rất nhiều quan lại quyền quý ở kinh thành cũng có thể hát mấy câu kinh kịch, vì vậy sau khi quân đội thành lập nước Trung Hoa mới ở Bắc Kinh, cuối cùng con hát không còn đường sinh nhai. Chuyện cũ năm xưa cũng là được nhắc lại lúc chuyện phiếm, thế nhưng may nhờ sau này Nhị gia suy bại, nếu không ở vào thời đại như bây giờ, bọn họ không biết nên giả trang thành cái gì. Hiện tại lòng người xa cách, phòng người ngoài thì ít, ngược lại người mình lại thành mối họa lớn trong lòng.”

Bao Da dường như có chút thích Tú Tú, Tú Tú vừa nói, liền kéo đi sự chú ý của hắn. Tú Tú nói về hai anh trai mình. Dọc đường đi, nghe Tú Tú nói đến hai người kia cũng coi như là hai công tử nổi tiếng đất Bắc Kinh cũng không đặc biệt xuất sắc. Hai người đó đối với việc Hoắc bà bà và Tiểu Hoa đã sớm có bất mãn trong lòng, ân oán khúc mắc giữa bọn họ có thể tích lũy từ khi còn nhỏ. Tôi không có cách nào nói chen vào, liền để cho cô nàng nói nhiều lời một chút.

Bàn Tử ngồi xuống ném thêm mấy nhánh cây vào đống lửa, nói: “Loại Kim phấn thế gia này cùng nhân duyên đề tiếu trong truyện xưa, lão tử không có gì hứng thú, có tồn tại tình yêu trong Lão Cửu Môn hay không chúng ta đều không biết, đem ra nói một chút. Nghe nói Nhị gia các người thủ tiết sau đó lại khá phong lưu, lưu luyến nơi bướm hoa, trong đó có một người yêu dường như rất tinh thông đồ sứ, tự tay vẽ hoa văn lên đồ sứ Thanh Hoa, người ta gọi là “Tiểu Thanh Hoa”, có chuyện này hay không?”

“Tiểu Thanh Hoa bây giờ vẫn còn, anh có muốn đi xem một chút không? Hiện tại đang ở viện dưỡng lão.” Tú Tú nói, “Vẽ hoa văn lên đồ sứ Thanh hoa, chỉ là dạng con nít, chính là bị đập nát cái chủng loại kia…” Tôi uống một ngụm trà rồi nói: “Lão bằng hữu của tiền bối, miệng cô tích chút đức đi. Nữ nhân trong xã hội cũ phần lớn có thân thế đáng thương, cái biệt danh Tiểu Thanh Hoa này, chưa chắc đã là cô ấy muốn làm.”

Bao Da rất không đồng ý, nhưng không muốn nói tiếp chuyện vừa rồi, liền hướng Bàn Tử nói:”Anh có suy nghĩ gì nói ra để còn lường trước, chúng ta làm sao đưa người ra được, chi bằng anh nói thêm đi.”

“Nói nhảm, lão tử đáp ứng Vân Thái, bây giờ làm người nghiêm túc, các người đẳng cấp thú vị như vậy, đều là đối tượng không thể đắc tội.”

Bàn Tử xoay người đem cái mũ che ở trên mặt: “Muộn rồi, Bàn Gia tôi buồn ngủ, tôi ngủ trước, ba người các cậu cứ tiếp tục trò chuyện.”

Tôi nhìn trăng sáng, địa thế nơi này rất đặc biệt, thanh ngang trên nóc chặn lại phần lớn ánh trăng, chỉ để một vệt sáng mờ mờ, nếu không phải một đoạn thanh ngang trên đầu bị hỏng một rãnh sâu, sợ rằng nơi này một tia ánh trăng cũng không chiếu vào được.

Cái rãnh bí mật này, không phải người xây dựng Trương gia cổ lâu năm đó che lại, mà là người dân Cổ Dao ở Lĩnh Nam quốc. Hiển nhiên nơi núi sâu này rất lâu trước đây đã có nhiều hoạt động thần bí, chẳng qua là không biết người dân Cổ Dao xây cái rãnh bí mật này trong núi có mục đích gì, cùng với việc lựa chọn của Trương gia lâu không nhất thiết có liên hệ.

Mọi người đều muốn chợp mắt một lát, liền chia nhau nằm xuống. Tôi vừa định nhắm mắt, bỗng nhiên thấy Bàn Tử ngồi bật dậy, đi đến bên đầm nước. Tôi biết rõ chuyện này, cho nên cầm mũ đắp lên mặt, rất nhanh liền ngủ say, tính toán một lúc sau sẽ tỉnh dậy.

Ở đây đã hình thành nên đồng hồ sinh học rất chính xác, miễn là trước khi đi ngủ tự nhắc nhở bản thân đây chỉ là nghỉ ngơi tạm thời, tôi nhất định có thể tỉnh lại đúng lúc. Qủa nhiên một lúc sau tôi đã tỉnh. Trên mặt đang đắp cái mũ, bên trong tản ra mùi dầu gội, tôi thấy thực may mắn khi ở nơi hoang vu này vẫn có thể ngửi thấy hương vị của thành phố.

Tôi thở ra một hơi, mấy ngày nay trong lòng tôi lại nghĩ đến chuyện đi Lỗ Vương Cung và Vân Đỉnh Thiên Cung trước kia, khi đó tôi là người chuyên phá hư sĩ khí của đội ngũ, luôn luôn đợi Phan Tử lay mới chịu tỉnh lại. Hôm nay tôi đã không có quyền đó nữa, tôi đã trở thành chú Ba, nhũng người khác đều nhìn vào tôi. Tôi nhanh chóng đem mũ lấy xuống, định ngồi dậy, dưới tay lại phát hiện cái mũ để trên mặt đã ướt nhẹp còn rất nhờn.

Tôi cả kinh, lập tức đẩy vật kia ra ngồi dậy, nhưng ngay sau đó nhận thấy có chỗ không đúng – đống lửa chiếu sáng toàn bộ khu vực, đến gần dọc theo mép rãnh bí mật đều có nước nhỏ giọt xuống. Tôi cho rằng trời đang mưa, nhưng ngẩng đầu lên mới phát hiện, nước không phải từ trên trời rơi xuống mà từ tảng đá bên trên rơi xuống. Tôi đang ngồi ở một tảng đá bên cạnh rãnh, dây leo bốn phía đã bị cắt hết, nước theo khe trên vách đá nhỏ xuống, vỗ lên mặt tảng đá nước bắn tung tóe, bốn phía mọi người đều không khá hơn đều bị nước dội tỉnh, mọi người che đầu chạy ra khỏi khu vực nước chảy, miệng kêu lên “Chuyện gì xảy ra vậy?” Bàn Tử lập tức làm động tác chớ có lên tiếng, để mọi người ngậm miệng.

Chúng tôi đều nhìn hắn, không biết hắn phát hiện cái gì. Hắn ngửi nước bắn lên đầy người, tôi làm theo ngửi thấy trên mũ mình mùi khai của nước tiểu khiến tôi ghét bỏ đến cực điểm.

Là nước tiểu. Có người đi tiểu trên đỉnh đầu chúng tôi.

“Mẹ nó” Bao Da nhẹ giọng mắng, chán ghét nhổ nước miếng, rõ ràng nước tiểu sặc vào trong miệng.

Bàn Tử tiếp tục ra hiệu cho chúng tôi đừng nói chuyện, tất cả mọi người ức chế mà không biết phải làm sao. Chỉ có Bàn Tử hành động, bắt đầu trèo lên tảng đá bên rãnh. Tôi không biết anh ta muốn làm cái gì, cũng cắn răng đi theo. Tôi nắm vào dây leo liên tục trèo lên bên dưới thanh ngang, vài giây sau liền nghe thấy phía trên có người nói chuyện. Không ngờ là tiếng Anh, tôi lập tức hiểu đó là đội người của Cầu Đức Khảo.

Vẫn còn có chút nước tiểu chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt Bàn Tử cũng không thèm quan tâm. Anh ta nghe không hiểu ở phía trên nói cái gì. Liền làm động tác thủ thế để cho tôi nghe.

Tôi chịu đựng buồn nôn mãnh liệt lắng tai để nghe. Phía trên nhất định là có không ít người, hiển nhiên bọn họ đang ở trên cao, hoàn toàn không hề phát hiện ở dưới rãnh còn rải một tầng thanh ngang, phía dưới thanh ngang còn có lối đi bí mật.

Nhưng đám người Cầu Đức Khảo, lúc này không nên xuất hiện tại đây, tôi nghe không rõ người nước ngoài nói chuyện cụ thể với nhau, chỉ có thể hướng về Bàn Tử lắc đầu. Bàn Tử cầm điện thoại di động của tôi, muốn tôi mở chức năng ghi âm của điện thoại di động, lúc này tôi nghe được tiếng nói một người Trung Quốc, hắn nói một câu” nhanh gửi đi không có thời gian nghỉ ngơi, có ai thấy người dẫn đường mới tìm được đi đâu không?” Tiếp theo có người phiên dịch thành tiếng Anh.

Tôi nghe được âm thanh kia thì sửng sốt âm thanh này rất quen thuộc, muốn nghe mấy câu nữa. Người phía trên liền nói một câu xuất phát.

Tôi cùng Bàn Tử trở mình đi xuống, Bàn Tử nhổ ra vài hớp nước bọt, nghe âm thanh đã đi xa mới nói:

“Mẹ kiếp, con mẹ nó người nước ngoài chính xác hỏa khí lớn, đi tiểu mùi khai cũng quá nặng. Tú Tú, mau nghe một chút bọn họ đang nói cái gì?

Trong lúc này, tôi nghĩ đến giọng người nước ngoài được ghi lại rồi, liền lập tức nghe qua thế nhưng Tú Tú hoàn toàn không để ý tới, chỉ là đem y phục cởi ra, đi đến đầm nước bên cạnh rửa mặt.

“Ai nha, nha đầu. Trước đừng rửa, cái đầm kia ta đã từng tiểu qua, rửa hay không chẳng giống nhau?” Bàn Tử nói.

Tú Tú cùng Bao Da đang rửa ở bên cạnh đều giật mình một chút, Bao Da lập tức nhảy dựng lên:” Anh không phải đã đi tiểu rồi chứ?”

“Lão tử đều đã tiểu vào, tối qua nhàm chán, ta từng đi tiểu xuống đầm mấy lần.” Bàn Tử nói: “trước đừng rửa tới nghe ghi âm một chút.”

“Tôi không nghe” Tú Tú nói: “tôi thà chết cũng không chịu được mùi này”

Tôi ngửi cũng vô cùng khó chịu, Bàn Tử không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là chỉ hướng một cái đầm nước ở xa: “bên kia sạch hơn kìa.”

Chúng tôi lập tức xông qua, cúi đầu rửa và gột sạch y phục, gột đi gột lại mấy lần. Cho đến khi mùi khai của nước tiểu không còn nữa mới thôi.

“Người chết không sợ, đi sợ nước tiểu? Tôi nói cho mấy người biết, căn cứ vào nghiên cứu khoa học, thi thể thối nát còn đáng sợ hơn nước tiểu bẩn. Uống nước tiểu cũng không có việc gì.” Bàn Tử nói

Tú Tú dùng nón bảo hộ múc nước trong đầm lên: “vậy anh uống…uố..ng”

“Uống vào không có việc gì nhưng cũng không có nghĩa là tốt a.” Bàn Tử nói “Chuẩn bị nhanh lên một chút, chúng ta không thể để bọn họ vượt qua.”

Tú Tú nghe ghi âm sau đó nói :”Yên tâm đi, bọn họ ở trên đầu đi đường núi căn bản là không thể vượt qua chúng ta, đội người này nhất định là xuất phát trước chúng ta, đã đi mấy ngày trong núi, lại bị chúng ta vượt qua.”

“Bọn họ nói người dẫn đường mới là có chuyện gì xảy ra?” Bàn Tử hỏi, “Chỗ này đào đâu ra người dẫn đường?”

Tôi lắc đầu, vẫn luôn suy nghĩ câu tiếng Trung nghe được ở chỗ kia. Người nói chuyện đó là ai? Tại sao tôi có cảm giác quen thuộc như vậy?

Bàn Tử có chút khúc mắc, hỏi tôi bị sao vậy, tôi đem chuyện vừa rồi nói với anh ta, nhưng anh ta lại không có ấn tượng gì lắm. Hiển nhiên Bàn Tử không hề chú ý tới vấn đề này. Tú Tú nói: “bất kể nói thế nào, Cầu Đức Khảo phái người đi trước chúng ta, tôi thấy lão ta giải thích khác với Tam Gia, hiển nhiên lão vẫn còn chuyện giấu diếm chúng ta.”

Với tính cách của Cầu Đức Khảo, sở dĩ ông ta tiếp tục phái đội ngũ đi thám hiểm, chắc chắn không phải là làm bừa, nhất định là có tin tức mới. Mấu chốt có thể nằm ở người dẫn đường mới.

“Nếu vậy chúng ta làm thế nào bây giờ? Không để ý tới bọn họ tiếp tục đi sao?” Bàn Tử suy nghĩ một chút nhìn về phía tôi.

Tôi đối với giọng nói kia quá mức thu hút, một loại dự cảm cực xấu bắt đầu nảy sinh trong lòng. Tôi hướng Bàn Tử nói: “chúng ta nên leo lên trên xem xét một chút”

Tôi và Bàn Tử dùng khảm đao bổ ra một thanh ngang hỏng nặng nhất, trèo ra ngoài. Bên ngoài là một vùng trăng sáng. Nơi này không có đại thụ, tôi theo sườn dốc một đường chậm rãi trèo xuống liền nghe thấy âm thanh theo gió truyền đến. Đội ngũ đi cả trong đêm, đã đi được một khoảng nhất định, nhưng Tú Tú nói không sai, sườn núi bên trên đặc biệt khó đi, bọn họ chưa đi được xa, còn có thể nhìn thấy ánh lửa phía trước.

Tôi và Bàn Tử bước nhanh đuổi theo, Bàn Tử kéo tôi lại, đi vào trong bụi cỏ hướng tôi lắc đầu. Tôi xem chỗ anh ta chỉ, lại thấy phía trước có đốm lửa – có người ở đó.

“Lính trinh sát, không thể theo vào nữa.” Bàn Tử đưa cho tôi một cái ống nhòm

“Anh lấy ở chỗ nào vậy?”

“Dỡ từ trên súng xuống.” Bàn Tử nói

Tôi dùng ống nhòm nhìn lên đội ngũ trước mặt, thấy một đám người ngoại quốc đang bám bụi cây đi lên. Bọn họ không dùng đèn pin mà dùng đuốc, không có đường lên núi, dùng đèn pin rất dễ lạc đường.

Đội ngũ này có chừng mười lăm người, trong mắt tôi người ngoại quốc đều giống nhau, không thể nhận ra có phải nhóm ở bên hồ hay không. Tôi di chuyển ống nhòm đi tìm người dẫn đường mới kia.

Rất nhanh liền phát hiện một người Trung Quốc hắn đưa lưng về phí tôi, đang cùng người nước ngoài nói chuyện phiếm, nhìn thấy bóng lưng của hắn, liền giật mình một cái, một loại cảm giác vô cùng kì diệu truyền tới.

Tiếp theo, người kia bỗng nhiên quay đầu lại, hướng phía sau nhìn một chút, mặt của hắn nhanh chóng lóe sáng lên.

Tôi lúc ấy liền sửng sốt, tiếp theo cả người giống như gà đánh nhau, lỗ chân lông cả người tôi đều giãn ra, bởi vì chỉ một khắc kia, khi nhìn thấy khuôn mặt người ấy tôi không rõ mình có phải là thật không.

Đó là khuôn mặt của tôi.

Tôi thấy được khuôn mặt chính mình. Là một Ngô Tà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio