Editor: Thanh Du
Beta: Tiểu Điệp
Nắp quan tài vừa mở ra, tôi lập tức cảm thấy mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Tiến lại gần ngó thử một cái, chỉ thấy trong quan tài ngập một thứ nước đen xì, phía trên hơi nước ẩm thấp ngai ngái, bên dưới có thể mơ hồ nhìn thấy những khúc tay chân quấn vào nhau, cũng không biết có bao nhiêu thi thể, tất cả đều đã hóa sáp dính lại thành một khối thi thể cực lớn. Tôi đếm sơ sơ được khối, cảnh tượng này ghê tởm đến mức nào chắc khỏi phải nói.
Muộn Du Bình thấy cảnh này, nhíu nhíu mày, nhưng nét mặt đã giãn ra một chút, cây súng trong tay cũng buông xuống. Nhìn nét mặt hắn biến đổi, tôi đoán thứ này hẳn là không có gì nguy hiểm, không rõ tại sao vừa rồi hắn lại căng thẳng đến thế.
Mặt trong quan tài có mấy cây đinh tròn tỏa ánh kim, từ trên xuống dưới cứ cách vài phân lại có một hàng đinh, do ngâm trong nước nên không nhìn rõ là vàng ròng hay là mạ vàng Bên dưới đám thi thể có một khối gì đó trông kì kì, Bàn Tử quét đèn pin rọi từng tấc một từ dưới lên trên, hình như là một phiến đá khắc chữ. Trên cổ và tay thi thể đều đeo đồ trang sức bằng ngọc ngà, đám trang sức này có giá liên thành lại nhỏ gọn dễ cầm.
Bàn Tử thấy thế bắt đầu ngứa ngáy tay chân, nhưng đám thi thể kia ghê muốn chết, dù hắn có lỗ mãng đến đâu cũng không dám thò tay xuống lớp nước đen xì nổi lềnh bềnh một tầng mỡ người mà vớt đồ. Hắn suy tính nửa ngày vẫn không nghĩ ra cách nào, đành phải từ bỏ, quay sang nghiên cứu đám thi thể bên trong, vừa nhìn vừa lắc đầu: “Cảnh này trông cũng thật thê thảm, còn nói cái gì mà chủ mộ này là người tu đạo, hừ, dám làm những chuyện tàn ác thế này thì đắc đạo sao nổi, bị chúng ta đổ đấu cũng đáng đời.”
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả, có điều nhìn cảnh tượng này, thần kinh bị kích thích đến độ chịu không nổi, không dám nhìn lại lần thứ hai, hỏi hắn: “Cái quan tài hợp táng này sao trông ghê thế.”
Bàn Tử phá lên cười: “Đồng chí à, cậu dốt vừa thôi, cậu xem có ai hợp táng mà trông như bánh quai chèo thế kia không? Đây rõ ràng là chôn sống, những người này bị nhét vào chung một chỗ, bị ngâm thuốc đến chết ngạt trong đó, đây gọi là dưỡng khí tàng thi.”
Tôi nghe hắn nhắc đến bánh quai chèo, cổ họng lập tức ngứa ngáy. Lúc này bụng tôi đã rất đói, tưởng tượng đống xác kia mà là bánh quai chèo thì quả thực chỉ muốn nôn mật ra. Có điều nghe giọng điệu của hắn thì hình như hắn biết lai lịch thứ này, tôi lấy lại bình tĩnh, mới bảo hắn kể lại cho rõ ràng.
Bàn Tử thấy tôi không hiểu, mới nổi hứng trêu chọc, nói: “Chuyện này mà cậu cũng không biết? Năm đó tôi còn là đứa trẻ mồ côi mẹ, ai, nói vậy thì dài quá, năm đó tôi còn ở núi Trường Bạch hiên ngang hùng vĩ –”
Tôi thấy hắn lại bắt đầu ba hoa, vội nói: “Thôi đừng chém nữa ông anh, quan tài dưỡng xác với Trường Bạch sơn cái quái gì, không biết thì ngậm miệng lại cho tôi nhờ!”
Dạng người như Bàn Tử chỉ sợ bị người ta kích bác, gân cổ lên cãi: “Ai bảo tôi không biết, chẳng qua tôi chỉ muốn đi từ khái quát đến chi tiết thôi, cậu không muốn nghe thì cứ bịt tai vào. Đây gọi là quan tài dưỡng xác, là kiến thức phong thủy –, bình thường dùng cho lăng mộ trên cạn, nếu có loại quan tài này thì chắc chắn trong cổ mộ có hai vị trí đặt quan cực tốt. Nếu có hai vị trí mà chỉ đặt một quan tài, chỗ còn trống kia hấp thu linh khí đất trời, sẽ vô tình gọi loài yêu ma đến; cho nên phải đặt thêm một quan tài dưỡng xác, bên trong táng một người có quan hệ huyết thống với chủ mộ, coi như hợp táng. Quan tài này phải giống y hệt cái trong phòng chủ mộ, cái này trong phong thủy gọi là dưỡng khí, hiểu không?”
Bàn Tử nói liên thiên một hồi như bật băng, tôi nghe chỉ hiểu được phân nửa, không khỏi líu lưỡi: “Trong quan tài có nhiều người như vậy, hẳn là –”
Bàn Tử vỗ đùi: “Cho nên tôi suy ra, có khi tên này đem chôn cả nhà vào cùng một chỗ cũng nên, ác thật.”
Tôi vội gào lên: “Vớ vẩn, làm gì có chuyện đó. Người ta chọn nơi phong thủy đẹp là vì lo cho con cháu nhà mình, giờ đem chôn cả nhà một lúc, phong thủy đẹp mà làm cái rắm gì!”
Bàn Tử thấy tôi tin sái cổ mới nói: “Tôi nói gì cậu cũng tin hả, những kẻ lắm tiền đời nào lại đần độn thế, chắc chỉ tìm mấy đứa cháu ngoại nhà nghèo đem đi bồi táng thôi. Kiểu bồi táng này thường thấy trong mộ cổ thời Minh, tôi gặp cũng nhiều rồi, nhưng quy mô lớn đến thế này thì chưa thấy qua bao giờ.”
Tôi nhìn đống thi thể, tưởng tượng ra thời điểm hạ táng mà không sao nén nổi xúc động. Ông nội nói không sai, nhân tâm bất khả trắc (lòng người thâm sâu khó dò), thương thay chỉ vì mấy chuyện đồn đại tào lao không có căn cứ xác thực mà tính mạng những người này dễ dàng bị cướp đoạt như giết đi con sâu cái kiến.
Có điều một khi quan tài đã mở, Bàn Tử sẽ không dễ dàng để yên. Hắn gãi gãi đầu, nói: “Cậu xem, những người này thực đáng thương, tôi nghĩ hay là chúng ta qua phòng bên lấy mấy cái bình múc hết nước ra ngoài đi, nước đọng trong quan tài là điềm cực xấu đó.”
Tôi biết tỏng ý đồ của hắn, nói: “Nhìn cái dáng điệu gian manh của anh đủ biết anh đang có ý đồ chôm chỉa minh khí. Thôi an phận chút đi, chốc nữa vào minh điện sẽ có cả đống đồ cho anh tha hồ lựa.”
Bàn Tử đỏ mặt, quát ầm lên: “Mẹ kiếp, cậu xem Bàn gia tôi là hạng người đó sao?”
Tôi cũng ngại cù nhây với hắn, nói: “Giờ không phải lúc nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn này, lát nữa mà chúng ta không thoát ra được, chết dí ở chỗ này, chỉ sợ cái quan tài cũng chẳng có mà chui vào, để xem lúc ấy còn ai thương xót giùm chúng ta.”
Nhắc tới quan tài, chúng tôi lại trở nên căng thẳng. Bàn Tử chẳng nói chẳng rằng, đi lòng vòng quanh phòng phụ tìm kiếm một lượt, tiếc là ngoại trừ một cái xác mèo thì chẳng còn gì xài được.
Muộn Du Bình nhìn đăm đăm vào đống thi thể kia, nhìn rất lâu rất lâu, chợt phát hiện ra điều gì, hít vào một hơi khí lạnh.
Người này ngày thường cực kỳ bình tĩnh, nếu tỏ ra căng thẳng tất có chuyện lớn rồi. Cho nên vừa thấy hành động này của hắn, tôi lại càng hoảng hốt, vội khom lưng xuống, giương súng lên.
Hắn vẫn nhíu mày đứng nguyên một chỗ, nhìn đăm đăm vào quan tài, im lặng chừng năm phút mới quay đầu nói với chúng tôi: “Trong quan tài này thực chất chỉ có một người –”